Trong tay Vệ Hồng Quân cầm đồng tiền chỉ rộng từ 2 đến 3 centimet, độ dày còn chưa được một mili. Một mặt không có gì còn một mặt thì có 4 chữ "Đại Tề Thông Bảo".

Không biết là có phải vì Diệp Thiên chỉ chơi đùa nó hay không, đồng tiền này được sơn màu đen đã gỉ khi mài đi lộ ra màu tím sáng bóng làm cho người ta có cảm giác đích thị là đồ cổ,

Hơn nữa đồng tiền có nét chữ rõ rệt, chất tiền trơn và còn tốt. Ở chỗ cửa hàng đồ cổ cũng không thể có những đồng tiền đẹp như thế.

- Diệp Thiên này … đây chính là Đại Tề Thông Bảo thật.

Vuốt ve đồng tiền, ánh mắt Vệ Hồng Quân đầy sự tin tưởng.

Đề cao sự thưởng thức mùi vị chẳng qua là học đòi làm sang. Mấy năm nay, việc đầu tư ở chỗ chơi đồ cổ phải không dưới trăm vạn nhưng những đồ tốt thu về chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay còn những đồ giả cổ quả thực rất nhiều.

Trải qua vài năm kinh nghiệm, Vệ Hồng Quân đã biết nhìn đồ cổ. Trực giác của anh ta cho biết đồng tiền đang cầm trong tay chắc chắn là thật.

Nghe Vệ Hồng Quân hỏi, Diệp Thiên cười nói:

- Chú Vệ mà nhìn thì đúng là Đại Tề Thông Bảo.

Trên mặt thấy rõ 2 chữ "nịnh nọt", điều đó ai cũng biết, Vệ Dung Dung bĩu môi, còn Diệp Thiên liếc mắt.

- Con gái thái độ này thật không tốt, không phải là có ý gì với người thanh niên này chứ.

Vệ Hồng Quân thấy điệu bộ con gái liền chau mày. Ông ta mười mấy năm vừa làm cha vừa làm mẹ dạy dỗ con gái, chẳng lạ gì tính cách của Vệ Dung Dung.

- Mọi người đều biết chữ trên đó, nhưng đồng tiền này là thật hay giả thì người biết điều này không nhiều, phải không chú Vệ?

Lời nói của Diệp Thiên làm cho Vệ Hồng Quân phải thay đổi và tự đắc nói:

- Đúng vậy, đồng tiền bất kể chế tạo như thế nào nhưng chỉ cần nhìn 4 chữ "Đại Tề Thông Bảo"thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Nói đến đây, trên mặt Vệ Hồng Quân lộ rõ vẻ nghi ngờ, quay về phía Diệp Thiên:

- Nhưng vật này mới chỉ phát hiện được 2 chiếc không toàn vẹn, Diệp Thiên, "Đại Tề Thông Bảo" làm sao vào tay cậu?

- Ha ha, chú Vệ chẳng phải cháu đã nói rồi sao, nhà cháu đã từng mua phế phẩm mà.

Kì thực những gì Diệp Thiên nói về đồng tiền là ngụy biện. Lão Đạo sĩ cho hắn vốn có 3 đồng, hồi còn nhỏ Diệp Thiên nghịch ngợm đã vứt đi 2 đồng.

Hai đồng kia tuy không phải là "Đại Tề Thông Bảo" nhưng cũng là tiền cổ hiếm gặp. Vì chuyện này mà lão Đạo sĩ đã giáo huấn Diệp Thiên một trận và đã nói về lai lịch của " Đại Tề Thông Bảo".

Ngay cả Diệp Đông Bình cũng không biết mà luôn ngắm cái đồng tiền và cho rằng nó là " Đại Tề Thông Bảo" thật. Nếu không nói sớm chắc hắn đã lấy mang giấu đi rồi.

Sở dĩ Diệp Thiên dám cầm vật đó nhiều năm như vậy là bởi vì để thưởng thức, ngắm nghía. Linh tính mách bảo dù có mất nó anh cũng vẫn tìm thấy.

- Đây … đây là thật ư?

Vệ Hồng Quân tỏ rõ vẻ nghi ngờ Diệp Thiên. Hắn tưởng rằng Diệp Thiên nói giỡn nhưng mà vẻ mặt có vẻ hoảng hốt. Khả năng này lớn đây.

Vệ Dung Dung đến bây giờ cũng rất ít khi thấy cha như vậy, liền tò mò hỏi:

- Ba, đồng tiền này không phải bằng đồng sao? Con thấy ba cầm nó như của quý, nhưng nhìn một chút cũng không bằng bạc, làm chi mà ba ngạc nhiên như vậy?

- Khụ khụ, con thì biết cái gì, đồng tiền này là một trong 50 loại quý hiếm đấy, nếu cha con có đồng tiền này thì trong giới sưu tầm ở quốc nội cũng đã là người nổi tiếng rồi.

Vệ Hồng Quân bị những lời nói của con gái làm cho xấu hổ. Tuy hắn có sưu tầm một ít tiền tệ nhưng nói về giá trị đồng tiền thì so với đồng tiền của Diệp Thiên quả là một trời một vực.

Triều Hạ ở Trung Quốc đã sớm có việc dùng xương thú, mai rùa để trao đổi vật dụng. Còn lại là dùng Bối Xác để trao đổi. Tiền thì đến thời Xuân Thu mới bắt đầu sử dụng.

Sau thời Xuân Thu, các nước đã bắt đầu biết tiền bằng đồng thau để lưu thông, tiền hình tròn có vân, thời Tần Thủy Hoàng đã có tiền hình tròn có lỗ và được tiếp tục sử dụng đến cuối thời nhà Thanh.

Mặc dù trước lúc các hoàng đế lên ngôi đã cho đúc rất nhiều tiền tệ, nhưng trải qua sự thay đổi của nhiều thời đại số tiền bị chôn vùi cũng nhiều vô kể.

Lượng tiền còn lưu truyền cho tới hôm nay còn rất ít. Nói như Vệ Dung Dung thì vào chợ đồ cổ cũng đều có thể nhìn thấy tiền bằng đồng đầy trên mặt đất.

Cho nên sưu tầm đồng tiền cổ chính là vật quý, giống như những vương triều hưng thịnh có thể phát hành một lượng lớn tiền, bây giờ tiền cổ còn lại rất ít, chỉ còn xuất hiện rất ít nên những người sưu tầm mới theo đuổi nhiều như vậy.

Được gọi là 1 trong 50 món quý hiếm, chính là 50 loại tiền Trung Quốc cổ, nó thuộc loại quý và được giới sưu tầm cất giữ, nếu trong tay mà không có mấy đồng tiền cổ thì thật là xấu hổ.

Mà "Đại Tề Thông Bảo" vốn là một trong 50 loại tiền hiếm thấy, cho đến bây giờ cũng mới phát hiện ra 2 loại nhưng đều không được toàn vẹn.

Đại Tề Thông Bảo là tiền do hoàng đế đúc thời dựng nước Nam Đường. Sở dĩ gọi là "Đại Tề Thông Bảo" là vì hoàng đế nước Ngô trước khi nhường ngôi cho hắn đã phong hắn làm Tề Vương.

Do triều đại nhà Tề chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, lượng tiền đúc được rất ít, số còn lại lưu truyền đến ngày nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay và vô cùng quý hiếm.

Đại Tề Thông Bảo hiện chỉ còn 2 loại, góc phía trên bị khuyết gọi là "Thiếu Giác Đại Tề"

Thiếu Giác Đại tề do giáo sĩ triều Thanh tên là Giang Nam cất giữ, lúc ấy có người đòi mua với giá rất cao nhưng ông không đành lòng bán đi vật mình yêu quý. Khi quân Thái Bình tiến vào Hàng Châu ông tự sát trước khi chết đã mang "Đại Tề Thông Bảo" chôn dưới lòng đất.

Người đời sau tranh nhau mua chỗ đất đó để đào bới mà vẫn không tìm ra. "Thiếu Giác Đại tề" này là duy nhất rồi.

Trên miếng "Đại Tề Thông Bảo" khác có 4 lỗ nhỏ gọi là "Bốn Mắt Đại Tề"

Thời Dân Quốc

"Bốn Mắt Đại Tề" cùng với Khắc Tráng đỏ đã được một em bé nông thôn ở Giang Tây tình cờ phát hiện ra khi đang đá cầu, tuy không thiếu góc nhưng đã có 4 lỗ nhỏ.

Về sau, đồng tiền nổi tiếng đó được chú Trương cất giữ trong căn phòng bí mật, không người nào biết. Cho nên từ thười Tề đã không ai được ban bảo vật này.

Nhưng đến thời kì kháng chiến chống Mỹ khi chú Thúc mất, đáng tiếc là bà vợ đã mang hết của cải đi bán lấy tiền mặt. Vì vậy, đồng "Bốn Mắt Đại Tề" kia cũng không biết đang lưu lạc phương ở nào rồi.

Cho nên người ta mới nói, đồng "Đại Tề Thông Bảo" này còn nguyên vẹn đích thực là thật.

Suy đến cùng thì Vệ Hồng Quân là người sinh trước,mặc dù rất xem trọng đồng tiền này nhưng về nhận thức thì còn chưa đủ.Nếu hắn mà là người chơi đồ cổ chỉ e rằng sẽ có mưu đồ sát hại người khác.

- Diệp Thiên đồng tiền này ngươi có muốn chuyển nhượng lại không vậy

Hồng Quân yêu thích nó, luyến tiếc vuốt nó không muốn rời tay mà quyên mất cả việc đã mời Diệp Thiên đến nhà.

Biết rằng, vợ của Hồng Quân đã qua đời mấy năm rồi nhưng vì không còn cảm hứng với đàn bà nên ông không đi bước nữa, có chăng cũng chỉ là "trêu hoa ghẹo nguyệt". Đó là lý do mà từ trước đến nay ông chỉ quanh quẩn, trông nom cái "Mật" nhỏ hoặc khoe khoang một đồ vật gì đó vừa mới lấy được.

Nhưng mà đồng tiền này đã bị biến dạng rồi, lấy ra từ thời nhà Tề nếu mang lên Kinh thì cũng được nở mày nở mặt, rất thuận lợi cho chuyện tình cảm.

- Hi hi! chú Vệ ơi! Đây là vật mà cháu định tự mình cất giữ.

Diệp Thiên lắc đầu từ chối. Hồng Quân có ý thăm dò lão Đạo Sĩ, hắn thậm chí còn không mang theo tranh chữ bên người. Sở dĩ Diệp Thiên mang theo đồng tiền này cũng chỉ là để " nhìn vật cho bớt nhớ người".

- Tiểu Diệp, cậu cũng không hỏi giá ha?

Vệ Hồng Quân vẫn chưa từ bỏ ý định nên cách xưng hô cũng trở nên thân mật hơn.

- Không hỏi, chứ hỏi mà cũng không bán thì trong lòng cảm thấy khó chịu, vậy không hỏi vẫn hơn.

Diệp Thiên nửa đùa, nửa thật. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vệ Dung Dung nhìn Diệp Thiên có vẻ không thích, chen miệng nói:

- Khoe khoang cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một đồng tiền đáng lắm cũng chỉ một nghìn đồng, ta trả 2000 nghìn hãy bán cho ba ta đi.

- 2000??

Diệp Thiên cùng Vệ Hồng Quân cùng "ồ" lên với vẻ mặt ngạc nghiên.

- Tiểu Diệp à! Dung Dung thực sự không biết việc này… Tiểu Diệp đừng trách nhé!

Vệ Hồng Quân vừa ho vừa nhìn về phía con gái nói:

- Đừng có nói bừa, nếu Diệp Thiên mà coi trọng thì 2000 đồng của con chỉ nhìn thôi cũng không đủ đâu.

Lời này của Hồng Quân cũng không phải là bắn tên mà không trúng đích. Năm ấy Trương Thúc Tuần sưu tầm " Bốn mắt đại tề", đã có rất nhiều người bỏ ra một số tiền lớn mà vẫn chưa mua được, e rằng con số này không chỉ dừng ở 2000 đồng đâu.

- Sao đắt thế? Là thật hay là giả đây?

Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã, người không nói gì, bị dọa sợ hết hồn, mắt nhìn chăm chú vào hình của Hồng Quân Trung Quốc trên đồng tiền.

Tuy Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã là con nhà giàu, nhưng thực sự họ cũng không hiểu gì về đồ cổ. Thật không ngờ thứ đồ đó lại tốn ngần ấy tiền. Đồ cổ ở Cố Cung nhiều nhưvậy mà vé vào Bảo Tàng cũng chỉ có 50 đồng mà thôi.

- Gía cả cụ thể thì ta không biết. Nhưng cái đồng tiền nhỏ này mà đổi với giá ấy thì như vậy là đúng rồi.

Câu nói tiếp theo của Vệ Hồng Quân khiến Vệ Dung Dung líu lưỡi, cô biết cha mình muốn mua căn nhà và sửa sang lại, tổng cộng cũng mất mười vạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play