- Lý tiên sinh, ông cũng biết, Diệp mỗ cũng không thiếu tiền tài, nếu được đan dược này, cũng không nên nói ra ngoài.

Quyền thế của cải đối với Diệp Thiên mà nói, cũng như cặn bã mà thôi, nếu không phải còn người nhà ràng buộc, hắn sớm đã phá khoogn tiến vào trong kết giới, cho nên cũng không muốn người thế tục phiền nhiễu.

Từ trước đến nay đại đa số thương nhân đều cho rằng, tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, nếu Diệp Thiên trong thay có diên thọ đan được truyền ra ngoài, Diệp Thiên sợ là mỗi ngày đều phải ứng phó với vô số phiền toái.

- Diệp tiên sinh, ngài yên tâm, Lý mỗ không phải là loại người không biết nặng nhẹ.

Nghe được lời Diệp Thiên nói, Lý Siêu trên mặt vui sướng biểu hiện, cho dù có là đế vương cũng chỉ là phàm phu tục tử, luôn tham sinh úy tử, mà càng là người giàu có, lại càng tiếc mạng.

- Được rồi, chúng ta ra ngoài đi!

Diệp Thiên gật gật đầu, nếu không nể mặt Lý Siêu nhiều năm nay làm từ thiện không tiếc tiền của, Diệp Thiên cũng sẽ không xuất ra viên diên thọ đan kia, đổi lại nếu là một tên gian ác, cho dù có đổi thêm nhiều tiền tài nữa, Diệp Thiên cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.

- Lý tiên sinh đã ra rồi.

- Ồ, người đứng bên cạnh Lý tiên sinh là ai vậy?

- Đúng a, người trẻ tuổi kia sao có thể đứng chính giữa hai người vậy?

Khi Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cùng Lý Siêu đi ra ngoài, nhât thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây, đó là tác dụng của khí tràng, cho dù Lý Siêu có hết sức giản dị, cũng không thể che dấu khí tức của một người lắm tiền nhiều của.

- Còn không biết sao, đó là Diệp đại sư! Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

- Đúng, là đồng môn của Tả đại sư, không được đắc tội với người đó!

Những người ở hồng kông không biết tới Diệp Thiên, phần lớn đều là những người thuộc thế hệ thứ ba, chỉ là bọn hắn lời vừa ra khỏi miệng lập tức bị trưởng bối cắt đứt, bởi vì bất kể là những sự việc trong quá khứ hay hiện tại, những người buôn bán đều không muốn đắc tội với người trong kỳ môn.

- Tên Trang Duệ này, dị năng rốt cuộc là cái gì đây?

Diệp Thiên cảm giác được một đạo mục quang đang nhìn mình từ phía sau, nghiêng nghiêng đầu hướng sang một chỗ khác nhìn qua cô gái đang cười cười nói nói bên cạnh Trang Duệ, quay đầu lại nói với Lý Siêu:

- Lý tiên sinh, ngài cứ tự nhiên làn việc của mình, tôi đi đến ngồi cùng với mấy đệ tử.

- Diệp tiên sinh, vậy chúng tôi qua bên kia, biết ngài thế nào cũng không muốn ngồi cùng mấy lão nhân này mà!

Lý Siêu ha ha cười, sau khi có được lời hứa của Diệp Thiên, hắn cả người như lâng lâng, lập tức cùng Đường Văn Viễn ngồi xuống bên đám người Hà tước sĩ.

Loại đấu giá từ thiện này tuy rằng là hình thức tự giúp mình, nhưng cũng là một vòng luẩn quẩn, những phú hào lâu đời giống Hà tước sĩ tuy rằng có bốn năm người , nhưng cơ hồ đã chiếm cứ diện tích khoảng 1/3 trường đấu giá, ngay cả bên cạnh họ còn rất nhiều vị trí trống, nhưng những người khác cũng tự giác không giám tới ngồi.

Mà những phú hào đời thứ hai thứ ba ở Hồng Kông giống như Văn Loan Hùng hay Hoa Thắng lại nhiều hơn một chút, còn lại chiếm khoảng 1/3 diện tích, bọn họ thường tán phét nói chuyện phiếm nho nhỏ, thi thoảng lại truyền ra một trận cười to.

Còn lại một bộ phận trong tràng, là những thanh niên trẻ tuổi, cũng là hậu bối của các gia đình phú hào, bọn họ cũng ngồi tụ lại một chỗ, trò truyện to nhỏ, còn rôm rả hơn bậc cha chú, bọn họ cử chỉ tất nhiên là ít tao nhã hơn nhiều, nhưng trong lòng cũng như vẻ ngoài luôn hiển hiện một vẻ ngạo khí.

- Như thế nào, Khiếu Thiên, không qua tâm sự cùng bọn họ à?

Diệp Thiên đi đến bên chỗ bọn Khiếu Thiên Lôi Hổ, vỗ vỗ vai Khiếu Thiên đang ngồi cúi đầu uống rượu nói:

- Ta xem tiểu tử ngươi cũng phong độ phết đấy chứ, không phải là vẫn ra ngoài ăn nem đấy chứ hả?

- Sư phụ, không có.

Chu Khiếu Thiên bị Diệp Thiên nói cho đỏ bừng cả mặt, vội vàng giải thích:

- Con… con cùng bọn họ không có chuyện gì để nói cả.

- Mấy ông già thì già quá, còn mấy cô cậu thanh niên thì ai cũng biệt thự xe hơi, nói chung là con không có hứng thú bắt chuyện.

Diệp Thiên lỗ tai hơi giật giật, những đoạn nói chuyện trong sảnh nhất thời thu hết vào trong tai hắn, đừng nói là tên đệ tử này không muốn cùng những người này kết giao, ngay cả một giang hồ lão điểu như hắn cũng không muốn cùng những người này nói lời vô nghĩa.

- Sư phụ, người không phải là đang mắng con đấy chứ?

Lôi Hổ không biết từ chỗ nào chui ra, tu vi của hắn cũng đã tiến vào tiên thiên chi cảnh, đối với những lời Diệp Thiên vừa nói hắn nghe rõ như ban ngày.

- Thu ngươi làm đồ đệ đúng là không có nhầm, Lôi Hổ, Ma Y đường sau này ngươi làm cho tốt.

Diệp Thiên sớm đã thấy Lôi Hổ cùng những người đó tán gẫu như gặp được cố nhân, tựa hồ còn được đám mấy người Văn Loan Hùng hết sức ngưỡng mộ, tiến vào tới tiên thiên chi cảnh, khí tức thường nhân trên người hoàn toàn biến mất, mà tràn ra hơi thở của một tiên tiên cao thủ, làm cho người ta nhịn không được chủ ý muốn tiếp cận hắn.

Lôi Hổ gật gật đầu, nói:

- Sư phụ, người yên tâm, chờ lúc chúng ta rời đi, con nhất định khiến Ma Y đường phát triển khắp mọi nơi trên thế giới!

- Rời đi? Sư phụ, đi tới chỗ nào vậy ạ?

Một bên Chu Khiếu Thiên nghe được có chút không hiểu ra sao cả, nghe ý tứ lời này của Lôi sư đệ, giống như sau khi rời đi này chắc cũng sẽ không có trở về vậy.

- Chờ lúc ngươi tiến vào tiên thiên chi cảnh sẽ biết, lúc này không cần hỏi tới chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.

Diệp Thiên khoát tay áo, cũng không có giải thích nhiều, Chu Khiếu Thiên vẫn còn là một Hậu Thiên đỉnh phong, thần thức cũng chưa chuyển hóa thành nguyên thần, linh khí trong tụ linh trận miễn cưỡng còn đủ hấp thu, nhưng một khi đột phá tiên thiên chi cảnh, hắn dĩ nhiên sẽ minh bạch, bất kể là sự thiếu hụt linh khí của thế tục, cũng như linh khí không được sạch sẽ của một xã hội công nghiệp, đều là điều khiến tiên thiên tu sĩ khó mà hấp thu được.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, hoan nghênh mọi người tới tham gia buổi đấu giá từ thiện do Hà tước sĩ tổ chức tối nay, Trung Quốc đại lúc sảy ra thiên tai, có rất nhiều bà con đồng bào lúc này đang vô cùng cực khổ…

Đang lúc Diệp Thiên cùng hai đệ tử chém gió, Sầm Tĩnh Lan thanh âm chợt vang lên trong sảnh, một ngọn đèn rọi thẳng vào vị trí của nàng, đêm từ thiện chính thức bắt đầu rồi.

- Hôm nay tham gia đấu giá từ thiện, trong trường hiện có Lý tiên sinh (vỗ tay), còn có Đường Văn Viễn tiên sinh…

Giới thiệu vài vị thương nhân nổi tiếng người Hoa xong, Sầm Tĩnh Lan ánh mắt hướng về phía Diệp Thiên, nhìn thấy Diệp Thiên khẽ lắc đầu, Sầm Tĩnh Lan hé miệng cười, tiếp tục giới thiệu nói:

- Cùng sự có mặt của Văn Loan Hùng tiên sinh, Hoa Thắng tiên sinh, Trịnh tước sĩ…

Cơ hồ toàn tràng ai cũng được nàng đề cập một lần, Sầm Tĩnh Lan nói:

- Đêm nay để các vị khách quý xuất ra một món đồ mà mình yêu thích tiến hành đấu giá, người mua dĩ nhiên là các vị hiện có mặt trong trường đấu giá, tiền đấu giá đều được sử dụng cho việc cứu tế người bị thiên tai ở đại lục, hi vọng các vị vui vẻ đấu giá…

- Đêm nay đấu giá từ thiện Tĩnh Lan sẽ cùng Hanh Lợi tiên sinh chủ trì, đấu giá hiện tại bắt đầu, không biết vị tiên sinh nào nguyện ý xuất ra kiện tác tẩm đầu tiên?

Đứng bên cạnh Sầm Tĩnh Lan là một vị trung niên nhân người nước ngoài, nhìn thấy người này Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, thế giới này thật là nhỏ bé, vị Hanh Lợi tiên sinh này, đúng là một trong hai vị đấu giá sư năm đó Diệp Thiên tham gia từng mua được " Khai nguyên đạo tạng".

- Từ thiện chính là muốn lấy ít làm nhiều, lần đấu giá từ thiện này lão hủ khởi xướng, vậy để ta xuất hàng trước đi ha!

Sầm Tĩnh Lan âm thanh chưa dứt, Hà tước sĩ thanh âm liền vang lên:

- Đầu những năm 80, ta ở nước Anh lấy được một đôi bình hoa đời Càn Long nhà Thanh, hôm nay liền lấy ra làm vật đấu giá đầu tiên, hàng có chứng nhận niên đại, các vị bằng hữu, mời ra giá đi!

Theo thanh âm của Hà tước sĩ vang lên, hai người hầu mang một đôi bình hoa ra bày lên bàn trước mặt Hanh Lợi, đây là một đôi bình hoa mạ vàng phủ một lớn men màu, cao chừng 12.7 centimet, chạm trổ cầu kỳ, trên đỉnh là một ngọn đèn chiếu xạ, nhìn rất hài hòa, vô luận là phương thức tráng men hay họa tiết, hình dáng đều mang đậm phong cách Tây Dương.

- Hà tước sĩ thực là hào phóng, bình hoa này, giá khởi điểm là 300 vạn đôla Hồng Kông!

Hanh Lợi này chém gió một hồi lưu loát đã đem giá trị của đôi bình hoa tránh men đời Càn Long này bày ra trước mặt mọi người.

Kỳ thật Hanh Lợi nói cũng có chút đúng, với loại đồ cổ sứ dễ vỡ này, bảo tồn một chiếc đã là khó, đừng nói là có thể sưu tầm được cả đôi, nếu như nói một cái 300 vạn còn có thể chấp nhận được, một khi sưu tập được cả đôi thì giá không dưới 800 vạn được.

- Lòng từ thiện của Hà tước sĩ thật khiến người ta cảm động, ta ra giá 1000 vạn đô la Hồng Kông!

Trong tràng hẳn là có người biết giá trị của món hàng, khi lời nói của Hanh Lợi vừa kết thúc, tiếng gọi giá đã lập tức vang lên.

- 1200 vạn đô la Hồng Kông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play