Dịch giả: †Ares†

oOo

- Hạ ca ca, phía trước có hang động, vào tránh mưa thôi.

Lúc này, từ bên ngoài truyền tới một giọng nữ, liền tiếp là một giọng nam, đều có vẻ còn trẻ.

- Ừ, Vũ Hàm cẩn thận một chút.

Hạ Du Thiên thân thiết nói.

....

- Ai đó?

Hai người vừa vào, Lâm Phàm giả vờ tỉnh lại, mở miệng hỏi.

Hạ Du Thiên nghe thấy có người, lập tức cảnh giác nhìn đối phương. Khi không cảm giác được khí tức nào từ trên người đối phương, Hạ Du Thiên cũng thở phào một cái, thì ra là một người bình thường.

- Vị huynh đài này, bên ngoài mưa to, chúng ta vào đây tá túc một đêm.

Hạ Du Thiên khách khách khí khí nói.

- À, không sao, mời các vị. Chỗ kia có lửa, có thể sưởi ấm. Mưa làm trời ẩm quá, dễ sinh bệnh.

Lâm Phàm ngồi thẳng người lên, thoải mái nói. Chút ánh sáng từ đống lửa cũng không thể chiếu sáng toàn bộ hang động.

- Cảm tạ.

Hạ Du Thiên gật gật đầu, sau đó cùng Vũ Hàm ngồi xuống. Hai người ngồi xếp bằng, vận chuyển chân nguyên, một luồng sương trắng bay lên, toàn cơ thể cộng cả quần áo đều đã được hong khô.

- Ồ, hóa ra hai vị là võ giả.

Lâm Phàm giả vờ kinh ngạc, nói.

- Đúng vậy, không biết huynh đài là người nơi nào?

Hạ Du Thiên cười hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất cảnh giác.

Y mới từ gia tộc chém giết đi ra, đoạn đường tới đây đã liên tục tránh thoát ba lần phục giết, nếu không phải trời mưa, cũng không dừng lại ở chỗ này.

Có điều mưa cũng tốt, dấu chân và mùi hẳn sẽ bị che lấp, cũng không sợi bị những người đó tìm ra.

- Một người bình thường ở Tần Thần vương triều mà thôi.

Lâm Phàm cười nói.

- Hạ ca ca, mau ăn đi.

Lúc này, Vũ Hàm lấy ra từ nhẫn trữ vật một viên đan dược, tỏa ra mùi hương tràn ngập cả hang đá.

- Cái gì mà thơm quá...

Lâm Phàm hơi sửng sốt, đan dược này nhất định là đồ tốt. Nhưng hắn vẫn giả vờ không hiểu, hỏi.

- Đây là một viên đan dược xua hàn khí bình thường, không phải vật gì quý báu cả.

Hạ Du Thiên vỗ vỗ bàn tay Vũ Hàm, ý bảo nàng không nên rêu rao quá mức.

Hà Vũ Hàm nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt thoáng mang theo vẻ tươi cười. Nụ cười này càng giống một loại cảnh cáo, tựa như đang nói: mặc kệ ngươi là ai, tốt nhất thành thật một chút.

- À...

Lâm Phàm không nói thêm gì, lại nằm xuống.

- Hai vị sớm nghỉ ngơi, ta ngủ trước, mai còn phải đi sớm.

- Tốt...

....

Đêm rất yên tĩnh, Hạ Du Thiên và Hà Vũ Hàm thì thầm trao đổi.

Lần này Hạ Du Thiên bị người hãm hại, không thể tiếp tục ở lại gia tộc đã sống mười bảy năm kia nữa. Nếu không phải có Vũ Hàm muội muội hỗ trợ, có lẽ y đã chết dưới độc thủ của những người kia.

Tuy biết Vũ Hàm muội muội không phải người bình thường, nhưng quen biết từ khi còn nhỏ, Hạ Du Thiên đương nhiên không nghi ngờ gì.

Lại nói, hiện giờ y có tu vi Nhập Thần sơ giai, công lao thật lớn phải nhắc tới Vũ Hàm muội muội.

Những năm gần đây, Vũ Hàm muội muội thi thoảng lại lấy ra những đan dược không biết tên, bảo y nuốt xuống. Tuy Vũ Hàm muội muội luôn nói đó chỉ là đan dược bình thường, nhưng Hạ Du Thiên cũng không ngốc, y biết những đan dược này tuyệt đối bất phàm, bởi sau khi nuốt xuống, y cảm giác tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn nhiều.

- Đi nghỉ thôi.

Hạ Du Thiên nhìn thoáng qua Lâm Phàm, sau đó nói với Hà Vũ Hàm.

- Vâng.

....

Lâm Phàm đương nhiên không ngủ, hắn luôn để ý tới hai người này.

Nam thanh niên không cần phải nghĩ, chính là một gã nghèo kiết xác, tu vi lại càng là một đống cặn bã, cái gì cũng không có, hoàn toàn không tạo nổi sóng nước.

Thế nhưng tiểu cô nương kia lại khác, tu vi lợi hại hơn tiểu tử kia nhiều, Nhập Thần đại viên mãn.

Đáng lý hắn cũng không coi chút tu vi này vào đâu, thế nhưng trên người tiểu cô nương này rõ ràng là có cổ quái. Viên đan dược ban nãy, thân là luyện đan đại sư, đương nhiên hắn có thể ngửi mà biết phẩm cấp của đan.

Viên đan dược đó thuộc Địa giai thượng phẩm, cho dù ở trong đại tông môn cũng thuộc loại rất không tệ, thế mà tiểu cô nương kia tiện tay lấy ra được, hiển nhiên không phải người bình thường.

Giờ khắc này, Lâm Phàm cố nhịn cảm xúc muốn xông lên đánh cướp.

Dần dần, trong hang đá hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn những tiếng hít thở.

Trong một góc tối, một đôi mắt sáng lộ ra, không ngừng xoay chuyển.

Lâm Phàm ngẫm nghĩ mãi, không biết mình có nên tặng cho hai đứa nhóc này một tiết học không. Rời nhà ra ngoài lại dám ngủ say như chết thế này, nếu gặp người xấu thì biết làm sao?

Tuy rằng nếu tham gia "học" bây giờ thì sẽ mất chút tiền tài, nhưng vẫn còn tốt hơn bị người giết chết một cách không minh bạch.

Lâm Phàm mang trái tim cứu vớt thế nhân, khẽ đứng lên, vận chuyển pháp lực vào chân, bước đi không một tiếng động.

Chờ đi tới gần hai người, Lâm Phàm sẽ không ngại mà tặng cho mỗi người một phát hôn chúc ngủ ngon bằng thần khí gạch.

Khoảng cách mỗi lúc một gần, Lâm Phàm khẽ nhếch miệng cười, nhìn hai người đang chìm trong giấc ngủ say, không thể không cảm thán một câu, thật là một đôi kim đồng ngọc nữ a.

Kỳ thật, không phải hai người Hạ Du Thiên ngủ quá bất cẩn, mà là thân pháp của Lâm Phàm quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ bọn họ không cảm giác một chút động tĩnh nào, lại còn nhắm mắt, khiến Lâm Phàm không khác gì một bóng ma không chân lơ lửng tới.

- Hắc hắc...

Lâm Phàm thầm cười tiện tiện, sau đó nhìn về cái nhẫn trên ngón tay của Hà Vũ Hàm.

Chiếc nhẫn kia tỏa ra hào quang mờ mờ trong đêm, giống như là ánh sao trên bầu trời vậy, khiến người ta không thể không chú ý.

- Thật ngại, mình xin nhé.

Lâm Phàm vươn bàn tay tà ác, nhưng rồi lại đột ngột dừng động tác.

Bởi vì trong một sát na này, hắn cảm nhận được một luồng khí tức khóa chặt lấy mình.

Giống như chỉ cần mình xuất thủ, đối phương sẽ lập tức giết chết mình.

Luồng khí tức này rất mạnh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ, cũng không dám chắc lực phòng ngự của Bất Diệt Ma Thể có chịu nổi hay không.

Mà cường giả ẩn núp trong bóng tối, chủ nhân luồng khí tức này, vẫn không nhúc nhích, nhất định là đang chờ hắn ra tay trước.

Cường giả giấu mặt này nhất định là đang bảo vệ hai người này, cũng tức là cái nhẫn trữ vật này chứa toàn đồ tốt.

Làm hay không đây?

Giờ khắc này, Lâm Phàm có chút do dự. Ài, mẹ nó chứ, ra đường gặp gái rồi.

Lâm Phàm vô cùng khó chịu, không rõ tình huống này là hắn đang gặp may, hay gặp rủi đây? Dê béo trước mắt, vậy mà không thể động.

- Trời lạnh như vậy, sao không kiếm thứ gì mà đắp chứ? Nếu bị bệnh thì làm sao.

Lâm Phàm rất không tình nguyện cầm tấm thảm lông của mình tới, nhẹ nhàng trùm lên thân hai người, sau đó khẽ lắc đầu, trở về chỗ cũ nằm xuống tiếp tục ngủ. Cùng lúc ấy, luồng khí tức khóa chặt hắn cũng biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Mà giờ phút này, khóe mắt Lâm Phàm chảy ra hai dòng nước mắt, là rơi lệ vì tiếc nuối a.

Hà Vũ Hàm bỗng mở hé mắt, khóe miệng nở một nụ cười đầy ý vị, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Còn Lâm Phàm, làm cách nào cũng không thể chợp mắt.

Lần đầu tiên có khát vọng đánh cướp như vậy, lại chấm dứt bằng thất bại. Lâm Phàm vô cùng không phục, thầm rủa: tên khốn ẩn núp trong bóng tối, về sau tốt nhất là ngươi đừng để bị ta bắt gặp, bằng không tiểu gia cho ngươi sáng hơn cả ánh trăng.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play