Dịch & biên: †Ares†

oOo

Lại một đêm trăng thanh gió mát.

Trong một gian phòng kín được chiếu sáng bằng ánh đèn mờ ảo.

Vài bóng người yên tĩnh tụ lại nơi đây, nhỏ giọng mà bàn luận.

- Đại khái chuyện này thế nào có lẽ mọi người đều hiểu rồi. Trương Nhị Cẩu là đại sư huynh của các ngươi, nhưng gần đây tinh thần ủ rũ. Loại bệnh trạng này tuy là việc nhỏ, nhưng tiếp tục kéo dài sợ là sẽ thành việc lớn, cho nên hôm nay ta triệu tập các ngươi tới đây vì một mục đích.

- Đó là làm cho đại sư huynh của các ngươi khôi phục bình thường, không cần khuôn mặt kinh thế nhân mà chỉ phát khí chất thôi đã động thiên hạ.

Lâm Phàm nhìn mọi người rồi bình thản nói.

Diệt Cùng Kỳ, Thiên Vũ, Phong Bất Giác ba người gật gật đầu, trong lòng đều có chút ngưng trọng, đây không phải một chuyện nhỏ, mà là một đại sự.

Đại sư huynh Trương Nhị Cẩu gần đây ra sao bọn hắn đều thấy rõ. Tuy đại sư huynh luôn tỏ vẻ bình thường, nhưng thi thoảng lại ngẩn người, tinh thần hốt hoảng.

Bọn hắn mặc dù chưa trải qua việc bị nữ tử mình thích cự tuyệt, nhưng có thể từ trên người Trương Nhị Cẩu cảm nhận được sự thống khổ khi bị cự tuyệt.

- Tông chủ, vậy người nói chúng ta nên làm gì bây giờ?

Thiên Vũ hỏi.

- Ừm, hôm nay gọi các ngươi tới đây chính là để nghiên cứu vấn đề này. Trước hết sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng, để xem ai có cách nào tốt không, cuối cùng chúng ta lại chỉnh sửa để đưa ra một kế hoạch tốt nhất mà áp dụng.

Lâm Phàm tuy khôn ngoan, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào cho tình huống này.

Giờ phút này Phong Bất Giác lên tiếng:

- Tông chủ, nếu muốn hành động, nhất định phải hiểu được đại sư huynh là người như thế nào trước đã.

- Phong sư huynh, đại sư huynh là người thế nào?

Thiên Vũ nghi ngờ hỏi.

Phong Bất Giác có chút do dự:

- Mọi người phải cam đoan không được nói lại với đại sư huynh những gì ta nói.

- Sư huynh yên tâm đi, chuyện này quan hệ tới nhân sinh của đại sư huynh, huống hồ bọn đệ cũng đâu có phải hạng người thích đưa chuyện.

Thiên Vũ nói.

- Vậy để ta bắt đầu. Trước hết, đại sư huynh là một người cực kỳ nhiều khuyết điểm. Đầu tiên, xấu, chắc mọi người đều thấy, nhất là đôi mắt với khuôn mặt hình tam giác kia, Phong Bất Giác ta dám thề với trời, đây là người xấu nhất mà ta từng gặp.

Phong Bất Giác thao thao bất tuyệt nói.

Lâm Phàm mở trừng hai mắt nhìn Phong Bất Giác, sau đó lại nhìn thoáng về phía cửa ra vào, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nghe tiếp.

- Còn nữa, đại sư huynh có khí chất quá đáng khinh, thậm chí không phải đáng khinh bình thường. Khí chất này phối hợp khuôn mặt kia, hoàn toàn là đáng khinh gấp mười lần. Nếu hắn không phải đại sư huynh của ta, ta còn thật không dám đứng cùng một chỗ với hắn.

- Còn nữa, nhát gan, có sắc tâm không có sắc đảm.

- Theo nhận xét của ta, nếu không thay đổi những điều trên, đại sư huynh muốn thoát kiếp ế là chuyện không thể nào.

Mọi người thấy Phong Bất Giác đem Trương Nhị Cẩu nói thành không đáng một đồng như thế thì đều không ngừng gật đầu, thần sắc cũng hơi có chút biến hóa, chỉ hy vọng lát nữa sẽ không quá thảm.

Nhất là Lâm Phàm cũng trợn mắt há hốc mồm, những lời này còn chói tai hơn cả dự tính ban đầu của hắn.

- Mọi người thấy ta nói đúng không?

Phong Bất Giác bỗng hỏi.

- Lợi hại…

Lâm Phàm hít sâu một hơi, gật gật đầu, tiếp đó ánh mắt nhìn về Phong Bất Giác đã biến thành có chút thương hại.

- Đây toàn là chuyện dễ thấy, vừa nhìn là biết, chẳng qua mọi người không dám nói ra như ta thôi.

Phong Bất Giác có chút ngượng ngùng nói.

Mà vừa lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Phong Bất Giác thấy được người đứng sau cánh cửa thì bị dọa tới hồn phi phách tán.

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Được lắm, Phong Bất Giác, bản sư huynh đối với ngươi không tệ, thế nhưng ngươi lại xem ta không đáng một đồng. Xem ra, nếu ta không xuất ra uy nghiêm của đại sư huynh thì sau này có lẽ sẽ bị ngươi ngồi lên đầu mất.

Đẩy cửa vào là Trương Nhị Cẩu, mặt mày đỏ gay, hô hấp cũng dồn dập vì quá tức giận.

Hắn thật sự nổi giận rồi. Nếu không phải lúc ban ngày, tông chủ đại nhân lặng lẽ kéo mình sang một bên, nói ra chuyện này rồi sắp xếp để mình đứng ở cửa nghe trộm thì hắn còn không thể tin nổi.

Vừa mới ở bên ngoài nghe lén một hồi, hắn nghe được sư đệ nói toàn bộ, hiển nhiên là không có để hắn vào mắt.

Ngẫm lại những lời của tông chủ hồi sáng, Trương Nhị Cẩu cũng cảm giác tông chủ nói rất đúng.

"Nhị Cẩu à, ngươi bây giờ là đại sư huynh của Thánh Ma Tông rồi, ngươi nhất định phải xuất ra uy nghiêm của đại sư huynh, nếu không không thể phục chúng a."

Vốn Trương Nhị Cẩu cho rằng sao có chuyện các sư đệ không phục mình được, thế nhưng nghe lỏm được câu chuyện xong, Trương Nhị Cẩu mới hiểu, tông chủ đại nhân nói không sai, ngay cả sư đệ thân cận với mình nhất cũng không phục mình chứ đừng nói tới những người khác.

....

Phong Bất Giác giờ phút này đần cả mặt, nhìn thấy đại sư huynh toát ra sát khí bàng bạc thì tim đập thình thịch lên, sau đó lùi liên tục về phía sau.

- Đại sư huynh, huynh đừng nóng, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Phong Bất Giác giờ phút này muốn khóc, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đại sư huynh tại sao lại ở ngoài cửa nghe lén chứ?

- Hiểu lầm cái đầu của ngươi, ngày hôm nay nếu không lột một lớp da của ngươi xuống, ta đây không phải đại sư huynh của ngươi.

Trương Nhị Cẩu lấy từ sau lưng ra một khúc gậy gỗ, mãnh liệt đánh tới Phong Bất Giác.

- Áiiii… Đại sư huynh, đệ sai rồi, đừng mà, hiểu lầm thôi mà… Tông chủ cứu đệ tử…

Phong Bất Giác co giò chạy ra bên ngoài, Trương Nhị Cẩu cũng đuổi sát theo.

Tiếng quát tháo, tiếng kêu rên vang dội toàn bộ Vô Danh phong đêm nay.

Lâm Phàm nhìn hai bóng người đuổi nhau trong đêm, cuối cùng đứng lên đóng cửa lại, sau đó nhìn hai đệ tử còn lại:

- Được rồi, kế hoạch thứ nhất đã thành công, tiếp theo chúng ta nghiên cứu kế hoạch thứ hai.

- Vâng, tông chủ.

Diệt Cùng Kỳ và Thiên Vũ gật gật đầu.

Đúng như suy tính của Lâm Phàm, kế hoạch đầu tiên chỉ có Phong Bất Giác là người thích hợp thực hiện nhất.

Trước tiên, Phong Bất Giác và Trương Nhị Cẩu quan hệ tốt nhất. Tuy tu vi của Phong Bất Giác cao hơn Trương Nhị Cẩu, nhưng tuyệt đối không dám hoàn thủ, chứ nếu để Diệt Cùng Kỳ thay vai, sợ là Diệt Cùng Kỳ một lúc sẽ không nhịn được, một chưởng chụp chết Trương Nhị Cẩu.

Mà Thiên Vũ thì lại càng không thích hợp. Tuy hắn đã ở Vô Danh phong một thời gian, nhưng hành động này lại không phù hợp tính cách của hắn.

Cuối cùng cũng chỉ có thể khổ Phong Bất Giác rồi.

Sau đó ba người tiếp tục mải miết thảo luận, cố gắng chỉnh sửa kế hoạch tới hoàn mỹ.

Mà giờ khắc này, Thiên Vũ có chút suy tư trong lòng, không biết bản thân mình ở lại Vô Danh phong có phải cũng là vướng vào một kế hoạch hay không?!

Nhưng cũng quên đi, đã ở lại rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Một đêm này, đối với người trên Vô Danh Phong, là một đêm không ngủ.

Thái Chỉ Kiều bị tiếng ồn ào đánh thức, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài có hai bóng người đang chạy đuổi nhau.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play