Dịch & biên: †Ares†

oOo

Đệ tử ngoại đường Đan Đỉnh phong đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không biết rốt cuộc hai người này vào phòng làm gì.

Chẳng lẽ là muốn…

Các đệ tử vội vàng lắc lắc đầu, sao có thể nghĩ sang loại chuyện dơ bẩn như vậy chứ? Nếu để cho Lâm sư thúc biết, còn không phải sẽ lột da bọn hắn.

Mọi người chờ sắp sốt ruột thì đột nhiên một tiếng kêu gào kinh thiên động địa truyền từ trong phòng ra.

Đã xảy ra chuyện?

Giờ khắc này mọi người cực kỳ hoảng sợ, vừa định tiến lên xem thử thì đã thấy Lâm Phàm bước ra.

- Ài, đáng tiếc ngươi không phải.

Lâm Phàm tiếc nuối thở dài một tiếng.

Hóa ra tất cả chuyện này đều do mình suy diễn. Người bị trời đất đố kỵ sao có thể dễ tìm như thế chứ.

Chỉ khổ cho Lý sư điệt, liên tục chịu hai lần đả kích, e là cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tàn phá nghiêm trọng.

Mọi người thấy Lâm sư thúc, lại nghe tiếng kêu thảm thiết trong phòng thì sắc mặt tái nhợt, bị hù đến liên tục lùi về sau, chỉ sợ sẽ gặp độc thủ.

Lâm Phàm khẽ lắc đầu, sau đó cất bước tiến về hướng dược viên.

Khi Lâm Phàm đã rời khỏi, đám đệ tử mới dè dặt tiến lên. Thấy Lý Thuận đang nằm trên đất run rẩy không ngừng thì ai nấy đều hít một hơi lạnh.

Lý sư huynh lại gặp đòn nghiêm trọng.

Giờ phút này Lý Thuận chỉ cảm thấy trời như sập xuống, trước mắt không còn ánh sáng, nhân sinh mất đi tất cả hy vọng. Loại đau đớn này tuy từng trải qua một lần, nhưng Lý Thuận vẫn không thể nào quen nổi.

- Sư thúc, sư điệt… lần sau… không dám… nữa…

Lý Thuận cực kỳ bi thương. Hắn đã thật sự sợ rồi.

Ban nãy, hai người vừa vào phòng, Lâm Phàm lảm nhảm những câu khó hiểu gì đó, sau đó đột nhiên ra chân.Vừa nhìn thấy cái chân giống như khai thiên tích địa phóng đến, Lý Thuận đã biết mình sẽ gặp bi kịch, mà quả nhiên hắn nghĩ không sai.

....

Lâm Phàm từ Đan Đỉnh phong lấy đi không ít thảo dược, khiến đám đệ tử đau lòng không thôi. Thế nhưng có lời của thái thượng trưởng lão, đau lòng cũng vô dụng.

Cuối cùng Lâm Phàm thoả mãn đi trở về.

Ngày mai sẽ xuất hành cùng mọi người, hắn nhất định phải luyện chế một ít đan dược đặc thù để phòng ngừa.

Lần này đi xa, Lâm Phàm tự đặt ra một mục tiêu nhỏ cho mình, đó là ít nhất tu vi phải đột phá đến Tiên Thiên trung giai.

Nếu có thể tiến thêm một bước thì càng tốt.

....

Ban đêm, trên Vô Danh phong đèn đuốc sáng trưng. Ánh sáng chiếu rọi khắp cả ngọn núi khiến nơi này tuy neo người nhưng lại không có cảm giác cô độc.

Lâm Phàm đang ở trong một căn phòng, tự luyện chế đan dược cho mình.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác thì bưng rượu và thức ăn đi tới phòng của Thiên Vũ.

Thiên Vũ đã tu luyện một ngày một đêm, mong sớm có thể trở lại tu vi như lúc đầu, giờ thấy đệ tử của sư thúc tiến vào thì ngừng lại, nhiệt tình tiếp đãi.

- Thiên Vũ sư huynh, đêm nay ba người chúng ta phải uống một trận đã đời mới được.

Trương Nhị Cẩu cười đặt rượu và thức ăn lên bàn, sau đó rót đầy ba chén:

- Rượu này hôm nay đệ mới lấy từ một sư đệ có nghề gia truyền trong ngoại môn, xứng danh rượu ngon đấy.

- Được, hôm nay không say không về.

Thiên Vũ đã rất quen thuộc với hai người, đương nhiên không có từ chối.

Ba người cụng chén, vừa ăn uống vừa nói chuyện. Không quá bao lâu, rượu đã gần hết, mặt ba người cũng đỏ lên, đều có chút ngà ngà say.

- Mọi người xem, hiện giờ Vô Danh phong càng ngày càng tốt, thời gian nỗ lực của chúng ta không có uổng phí.

Giọng Trương Nhị Cẩu giờ phút này đã hơi lè nhè.

- Đúng vậy.

Phong Bất Giác gật gật đầu.

Thiên Vũ thì không có bao nhiêu cảm giác, nhưng hắn cũng hiểu, Vô Danh phong có thể trở thành như hiện tại cũng không dễ.

- Sư huynh, kỳ thật có đôi khi đệ nghĩ, nếu có thể trở lại ngoại môn thì thật tốt.

Phong Bất Giác nấc cục nói.

- Ngươi muốn trở về?

Trương Nhị Cẩu đang tươi cười, nghe thế lập tức lạnh nhạt hẳn, giọng nói dần dần có một tia bất thiện.

Nhưng Phong Bất Giác lại không cảm nhận được, tiếp tục lên tiếng.

Thiên Vũ tuy cũng đã hơi say, nhưng vẫn có thể cảm thụ được không khí biến hóa, vừa định mở miệng ngăn Phong Bất Giác lại thì đã không kịp.

- Vâng, trở lại ngoại môn thật tốt, chỗ nào cũng nhiều người, chỗ nào cũng náo nhiệt…

Phong Bất Giác cười nhẹ nói.

- Im miệng.

Giờ khắc này Trương Nhị Cẩu bộc phát ra uy nghiêm của đại sư huynh:

- Sư đệ, ngươi say quá hồ đồ rồi sao? Sao ngươi lại nói ra được những lời này chứ? Nếu để cho tông chủ nghe được, còn không phải khiến tâm của ngài rét lạnh.

- Trương sư đệ đừng nóng, Phong sư đệ nhất định là uống nhiều quá nên mới vô ý nói vậy thôi.

Thiên Vũ vội vàng khuyên giải nói.

- Sư huynh, huynh tức cái gì vậy, đệ chỉ nói thật thôi mà. Huống hồ Vô Danh phong và tông môn đều là một nhà, đi đâu không phải đều giống nhau sao?

Phong Bất Giác ngăn Thiên Vũ lại, nhìn Trương Nhị Cẩu mà nói.

"Choang…"

Trương Nhị Cẩu ném thẳng chén rượu trong tay xuống đất, căm giận nói:

- Đúng vậy, Vô Danh phong và Thánh Tông là một nhà, nhưng ngươi không thể nói ra lời như vậy. Tông chủ có đại ân với chúng ta, ngày đó ngươi chịu nhục, là tông chủ giúp ngươi tìm về mặt mũi, kéo ngươi vào Vô Danh phong. Hiện giờ ngươi sung sướng rồi nên muốn rời khỏi tông chủ, có phải là cảm thấy cái đầm nhỏ này không chứa nổi rồng là ngươi đúng không?

Trương Nhị Cẩu càng nói càng tức giận, thậm chí thiếu chút nữa động thủ.

- Hai người sao lại như vậy, đang vui vẻ tự nhiên lại ầm ĩ. Trương sư đệ, Phong sư đệ có ý nghĩ của riêng mình thôi mà. Còn Phong sư đệ, đệ tự nhiên lại nói tới chuyện này làm gì? Không phải cố ý chọc giận sư huynh của đệ sao?

Thiên Vũ vừa ngăn hai người đề phòng động chân động tay vừa nói.

- Sư huynh à, đệ chỉ nói vậy thôi mà. Đệ cũng không phải hạng người không tim không phổi, sao có thể rời đi được!

Phong Bất Giác nói.

- Hừ, Thiên Vũ sư huynh, huynh phân xử giúp cho. Tông chủ có ân tái tạo với bọn đệ, nếu bọn đệ có trở lại Thánh Tông chỉ cũng chỉ thành một trong mấy vạn đệ tử, không ai nhớ tới, mà ở nơi này thì được tông chủ xem như người nhà mà đối đãi. Tuy nói hai mà một, nhưng giờ hắn lại chỉ ước được rời khỏi nơi này, huynh nói đó còn là con người hay không?

Trương Nhị Cẩu thần sắc căm giận, trong đôi mắt đã tràn ngập tơ máu.

- Sư huynh, đệ nói vui như vậy chứ sao có thể rời đi. Tông chủ có đại ân với đệ, huống hồ Thánh Tông và Vô Danh phong vốn là một nhà, ở nơi nào cũng vậy, không bằng ở nơi mình thấy vui vẻ nhất. Hơn nữa hiện giờ Vô Danh phong đang phát triển, đệ cũng không thể đi, làm cho tông chủ lạnh tâm a.

Phong Bất Giác rống to lên, nói.

- Hừ.

Trương Nhị Cẩu hừ lạnh một tiếng:

- Không uống nữa. Thiên Vũ sư huynh, sư đệ xin cáo từ.

Thấy sư huynh tức giận, Phong Bất Giác cũng luống cuống, vội vàng đuổi theo:

- Sư huynh, nghe đệ nói đã…

Đã chạy ra đến cửa, Phong Bất Giác mới quay đầu lại nói với Thiên Vũ:

- Sư huynh, sư đệ cáo từ trước.

- Ừ, đừng cãi nhau, cố giải thích với sư huynh của đệ đi.

Thiên Vũ giờ phút này có chút không yên lòng nói. Vừa mới hai người đấu khẩu kịch liệt cũng khiến hắn phải tự suy ngẫm.

Thiên Vũ ngồi ở trước bàn rượu rồi uống một mình. Có lẽ bọn họ nói đúng, coi như trở về cũng sẽ chỉ là một trong hàng nghìn hàng vạn đệ tử. Giờ Lâm sư thúc có ân tái tạo với mình, nếu căn cơ khôi phục mà rời đi, vậy còn tính là người không?

Trong phòng của Trương Nhị Cẩu.

Hai người không hề cãi vã, ngồi đối diện, thì thầm nói:

- Sư huynh, được chưa?

- Ừm, lần này đệ rất khá, có tiến bộ rất lớn.

Trương Nhị Cẩu cười hắc hắc. Hai người tối nay bắt tay diễn một màn, chính là muốn để Thiên Vũ sư huynh ở lại.

- Hê hê, là do kế của tông chủ quá tuyệt. Sư huynh, chúng ta mau nhìn xem bước tiếp theo là gì? Đệ muốn tranh thủ thời gian luyện tập trước, tránh để sai lầm.

Phong Bất Giác cảm giác màn trình diễn vừa rồi của mình còn chưa đủ hoàn mỹ, âm thanh chưa đủ kịch liệt, chưa đủ đi vào lòng người.

Thế nhưng hiện giờ mình có thể diễn như vậy cũng đã là tiến bộ không ít.

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play