- Diệp Thiên hãy nói thật đi, sao cậu lại lừa ba mình, ngay cả mình mà cậu cũng phớt lờ hay sao hả?
Trên xe trở về trường học, Vệ Dung Dung vẫn có chút bực mình, lớn như vậy rồi mà vẫn bị cha mắng mà kẻ gây nên chuyện này chính là Diệp Thiên.
- Khụ khụ, thế nào là lừa dối? không phải đây là khoa học tự nhiên sao? Vệ Dung Dung tôi hỏi cô Nho gia, Tứ kinh, Ngũ thư là gì?
Sau khi nghe Vệ Dung Dung nói vậy, Diệp Thiên lắc đầu, nếu không thuyết phục được "cây ớt" này không chừng ngày mai cô ta sẽ ngáng chân công việc của mình.
Vệ Dung Dung nhíu mày nói:
- Đương nhiên ta biết, tứ thư chính là: Luận ngữ, Mạnh tử, Đại Học, Trung dung. Còn Ngũ kinh chính là: Kinh thư, Kinh thi, Kinh Lễ, Kinh dịch và Kinh xuân thu, thế nào, tôi nói không sai đấy chứ?
Từ thời Nam Tống sau khi Ngũ kinh chính thức được viết sách đưa vào trường học đã vài thế kỉ, cũng giống như đạo Hồi có kinh Coran. Khoa cử thời phong kiến đã dùng nó để tuyển chọn nhân tài.
E rằng, ngày nay 10 học sinh thì đến 9 người không biết đến Tứ thư, Ngũ kinh là gì? Vệ Dung Dung có thể trả lời được quả thực đã khiến Diệp Thiên bất ngờ.
- Giỏi, cô Vệ nếu cô biết một trong hai Chu Dịch và Ngũ kinh thì cũng nên biết, Kinh Dịch được mệnh danh là "cuốn kinh lớn nhất của con đường đạo lý", chẳng lẽ cuốn sách nhiều tri thức như vậy không đáng để nghiên cứu hay sao?
Vệ Dung Dung bị Diệp Thiên hỏi không nói lên lời, ấp úng:
- Cái đó không đúng, đó chỉ là thứ bỏ đi của sự mê tín thời phong kiến.
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền thở dài:
- Cô Vệ, dù ngày nay khoa học kĩ thuật phát triển nhưng có nhiều hiện tượng vẫn không thể giải thích được, cô không nên cho rằng tất cả đều là mê tín.
Thuật phong thủy cũng được coi là một ngành khoa học và nó là huyền học coi trọng yếu tố tâm linh mà khoa học chỉ nghiên cứu yếu tố vật chất để chứng minh thực tế còn phong thủy không nghiên cứu chúng minh thực tế mà phủ định nó.
Bởi vì trong cuộc sống vạn vật hữu linh, cần phải bình tĩnh mà suy xét. Nếu khoa học không thể chứng minh được Ngũ Hành, Bát Qúai là chưa chính xác thì cần phải nhìn thẳng vào sự tồn tại của nó.
Đương nhiên tin hay không còn tùy thuộc vào mỗi người chứ không thể ép buộc được mọi người đều phải tin theo. Cũng không thể phủ nhận trải qua một quá trình lâu dài nó đã trở thành một nét đẹp trong truyền thống văn hóa.
Về thuật Phong thủy có phải là sự mê tín từ thời phong kiến hay không thì cũng còn đang là vấn đề được tranh luận, Diệp Thiên và cha đã nói nhiều trước mặt Thanh Nhã và Vệ Dung Dung khiến họ phải giương mắt nhìn.
Xe tiến thẳng đến cửa lớn của Thanh Hoa Viên, Vệ Dung Dung còn phải về chỗ cũ , tuy cô vẫn không phục đối với những gì mà Diệp Thiên nói nhưng chưa tìm ra được lý do để phản bác.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Hồng Quân tự mình lái xe tới trước của trường Hoa Thanh đón Diệp Thiên ra ngoài ăn sáng rồi đến thẳng bãi đỗ xe của sàn giao dịch chứng khoán.
- Chú Vệ , đây là sàn giao dịch chứng khoán ư?
Đi vào từ cửa sau của sàn giao dịch, trong chốc lát Diệp Thiên bị nơi này làm cho kinh ngạc.
Đại sảnh của sàn giao dịch rất lớn, lúc này đã đông nghịt người, người đang bình luận rổm rả cũng có mà người mặt mày ủ rũ dán mắt lên màn hình cũng có cả thảy phải có đến hàng trăm chỗ ngồi.
Một lúc lại có bà lão bán hàng rong: bánh mì, quẩy, trứng luộc và nước trà xanh đi rao, còn bọn họ vẫn còn kinh doanh đa nguyên hóa, chỉ còn một ít cổ phiếu, một vòng báo chí vây quanh đại sảnh toàn bộ đã được bán xong rồi.
- Thế nào, Tiểu Diệp, ở đây náo nhiệt chứ?,
Thấy Diệp Thiên giật mình , vệ Hồng Quân cười đắc ý.
Thị trường chứng khoán ở Trung Quốc mới chỉ đang phát triển, hơn nữa máy tính còn chưa phổ biến, nếu muốn đầu tư cổ phiếu từ xa thì phải nhờ vào các mạng điện thoại, điều này làm cho thị trường chứng khoán ngày càng phát triển.
- Ây , lão Vệ đã tới đấy à? Có bánh bao mới đây ông có nuốn nếm thử không?
- Hôm nay, có tin tức gì không Vệ Tổng? cấp cho em một chút đi, tháng trước mới mua một cổ tức vậy mà hôm nay ngay cả tiền ăn cơm cũng không còn.
- Lão Vệ…
- Vệ tổng…
Vệ Hồng Quân vừa mới tới đại sảnh đã làm cho không khí náo nhiệt hẳn lên, người quyen đi tới, dường như ông ta rất thân thiết với nơi này.
- Các vị, lúc khác tiếp tục nói chuyện nhé, hôm nay có chút việc, mọi người hãy nhường nhịn một chút. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nếu là ngày thường, nói không chừng Vệ Hồng Quân và mọi người sẽ khách sáo một phen nhưng hôm nay là dẫn Diệp Thiên đến xem phong thủy, ông thực sự không muốn bắt chuyện với những người này, ngay lập tức kéo Diệp Thiên đi:
- Đi lên trên…
- Kia chính là ông chủ Vệ, nghe nói nhà ông ta giàu vào hạng nhất nhì đấy.
- Cũng không phải người khác mua mấy chục vạn để đầu cơ cổ phiếu.
- Mua cũng nhiều mà phải bồi thường cũng nhiều, mọi người không biết vị kia là ông chủ Vệ đã mang theo túi hình chữ nhật đi vào rồi.
Hai người gác cổng ở trên nhìn thấy Vệ Hồng Quân và Diệp thiên cũng lập tức giải tán.
- Chú Vệ, tại sao tất cả những người đầu tư cổ phiếu đều muốn nịnh bợ chú?
Với Diệp Thiên việc nhìn ra những người nịnh bợ Vệ Hồng Quân cũng có thể xuất phát từ lòng kính trọng hoặc cũng có thể là đang nịnh bợ hắn, chẳng lẽ gần nhà giàu sẽ biết thêm nhiều tin tức.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân cười cười, mắt nhìn khắp đại sảnh:
- Còn không phải bị tiền làm cho ầm ĩ? Diệp Thiên này trong thị trường cổ phiếu có nhiều con đường.
Những năm gần đây, trong mắt bọn họ những nhà giàu thường là những nhà thần bí, người ta cũng không ngừng bàn về chuyện quanh một người chơi cổ phiếu.
Giống như đã là nhà giàu thì đều có thể hô mưa gọi gió, nhất cử nhất động đều bị giám sát, có thể nói nhà là giàu thịnh suy, quả thực chính là thị trường chứng khoán Trung Quốc chỉ như một bồn cây cảnh nhỏ.
Diệp Thiên không phải là người trong cuộc nên Hồng Quân không ngại nói cho anh ta biết, hiện nay thị trương chứng khoán đang ở giai đoạn đầu, số lượng cổ phiếu rất ít, cho nên cung cầu đang không ổn định.
Đầu năm nay, kể cả những người thuê nhà cũng có khả năng chơi cổ phiếu.
Giống Vệ Hồng Quân hai năm qua ở thị trường chứng khoán, sở dĩ phong thủy có thể khởi sinh do những người giàu liên kết với nhau chiếm đất, xây nhà với những thủ đoạn này họ thăng chức, phát tài và đã có rất nhiều tiền.
Nhờ có nhiều vàng bạc, Vệ Hồng Quân trở thành người giàu có, còn có thể hô mưa gọi gió trên thị trường chứng khoán, vừa rồi chứng kiến nhóm người kia đều muốn gặp gỡ làm thân với Vệ Hồng Quân thực ra cũng chính là muốn có lấy chút tin tức để kiêm thêm ít tiền thôi.
Lần này, Vệ Hồng Quân và mấy người nhà giàu ngồi cùng nhau ở Trung Ngân cổ phiếu là vì dạo này vận số không được tốt, gặp phải hàng loạt những chính sách trên sàn giao dịch, người quản lý đứng đầu sắp bị tiếp quản rồi.
Hèn chi lần này Vệ Hồng Quân không thèm quan tâm đến tổn thất. Sau khi nghe Vệ Hồng Quân giải thích Diệp Thiên đã hiểu rõ, thực ra việc buôn bán của của Vệ Hồng Quân mấy năm qua cũng đã kiếm đủ rồi.
Công ty cổ phần Trung Ngân làm ăn thua lỗ, tuy hắn đã một nửa chìm trong nước nhưng việc vùi đầu vào thị trường chứng khoán kiếm tiền so với Vệ Hồng Quân cũng chỉ là kiếm lấy bát nước trong cái chậu đầy.
- Ở đây quả không tệ.
Vừa mới lên đến tầng 2, Diệp Thiên đã cảm thấy một không khí mát lạnh tỏa ta từ máy điều hòa.
Còn ở dưới đại sảnh nhóm người chơi cổ phiếu kia vẫn đang chịu cái nóng oi bức, đầu hướng về những con số trên bảng điện tử, chắc cũng không ngờ trên tầng 2 có không khí tốt hơn thế.
Cho dù là nhà giàu cũng phân ra làm ba bảy loại.
Theo như Vệ Hồng Quân giới thiệu, thông thường có 100 nghìn là có thể lên tầng 2 rồi nhưng những người đó chỉ có thể ngồi trong đại sảnh đương nhiên có thể tin tưởng trao đổi qua máy tính.
Còn vốn thị trường chứng khoán trên người họ có cả hàng trăm vạn, những thông tin mật đều ở trong văn phòng, cũng là để cho những người giàu làm việc thuận tiện hơn trên thị trường chứng khoán.
- Vệ tổng, chào buổi sáng.
- Vệ tổng hôm nay đến muộn nha.
- Vệ tổng, trưa nay có muốn cùng nhau đi uống vài chén không?
Đi ở tầng 2 , có không ít người hướng về phía vệ Hồng Quân chào hỏi, đối với giới nhà giàu mà nói vẫn không thể với tới Vệ Hồng Quân.
- Ha ha, có chút việc chậm mất rồi, còn chưa mở bàn ra sao?
- Vương tổng, ngài khách sáo rồi, hôm nay không được ạ, còn chút việc xin ngài để ngày mai…
Vệ Hồng Quân đã thể hiện rõ thái độ với người này, tươi cười dẫn Diệp Thiên quay về nói hắn ta là người giàu có.
Một cô gái xinh đẹp đi theo sau họ lấy ra chiếc chìa khóa đi lên giúp Vệ Hồng Quân mở cửa phòng.
Căn phòng lớn, giàu có của Vệ Hồng Quân, ở cửa phái đông có khung hình tam giác, toilet ở phía tam giác chỉ đường trực tiếp nối với toilet.
Chờ cô gái kia mở cửa, thấy Diệp Thiên đánh giá chung quanh, Vệ Hồng Quân, vẫy tay nói:
- Tiểu Lệ, pha giúp ta ấm trà dùng loại tốt nhất ấy.
- Diệp Thiên, sao vậy?
Sau khi Tiểu Lệ giữ của mở, Vệ Hồng Quân phát hiện thấy ánh mắt của Diệp Thiên cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng đối diện, liền nói:
- Chỗ đó là Tolet, chúng tôi trang hoàng nó đặc biệt, người ta làm rất tốt chưa đầy một tháng đã xong.
Nói đến đây, dường như không thể kìm lòng, nhìn hướng về tolet, giọng nhỏ đi hẳn:
- Diệp Thiên, không phải chỗ đó có vấn đề đấy chứ?
- Để cháu nhìn kĩ rồi nói…
Diệp Thiên gật đầu, đi hướng về phía toilet, nhưng đi được một nửa quay người trở về, nói:
- Chú Vệ, trong kia vốn có cái bồn hoa lớn.
Vệ Hồng Quân nghe thấy vậy lặng người đi một chút rồi đáp:
- Đúng, nhưng cái bình hoa đó có chút phiền phức, có cản lối đi lại nên ta đã cho người của công ty dọn đi rồi.
- Chú Vệ, chuyện này không phải là do ai tính kế mà do bản thân chú gây ra…
Sau khi nghe Vệ Hồng Quân nói, Diệp Thiên cười khổ.