- Sư phụ, đây là Thôi bối đồ sao? Sao lại thành ra thế này?
Tu vi của Chu Khiếu Thiên không được xa như Diệp Thiên, lúc ở trên máy bay chỉ lo vận công ngăn cản cương khí chứ không chú ý gì đến Thôi bối đồ khi Diệp Thiên thu hồi. Lúc này nhìn thấy nó trên tay Diệp Thiên cậu ta không khỏi lấy làm kì lạ.
Với tu vi của Diệp Thiên suýt nữa đã bị thứ này nuốt sạch nguyên thần. Chu Khiếu Thiên chưa có nguyên thần sợ là không chống cự được, thấy ánh mắt của cậu ta, Diệp Thiên vội vàng nhắc nhở nói:
- Cẩn thận, ngàn vạn lần không được dùng thần thức để tìm kiếm.
- Sao cơ?
Chu Khiếu Thiên bị Diệp Thiên nói như vậy vội vàng thu hồi thần thức đã phóng ra, trước kia cậu ta cũng đã từng phải nếm thiệt thòi do Thôi bối đồ gây ra, cho nên càng vô cùng cẩn thận, cũng không bị tổn thương gì nữa.
Sau khi thu hồi thần thức, Chu Khiếu Thiên có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nói:
- Sư phụ, thần trí của con tiếp xúc với thứ này lại rất thoải mái.
- Thoải mái?
Diệp Thiên lặng đi một chút:
- Thần thức của con tiếp xúc đến chỗ nào?
Chu Khiếu Thiên cân thận giơ ngón tay ra, sờ vào một trang giấy trắng nói:
- Chính là chỗ này...
- Chỗ này? Kì lạ thật?
Diệp Thiên dùng tay vuốt lên có một cảm giác như sờ thấy ngọc, sau khi suy nghĩ một chút, phân ra một luồng thần thức tràn vào bên trong trang giấy trắng, hẳn cẩn thận cắt đứt liên hệ của nguyên thần và thần thức. Cho dù sợi dây này bị cắt đứt thì cũng không bị tổn thương gì lớn.
- ồ, thật đúng là có hơi thở của sinh mệnh!
Sau khi để cho sợ dây thần thức kia tiếp xúc với trang giấy trắng, ánh mắt Diệp Thiên lộ ra vẻ kì lạ. Trang giấy trắng như thai nghén tẩm bổ lên thần thức, mấy hơi thở ngắn ngủi thậm chí Diệp Thiên còn có thể cảm nhận được thần thức của mình mạnh lên không ít.
- Đây có chuyện gì vậy?
Sau khi thu hồi thần thức, Diệp Thiên lật cuốn sách lại nhìn thấy chữ Tử đỏ như máu cũng giống như thần một luồng thần thức được tràn ra, nhưng lúc tiếp xúc với chữ Tử này hắn liền kêu lên đau đớn, sắc mặt tái nhợt đi.
Tình hình cũng giống như lúc tra xét trên máy bay, hơn nữa lực cắn nuốt này còn mạnh hơn rất nhiều, dường như nó không đợi cho Diệp Thiên có một phản ứng nào, một vài sợ thần thức đã bị chết, ngay cả nguyên thần hắn cũng nhận thấy có một chút bị thương tổn.
- Mẹ kiếp, thật là đáng sợ, loại đồ chơi này không chỉ có cắn nuốt nguyên thần mà còn ảnh hưởng đến cả ý chí con người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trong truyện sợi dây nguyên thần bị cắn nuốt sẽ có khí tử, khiến trong nháy mắt Diệp Thiên như bị đưa vào hoang mạc hoang vu, rộng lớn, chung quanh không có một sự sống, trời đất lúc đó giống như bị bao trùm bởi những bóng ma vậy.
Diệp Thiên lật lại, thi cuốn sách kia vào, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nói:
- Khiếu Thiên, thứ này ngàn vạn lần con cũng không được nhìn, nó là tà môn. Đúng là hai bầu trời sinh tử.
Màu trắng tượng trưng cho sinh mệnh, màu đen tượng trưng cho chết chóc. Diệp Thiên cũng không đoán ra rốt cuộc vật này là cái gì nhưng hắn khẳng định đồ chơi này tuyệt đối không phải là Thôi bối đồ để xem quẻ như trong truyện. Hậu nhân sau khi tách ra, khắc họa lên mặt trước dường như để che dấu cái gì đó.
Ăn không nhiều không ít cũng bị thiệt thòi, Diệp Thiên cũng không dám nữa... hắn cân nhắc tàn cuốn nàym hơn nữa nguyên thần còn bị tổn hại, hắn cũng cần phải ngồi xuống để khôi phục. Lúc hắn đi tìm phòng ngủ, có đại sứ đặc biệt đến thăm cũng là để Chu Khiếu Thiên đón tiếp.
- Tu luyện đến cuối cùng, quả nhiên vẫn là phải tu luyện nguyên thần.
Hôm sau, lúc hơn 8h Diệp Thiên mới tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định. Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hôm qua tổn thương một tia thần thức như vậy đã dùng võ công cả một đêm để chữa trị, mặc dù có thiên địa rộng rãi để áp chế nhưng Diệp Thiên tới tu vi này tiến lên một bước cũng đều trở lên vô cùng khó khăn.
- Diệp tiên sinh, tôi là Chu Tể Hoa, hôm qua vốn định mở tiệc đón ngài nghe nói là ngài muốn đi nghỉ cho nên đã không dám quấy rầy.
Lúc Diệp Thiên đi ra, một người đàn ông trung niên khoảng 48, 49 tuổi hôm qua hắn chưa gặp ông ta, điều này làm cho Chu Đại Sứ có chút bất an. Ông ta còn tưởng mình ra ngoài lạnh nhạt với hắn sẽ khiến hắn sinh lòng bất mãn.
- Thì ra là Chu đại sứ?
Diệp Thiên thấy bộ dạng của Chu Tể Hoa cười nói:
- Hôm qua, tôi hơi mệt nhưng thực ra phụ tâm ý của Chu đại sứ Diệp mỗ quả có chỗ không đúng.
- Đâu có, là Chu Tể Hoa thiết đãi chưa tốt, Diệp tiên sinh nghe nói hôm nay ngài muốn đến ngân hàng, hay là... Tôi đi cùng ngài.
Chu Tể Hoa là Ngô tổng, một tay bồi đắp nhân tài. Sau này về nước rất có khả năng còn thăng tiến thêm nữa, thăng nhiệm làm Phó bộ trưởng bộ ngoại giao. Cho nên làn này Ngô tổng cũng rất coi trọng người thanh niên này.
- Không cần đâu, để lão Cố đi cùng chúng tôi là được rồi.
Diệp Thiên là người thế nào, đương nhiên là hắn nhìn ra sự giúp đỡ của Chu Tể Hoa trong lòng hắn sợ hãi cười nói:
- Chu tiên sinh, không cần khách sáo, tôi thấy ngài hai má súng sính, màu da tỏa sáng, chỉ e sau này không cần phải về nước tiếp chức đâu, Diệp mỗ chúc mừng Chu đại sứ được thăng chức trước.
Các là cách xưng hô khác của bạn học, nhìn quai hàm, hơn nữa khẩu hình vuông người như vậy nhất định có thiên phú, giỏi giang, thông minh, trên dưới thần thái hồng hào đây đúng là sắp được thăng quan rồi.
Với kinh nghiệm quan trường của Chu Tể Hoa, đương nhiên là không vì một câu chúc mừng của Diệp Thiên mà vui mừng ra mặt. Sau khi nghe Diệp Thiên nói không muốn mình đi cùng, ông ta lập tức nhìn về phía Cố Đại Quân nói:
- Cám ơn Diệp tiên sinh đã chúc mừng, nếu đã như vậy thì tôi sẽ để Cố Đại Quân đi cùng ngài.
Cố Đại Quân đi tới nói:
- Diệp tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta đi chứ ạ?
- Đi bây giờ đi.
Thấy giấy phép ô tô của bộ ngoại giao, Diệp Thiên gật đầu. Tuy là có giấy phép này thì có không ít đặc quyền nhưng cũng làm người khác chú ý dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Diệp Thiên muốn đi ngân hàng, tên đầy đủ là Tập đoàn ngân hàng Thụy Sĩ. Đó là do các ngân hàng Thụy Sĩ liên hiệp lại mà thành, cũng có những ngân hàng cổ phần vì ngành tài chính của nước này rất có địa vị cho nên nhiều người đã gọi Thụy Sĩ là ngân hàng Quốc gia.
Tập đoàn Ngân hàng Thụy Sĩ là cơ quan tài chính lớn nhất Thế giới dẫn đầu về việc quản lí tài sản của các công ty, nhân viên phục vụ cũng vào loại hàng đầu, có hơn 400 nghìn nhân viên và các công ty cung cấp dịch vụ.
Trước khi chuyển tài sản cho Diệp Thiên, Tống Vy Lan đã trưng cầu qua ý kiến của ông ta, trực tiếp mở tài khoản tiết kiệm cho hắn ở ngân hàng Thụy Sĩ, gửi vào đó 10 triệu đô la. Đối với dạng thuê nhà này, trong ngân hàng đều có chuyên gia quản lý tài sản, cho đến giờ Diệp Thiên cũng chưa hề quan tâm.
Xuất phát từ Đại sứ quán, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, đám người Diệp Thiên đã đến Tổng ngân hàng Thụy Sĩ. Nhìn tòa nhà cao vút lên tận mây xanh trước mặt Diệp Thiên không nhịn được thở dài:
- Vẫn là ngân hàng có tiền, bây giờ thì tôi có thể lý giải được là vì sao lại có nhiều người đi cướp ngân hàng đến vậy!
Ngân hàng Tổng bộ Thụy Sĩ có phong thái rất đặc biệt. Vẻ bề ngoài toát lên sự phú quý, chỗ cao nhất có đồ án và chữ BO, đám người không ngừng ra vào cho thấy ngân hàng này rất bận rộn.
- Sư phụ, nhưng mà con nghe nói... muốn cướp có lẽ là rất khó.
Kiến trúc của ngân hàng có phong thái hay không từ đầu đến cuối Chu Khiếu Thiên hoàn toàn không quan tâm nhưng cậu ta lại có hứng thú với câu nói vừa rồi của Diệp Thiên. Dù sao thì cũng không phải là ở trong nước.
- Hơn mấy mét thì có tác dụng rắm gì? Chưa đến một phút đồng hồ ta sẽ cắt mở được.
Diệp Thiên bĩu môi, trong thế giới này, hắn chưa thấy thứ gì có thể khống chế được phi kiếm của hắn, bất kì loại kim loại nào dưới bổn mạng phi kiếm của hắn thì cũng như bã đậu thường thôi. Nó có thể dễ dàng xé rách.
Chu Khiếu Thiên nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên vội vàng nói;
- Thật sao? Sư phụ, hay là chúng ta đừng vào mà để đên hãy đến mở két sắt đó ra, cách này có bao biết bao nhiêu mặt tốt?
- Lăn sang một bên đi, như thế chính là muốn ngày mai chúng ta bị truy nã trên toàn thế giới à, ta còn chứa muốn dời khỏi đây nhanh như vậy đâu.
Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn đồ đệ một cái. Xem như hắn muốn đồ vật trong ngân hàng kia cũng chỉ có thể cướp chứ không phải là trộm.