Dịch & biên: †Ares† & Vodanhkiem

oOo

Lâm Phàm bình tĩnh lại, trong lòng dần dần hình dung ra kế hoạch dạy dỗ Trương Nhị Cẩu. Thế nhưng tình huống cụ thể thì còn cần suy tính thêm.

Trương Nhị Cẩu gặp đả kích nghiêm trọng về tinh thần như vậy, sợ là còn phải chán nản thêm rất lâu nữa.

Xế chiều, khi màn đêm gần buông xuống, một đám khách không mời mà đến xuất hiện tại Vô Danh phong.

- Lâm sư đệ, tông môn chưa xếp được chỗ nghỉ cho bọn họ, nên nhờ nơi đệ một đêm nhé.

Thái Thượng trưởng lão Vô Nhai đích thân đến, nói

- Không thành vấn đề, nhiệt liệt hoan nghênh.

Lâm Phàm vừa nghe, lập tức đồng ý. Hắn là một người rất hiếu khách, giờ lại có bằng hữu từ phương xa tới, càng vui đến quên trời quên đất chứ sao.

- Trưởng lão, ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ tiếp đãi bọn họ thật tốt.

Lâm Phàm nghiêm túc nói, sau đó nhìn về phía các đệ tử Cửu Tiêu Tông ở đằng sau trưởng lão Vô Nhai, miệng nở một nụ cười thân thiện.

- Không cần cầu kỳ quá đâu, ngày mai là quyết chiến định ra thiêu kiêu mạnh nhất rồi, chỉ nghỉ nhờ một đêm thôi.

Vô Nhai gật đầu cười, nói.

Tuy rằng chuyện sáng nay khiến người của Cửu Tiêu Tông rất mất mặt, nhưng hắn tin tưởng Lâm Phàm nhất định không cố ý.

- Được, không thành vấn đề. Vô Danh phong bình thường vắng vẻ quá, giờ đông người thì càng náo nhiệt.

Sau đó Lâm Phàm gọi Trương Nhị Cẩu:

- Còn không nhanh chóng an bài. Nhớ phải chọn chỗ thoải mái nhất cho khách quý đấy nhé.

Tuy hôm nay Trương Nhị Cẩu bị một đòn tổn thương về tâm lý, nhưng lại tự giấu xuống thật sâu, tươi cười như thường tiến lên tiếp đón.

- Nào nào, xin mời các vị sư huynh đi theo đệ.

Mặc dù Trương Nhị Cẩu lớn lên hơi xấu, nhưng vẻ nhiệt tình này cũng giành được hảo cảm.

Giờ phút này, Tân Phong nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt u oán. Chuyện đã từ sáng nay, thế nhưng vẫn như ngay trước mắt hắn, khiến hắn không thể quên nổi. Tuy yến hội rất phong phú, nhưng Tân Phong ăn gì cũng thấy vô vị, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về chuyện hôm nay.

Hiện giờ đi tới Vô Danh Phong, lại chạm mặt người kia, trong lòng hắn tự nhiên rất khó chịu.

- Dịch Sơ huynh, đêm nay xin mời tạm ở nơi này.

- Trưởng lão Vô Nhai cười nói.

- Tốt, nơi này cảnh vật không tồi, lại rất yên tĩnh, có thể khiến các đệ tử nghỉ ngơi thật tốt, mai càng dễ dành hạng cao hơn.

Lương Dịch Sơ sớm đã ném chuyện sáng nay ra sau đầu. Tuy rằng mất chút thể diện, nhưng ở trận chiến thiên kiêu mạnh nhất ngày mới tính là phân ra thắng bại.

Khi đó đoạt lại thể diện, cũng là phong quang vô cùng a.

- Vô Nhai trưởng lão, nơi này giao cho ta là được. Ta nhất định sẽ phát huy đạo hiếu khách của Thánh Tông tới tận cùng, để bọn họ nhớ mãi không quên.

Lâm Phàm vỗ ngực nói.

Thái thượng trưởng lão Vô Nhai thỏa mãn gật đầu. Tông môn có thể có đệ tử như vậy thật là may mắn.

- Dịch Sơ huynh, vậy mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi.

Vô Nhai cáo từ Lương Dịch Sơ rồi rời đi.

....

Ngay sau khi trưởng lão Vô Nhai rời đi, khuôn mặt cam đoan bảo đảm của Lâm Phàm nhanh chóng thay đổi, biến thành cười tiện không thôi.

Thiên đường muôn lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại chui vào. Nếu không chiêu đãi thật tốt một phen thì sao thể hiện ra được bản sắc của Vô Danh phong?

Ngày mai là trận chiến tranh thiên kiêu mạnh nhất, thân là phần tử của Thánh Tông, đương nhiên phải làm sao để đệ tử Thánh Tông lấy đuợc thứ hạng tốt nhất.

Lâm Phàm không phải người âm hiểm vô sỉ, đương nhiên khinh thường dùng tới thủ đoạn hạ lưu. Nhưng ‘thượng lưu’ thì được.

- Sư phụ, nhiều người đến quá à.

Thái Chỉ Kiều thấy có nhiều người tới, náo nhiệt như vậy thì cũng vui vẻ vỗ tay nói.

Lâm Phàm không nói gì, lẳng lặng xoa đầu Thái Chỉ Kiều, ánh mắt thâm thúy nhìn đệ tử của Cửu Tiêu Tông bỗng lóe sáng.

....

Màn đêm buông xuống.

Đệ tử Cửu Tiêu Tông hội lại, Lương Dịch Sơ lên kế hoạch cho ngày mai.

- Trận chiến ngày mai, các ngươi nhất định phải xuất ra thực lực mạnh nhất cho ta, nhất định phải giành lấy thứ tự tốt.

Lương Dịch Sơ rất tự tin, bởi vì đệ tử tới đây đều là tinh anh của Cửu Tiêu Tông.

Hơn nữa đồ đệ của hắn lại càng là thiên kiêu trong thiên kiêu. Tuy việc buổi sáng có chút mất mặt, nhưng hắn cho rằng chỉ là vì chủ quan nên sơ sảy nhất thời mà thôi.

Ngày mai thi đấu trên đài, cạnh tranh công bình, nhất định sẽ không như vậy nữa.

- Trưởng lão yên tâm. Ngày mai đệ tử sẽ toàn lực ứng phó, nhất định giành được ngôi đầu bảng.

Đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông tự tin nói.

- Ừm, tốt lắm. Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, ngày mai mong chờ biểu hiện của các ngươi.

Lương Dịch Sơ nói.

....

Giờ khắc này, trong phòng của Lâm Phàm.

Bốn người Lâm Phàm, Trương Nhị Cẩu, Diệt Cùng Kỳ, Phong Bất Giác ngồi quây tròn lại, thầm thì bàn bạc.

- Tông chủ, đêm nay chúng ta làm gì?

Trương Nhị Cẩu biết chỗ lợi hại của tông chủ, đám người kia còn lâu mới được an ổn vượt qua một đêm ở Vô Danh phong.

Lâm Phàm nhìn mấy gian phòng đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, khẽ nhếch miệng cười, sau đó vẫy vẫy tay. Mấy đệ tử cùng chụm đầu lại, cẩn thận lắng nghe, cuối cùng cả bốn người liếc mắt nhìn nhau, cùng nở một nụ cười tiện tiện.

Đêm đen như mực. Vô Danh phong im lặng đến bất thường, rồi bỗng nhiên vang lên tiếng khóc văng vẳng.

Ở khu nhà phía Tây, cũng là chỗ ở tạm của các đệ tử Cửu Tiêu Tông.

Phòng thừa rất nhiều nên mỗi đệ tử đều chọn cách nhau vài gian phòng cho yên tĩnh.

Vương Dương Lâm là một đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông. Hắn so với Tân Phong thì kém hơn một chút, nhưng bất kể là tu vi hay thiên tư thì đều là một tồn tại không thể coi thường.

Lần này hắn trong nhóm đại diện Cửu Tiêu Tông đến Thánh Tông tranh đoạt thứ hạng thiên kiêu mạnh nhất, đương nhiên đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Tuy Tân Phong sư huynh rất mạnh, nhưng Vương Dương Lâm cũng không ngại chiến một trận.

Lúc này Vương Dương Lâm đang khoanh chân ngồi trên giường, tiến nhập trạng thái tu luyện. Từng luồng khí tức giống nước chảy thoát ra từ mũi, quay xung quanh thân thể, cuối cùng hợp lại ở một điểm, ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn.

Đột nhiên có một tiếng động từ bên ngoài khiến Vương Dương Lâm mở mắt, cảnh giác lên.

- Sư huynh, huynh nói thật sao? Vô Danh phong của chúng ta thật sự có quỷ á?

- Ta làm sao biết được, nhưng chắc là đệ không biết lai lịch của Vô Danh phong hả?

- Lai lịch gì cơ?

Người kia mở miệng, ngữ khí có chút khẩn trương.

- Vô Danh phong từng có tên là Thiên Táng phong, nhiều đời là nơi mai táng đệ tử chết trận của tông môn. Tuy sau này tông môn đã di chuyển mộ của họ đi, nhưng mỗi khi đêm đến, nhiệt độ đều sẽ đột ngột hạ xuống, khi đó cũng là lúc âm hồn đi ra.

....

- Sư huynh, huynh đừng làm đệ sợ, đệ nhát gan lắm.

- Yên tâm đi, dù âm hồn có đi ra thì cũng không hại chúng ta đâu. Chúng ta đều là sư đệ của họ mà.

- Vâng vâng…

....

Âm thanh ngoài cửa dần biến mất, nhưng nghe xong những lời này, Vương Dương Lâm lại không thể nào bình tĩnh nổi.

Thiên Táng phong? Từng là nơi mai táng đệ tử chết đi?

Chuyện này…

Vương Dương Lâm không nhịn được mà rùng mình một cái, hai mắt vội liếc quanh, cảm giác hình như thật sự là có chút lạnh.

Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?

Vương Dương Lâm đứng bật dậy, cảnh giác quan sát bốn phía.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play