Dịch & biên: †Ares†

oOo

- Sư thúc!

Ngay một khắc này, các đệ tử ngoại môn vẫn đóng vai quần chúng vây xem tức thì hô vang.

Đám người Đan Đỉnh phong biến sắc, không dám tin màn trước mắt.

- Đuổi bọn họ ra đi.

Lâm Phàm bình thản nói, sau đó trở về phòng, không muốn quan tâm thêm. Cứ ôn tồn với người Đan Đỉnh phong, bọn hắn lại cho là mình sợ.

Nam nhân mà, đôi lúc nên cứng rắn một chút.

- Xin mời rời đi.

Trương Nhị Cẩu khinh thường cười nói.

- Hừ, các ngươi dám làm gì chúng ta?

Lý Thuận vênh mặt, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Trương Nhị Cẩu.

Hắn là đệ tử của thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong, đám người này dám làm cái gì chứ?

Vừa lúc đó, một hòn đá không biết từ đâu ra, bay tới Lý Thuận.

Lý Thuận có tu vi không kém, sau gáy như gắn mắt, đưa tay bắt lấy hòn đá, mặt lập tức như băng sương, bạo phát ra từng luồng khí lạnh.

- Ai ném ta?

- Đi ra, ai ném?

Đồng tử của Lý Thuận thấy có người dám ném đá, cáo mượn oai hùm nổi giận hét.

- Đứng ra cho ta. Hôm nay lão tử sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi cách làm người!

Lý Thuận không kìm được cơn giận, quát.

- Ta ném.

Lúc này, một gã đệ tử ngoại môn bước ra.

- Ngươi muốn chết.

Mắt Lý Thuận lóe lên, thân thể khẽ động, muốn vọt tới xách đệ tử này lên, hảo hảo giáo huấn một phen, giết gà dọa khỉ.

- Ngươi muốn làm gì?

Nhưng tại một khắc này, tất cả đệ tử ngoại môn đột nhiên tiến lên, đồng thanh quát.

Tiếng quát này khí thế ngập trời, đinh tai nhức óc, giống như nếu người Đan Đỉnh Phong dám động, bọn họ sẽ cùng lên, hung hăng ra tay.

Lý Thuận cả kinh, lui về phía sau vài bước, sau đó lạnh mặt lại, chỉ vào các đệ tử ngoại môn:

- Các ngươi muốn tạo phản phải không.

Đám người Đan Đỉnh phong không thể ngờ những đệ tử ngoại môn này lại đoàn kết như thế. Đây là tình huống chưa bao giờ có a.

Chẳng lẽ hôm nay cả đám cùng phê thuốc sao?

- Nhanh chóng cút đi!

- Mẹ kiếp, lão tử hai lần đột phá không thành công, đều là bị bọn quỷ hút máu các ngươi làm hại.

- Giờ có Lâm sư thúc thương tình, giúp chúng ta luyện đan, các ngươi lại vẫn dám quấy nhiễu. Nếu không biến, chúng ta liều mạng với các ngươi.

- Cút đi…

- Cút!

Giờ khắc này các đệ tử ngoại môn cùng quát vang một câu, ai nấy chung một cảm xúc, hai mắt đỏ bừng, giống như đang nhớ lại từng chuyện cũ.

Bọn họ nhớ tới những tài liệu mà mình vất vả lắm mới kiếm được, chuẩn bị luyện chế một ít đan dược để đột phá, cuối cùng lại bị Đan Đỉnh phong há miệng nuốt phần lớn, làm cho đan dược không đủ, đột phá thất bại.

- Các ngươi…

Lý Thuận nhìn đám đệ tử ngoại môn, lửa giận bốc lên hừng hực.

Trương Nhị Cẩu thấy tình huống trở nên như vậy, miệng khẽ nhếch lên. Nhãi con, dám lên Vô Danh phong ra gió, quả thực quá liều.

Mà lúc này đây, mắt Trương Nhị Cẩu đột nhiên sáng lên, hắn chợt nảy ra một ý.

- Các ngươi làm phản rồi.

Giờ phút này Lý Thuận càng nói càng kích động. Hắn không ngờ Vô Danh phong này lại phát sinh chuyện như vậy, đám đệ tử ngoại môn này đều ăn gan hùm mật gấu, dám đối xử như thế với người của Đan Đỉnh phong.

Lý Thuận lại muốn mở miệng, thế nhưng khuôn mặt phẫn nộ đột nhiên biến đổi.

- Á á á á á à à à à…

Một tiếng kêu thảm thiết như sói hú, ở một khắc này truyền khắp Vô Danh phong.

Trương Nhị Cẩu đánh lén từ phía sau lưng, một cước đá trúng hạ bộ của Lý Thuận. Đây là lần đầu tiên Trương Nhị Cẩu sử dụng tuyệt kỹ của tông chủ đại nhân, trong lòng vừa hồi hộp lại vừa chờ mong.

Hắn chưa hiểu hết hàm nghĩa trong một chiêu này, nhưng hắn biết, một chiêu này rất đáng sợ, có khả năng hủy thiên diệt địa, đoạn tuyệt nhân tính.

Giờ khắc này, đất trời biến sắc.

Sắc mặt Lý Thuận lập tức biến thành trắng bệch, trắng đến dọa người, một cảm giác đau đớn không thể chịu đựng lan khắp toàn thân, chỉ hơi động mình một chút đã muốn chết đi.

Giống như vật bên dưới mất rồi.

Lý Thuận thét thảm, té trên mặt đất, thân thể run rẩy kịch liệt.

Trương Nhị Cẩu giờ phút này chỉ có cảm giác đặc biệt thoải mái. Loại cảm giác này Trương Nhị Cẩu không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể tự dùng chân thể nghiệm mới hiểu được.

- Hừ, không chịu nổi một kích.

Trương Nhị Cẩu thần sắc xem thường, phất tay, nhìn về phương xa, giống như không có để Lý Thuận ở trong mắt.

Trương Nhị Cẩu rất vừa lòng với khí chất của mình hiện tại, cảm thấy nhất định sẽ cảm nhiễm mọi người ở đây.

- Sư huynhhh…

Người của Đan Đỉnh phong vừa thấy Lý Thuận ngã trên đất, toàn thân run rẩy thì lập tức hô to. Vừa rồi bọn hắn còn đang bận chửi lại đệ tử ngoại môn, không chú ý tới Lý sư huynh rốt cuộc gặp chuyện gì.

Còn đệ tử ngoại môn thấy Lý Thuận bị Cẩu ca đánh bại trong tích tắc thì lập tức mừng rỡ hoan hô lên.

- Cẩu ca!

- Cẩu ca!!

Giờ khắc này Trương Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn trời, miệng khẽ nở nụ cười. Gương mặt tam giác tuy ảnh hưởng tới khí chất chỉnh thể, nhưng trong mắt các đệ tử ngoại môn, lúc này Cẩu ca là vô địch.

Phong Bất Giác thấy một màn vừa rồi từ đầu đến cuối, vẻ mặt không dám tin nhìn sư huynh. Hắn không ngờ sư huynh lại vận dụng tuyệt kỹ của tông chủ để đánh từ phía sau Lý Thuận.

Một cước quen thuộc này để Lý Thuận thét thảm co giật trên mặt đất, hiển nhiên là có lực sát thương cực kỳ ghê gớm.

- Ngươi đã làm cái gì với Lý sư huynh hả?

Đệ tử Đan Đỉnh phong rống giận.

Trương Nhị Cẩu lạnh mặt lại, lớn tiếng quát:

- Lập tức cút khỏi Vô Danh phong, nếu không kết cục của hắn chính là kết cục của các ngươi.

Đám người Đan Đỉnh phong bị vẻ dữ tợn của Trương Nhị Cẩu hù sợ, sau đó nhìn thoáng các đệ tử ngoại môn đang hừng hực khí thế, cuối cùng nâng Lý Thuận lên mà rời đi.

- Hừ, tôm tép nhãi nhép cũng dám đến Vô Danh phong càn rỡ.

Trương Nhị Cẩu khinh thường nói.

Hôm nay là một ngày Trương Nhị Cẩu được trang bức cực kỳ sảng khoái, có loại khoái cảm không nói lên lời. Cũng không biết bao giờ mới lại có cảm giác này, hy vọng là ngày sau còn cơ hội.

- Cẩu ca vô địch…

- Cẩu ca vô địch…

Các đệ tử ngoại môn sùng bái nhìn Trương Nhị Cẩu, mà Trương Nhị Cẩu thì cười khẽ:

- Các vị sư đệ, đều trở về thôi, mai đừng quên tới lấy đan dược.

Hiện giờ ở trong lòng đệ tử ngoại môn, Vô Danh phong chính là thánh sơn của bọn họ, không thể tha thứ cho bất kỳ kẻ nào muốn giẫm đạp lên nó.

Bọn họ biết Đan Đỉnh phong tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng lại có thể thế nào? Cùng lắm thì đến một lần đánh một lần, chẳng lẽ đệ tử ngoại môn chúng ta lại sợ bọn hắn.

Sau khi các đệ tử ngoại môn rời đi, Trương Nhị Cẩu mới cười hềnh hệch lên:

- Sư đệ, tuyệt kỹ mà tông chủ đại nhân truyền thụ cho chúng ta thật quá mạnh mẽ.

- Vâng…

Phong Bất Giác nhìn sư huynh, sau đó nhìn nhìn xuống giữa hai chân của mình, trong lòng không khỏi run lên.

Công pháp này… Có chút quá là…

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play