- Mở ra rồi, động phủ mở ra rồi!
Một mái hiên ngói đỏ, cao ngất từ đỉnh núi hiện ra, sau một lát, một mảnh kiến trúc rộng lớn hiện ra trước mặt đám người Diệp Thiên, đại môn của đám kiếm trúc cũng đem ngọn núi che kín phía sau.
Sau khi toàn bộ kiến trúc lộ ra, linh khí từ bốn phía điên cuồng ào tới, đem tòa kiến trúc bao phủ bên trong, nhất thời tạo nên cảnh tượng, bạch vân vờn quanh, yên ba mênh mông(yên ba: sương khói), khiến tư không động phủ giống như một tòa thần tiên động phủ vậy.
- Còn bà nó, đây là thủ đoạn gì? Đúng là đã hơi coi thường Tư Không gia tộc rồi!
Một màn này, ngay cả Diệp Thiên cũng trợn mắt há mồm, đem cả một đại kiến trúc như vậy giấu trong một tòa đại sơn, ngoài trình độ trận pháp cao thâm, chỉ sợ rằng người bày trận tu vi cũng phải là Kim Đan kỳ, nếu không tuyệt đối không thể làm ra kì tích lớn đến vậy.
Sauk hi đám người Diệp Thiên hạ thân xuống chân núi, Bạch Viên sắc mặt ngưng trọng nói:
- Diệp Thiên, địa phương này nơi nào ngươi cũng có thể vào, bất quá nơi tiền bối của chủ nhân mọc cánh đăng thiên, ngươi tuyệt đối không được vào!
Con đường tu tiên, chú trọng chính là nghịch thiên đạo, tu vi càng cao, hành vi càng trái ngược với thiên đạo bình thường, Diệp Thiên lúc trước nói chỉ lấy một vật, Bạch Viên tin tưởng hắn sẽ không trái lời hữa, nếu phá lời hứa đối với Diệp Thiên ngày sau tu luyện không có chỗ tốt nào cả.
- Được, Hầu huynh, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không quấy rầy sự yên tĩnh của các tiền bối!
Diệp Thiên gật gật đầu, thần thức xuất ra tìm kiếm, cũng không nhịn được âm thầm tặc lưỡi.
Bởi vì Diệp Thiên phát hiện, trong tòa bảo tháp cao nhất trong rừng, ít nhất có 5 vị lão nhân đang ngồi, thân thể vẫn chưa hề bị phân hủy, đang ngồi ngay ngắn trong tháp, cực kì giống cảnh tượng Trương Tam Phong lúc mọc cánh thành tiên, hiển nhiên đều là Kim Đan kỳ tu vi mọc cánh thành tiên cao nhân, một Tư Không gia tộc không có danh tiếng gì mà lại ẩn chứa thực lực sâu như vậy,thật đúng là tầm nhìn còn quá hạn hẹp mà.
- Xem ra xương thịt *Trương Tam Phong không rữa nát, cũng không đơn thuần là tác dụng của tâm mộc kia!
Sau khi nhìn thấy nhìn thấy năm khối xương thịt kia trong Taline, Diệp Thiên nhịn không được chép miệng, những người đó tuy rằng đã là nói người tiêu vong, nhưng chỉ là xương thịt trên người ngồi ở chỗ kia, đều có thể làm cho thần trí của mình một loại cảm giác áp bách mãnh liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
-Trong Taline đều là tiền bối gia tộc Tư Không mọc cánh thành tiên, Diệp Thiên, ngươi không cần mạo phạm tiền bối ngủ yên!
Tu vi của Bạch viên tuy rằng so với Diệp Thiên kém rất nhiều, nhưng vẫn là cảm ứng được Diệp Thiên đang sử dụng thần thức rình Taline, lập tức sắc mặt có chút khó coi, hắn hiện tại cảm giác giống như là thả tên trộm vào phòng chủ nhân.
-Ha ha, đương nhiên sẽ không , Viên huynh, ta muốn biết gia tộc Tư Không cất giấu điển tịch công pháp ở chỗ nào?
Diệp Thiên ngượng ngùng cười thu hồi thần thức, nếu để hắn tự mình đi tìm, nhưng cũng có thể tìm thấy chỗ cất giấu, chẳng qua quần kiến trúc này liền nhau hơn mấy chục gian, nếu một gian tìm được, không bằng trực tiếp mở miệng hỏi lão Bạch viên .*
-Ngươi hỏi chính là tàng kinh các sao? Ta đưa ngươi đi!
Sau khi nghe được lời Diệp Thiên, sắc mặt lão Bạch viên lộ ra một tia hỉ sắc, nó là yêu tu, không dùng đến công pháp tu luyện của loài người, sách trong tàng kinh các đối với nó ngay cả gân gà cũng không bằng, nếu Diệp Thiên muốn đi Tàng Bảo Các, sợ là sắc mặt lão Bạch viên trở nên khó nhìn.
-Người động tiên kiến trúc này, thật sự là khéo léo đoạt thiên công, tiền bối bày ra trận pháp, lại càng thêm công tạo hóa!
Để tỏ lòng kính trọng đối với gia tộc Tư Không, Diệp Thiên cùng Cẩu Tâm Gia đều là từ chỗ sơn môn đi bộ đi lên, bọn hắn phát hiện, mỗi chỗ trong nơi này đều xây dựng tinh xảo dị thường, một cầu một cây đều là huyền cơ ẩn dấu, hoàn mỹ cùng cảnh vật chung quanh tương hợp.
Những tầng ngoài kiến trúc kia, lại càng bao trùm lấy một tầng linh khí lờ mờ, khiến cho những kiến trúc này ngàn năm bất hủ, tầng ngoài lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, giống như là vừa mới chà lên một nước sơn mới, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiên như thế nào đều sẽ không nghĩ tới nó là vừa mới từ dưới nền đất hiện ra.
-Nơi này là chủ nhân mấy đời của Tư Không gia kiến tạo lên, không phải *một người dốc hết sức có thể hoàn thành.
*Bạch viên ở một bên giải thích cho Diệp Thiên, nhưng *ngẫm lại chủ nhân đời cuối cùng của Tư Không gia cũng đã mọc cánh thành tiên quy tiên, lão Bạch viên liền nhịn không được nỗi buồn trong lòng trỗi dậy.
-Một cái uống, một cái ăn, việc đó đều định trước Viên huynh không cần quá mức bi thương .
Diệp Thiên lắc lắc đầu, Tu Tiên giới này và thế tục cũng không kém là bao nhiêu, từ trong động tiên của của Tư Không gia tộc có thể nhìn ra, bọn hắn năm đó cũng là đại gia tộc hiển hách một thời, nhưng sau khi quá cảnh, động tiên tồn tại như xưa, nhưng sớm là người đi - nhà trống .
Điều này giống như là hưng suy vương triều của người *trong nhân gian, không có thế nào một nhà có thể luôn thống trị giang sơn, thăng trầm này, giang sơn như trước cổ nhân mất.
-Diệp Thiên, chính là chỗ này , hi vọng ngươi có thể tuân theo lời hứa!
Ở trước một nơi hai tầng kiến trúc của sườn núi, Bạch Viên đứng vững, phía trên cửa chính của kiến trúc, dùng chữ triện viết lên ba chữ lớn 《 Tàng kinh lâu 》 .
-Viên huynh ngươi không đi vào sao?
*Diệp Thiên nghe vậy nhìn về phía Bạch viên.
-Chủ nhân có mệnh lệnh, ta là không được tiến vào tàng kinh và tàng bảo.
Bạch Viên lắc lắc, phe phẩy đầu, Bạch viên một bộ tộc tuy rằng nhiều thế hệ thủ hộ ở trong này, cũng không thể tiến vào bên trong Tư Không gia tộc, nếu không với tính khí nhanh nhẹn của *lão Bạch viên, sợ là sớm đem tàng bảo của Tư Không gia mão tộc đều lấy ra chơi đùa .
-Tốt, ta đây đi vào.
*Diệp Thiên gật gật đầu, đưa tay đẩy một cái lên cánh cửa lớn kia, cửa lớn theo tiếng mở, linh hoạt bất thường, căn bản là không giống như là bộ dạng mấy chục năm cũng không có người mở ra.
-Nội tình bên trong Tư Không gia tộc quả thật rất nhiều, không hổ là gia tộc tu tiên truyền lưu mấy ngàn năm!
Sau khi tiến vào đến lầu một tàng kinh các, Diệp Thiên nhịn không được ở trong lòng thầm khen, phòng cũng không phải rất lớn, bao chung quanh lên vách tường bày một vòng án thư, ở trên thư án đặt một ít cổ kinh điển tịch ngay ngắn, trên những kinh thư này, đều bao trùm lấy một tầng linh khí lờ mờ, linh khí không mất, những kinh thư này cũng sẽ không *bị huỷ hoại đi.
- 《 Hoàng Đình Kinh 》, 《 Đạo Mão Đức Kinh 》, * 《 Tam Thanh Thượng Dụ Pháp Chỉ 》, 《 Tu Tâm Thổ Nạp Chi Thuật 》...
Từ trái qua phải, Diệp Thiên đem điển tịch trên thư án kia đều nhìn một lần, mày không khỏi hơi hơi nhăn lại, bởi vì những kinh văn này phần lớn đều là tác phẩm nổi tiếng của Đạo gia, trên thế gian đều có truyền lưu, không có một quyển là về sử dụng thuật pháp.
Diệp Thiên cũng không có cầm lấy những cái kia đã xem qua, bởi vì kể từ đó trở đi, liền sẽ phá hủy những linh khí cấm chế, Diệp Thiên cũng không có bổn sự bố trí một lần nữa loại cấm chế này, thì không khỏi liền để những điển tịch đạo gia quý báu này hư hoại.
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên chuyển người đi lên lầu hai, lại phát hiện không gian lầu hai càng nhỏ, chỉ có hai cái bàn dài, trên một bàn thư án đặt hai quyển sách, trên còn một bàn khác chỉ có vài tờ giấy, mà ánh sáng mầu trắng của những tờ giấy kia, nhìn qua có một chút khác biệt với loại giấy bình thường.
- 《 Thái Thượng Thanh Tâm quyết 》, 《 Viên Công Kiếm Pháp 》?
Đi đến trước thư án đặt hai bản điển tịch, Diệp Thiên đứng vững, há mồm khẽ thổi, một đạo thực khí từ trong miệng hắn phun ra, xuyên qua luồng linh khí bảo hộ kinh văn kia, *《 Thái Thượng Thanh Tâm Quyết 》 "Xôn xao" một tiếng xốc lên một tờ.
-Ân? Chuyện này đối với ta tác dụng không lớn!
*Diệp Thiên xem sơ qua *một chút trang đầu quy tắc chung, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, kinh văn này chỉ là một phương pháp để con người tu luyện cảnh giới tâm đạo, xem công hiệu này, còn không bằng công pháp *mà *được lưu trong ghi chép của Trương Tam Phong.
-Di, này 《 Viên Công Kiếm Pháp 》 giảng chính là phi kiếm khống chế chi đạo a?
Sau theo nếp vén lên tờ khác kia vốn 《 Viên Công Kiếm Pháp 》 , trên mặt Diệp Thiên cũng lộ ra kinh ngạc, hắn tuy rằng luyện thành phi kiếm, nhưng là cũng không có công pháp tương ứng, chẳng qua nương nhờ thần thức hùng hậu chỉ huy phi kiếm tấn công địch đả thương người, hiệu suất sử dụng có thể nói phải thấp *chỉ thị của người.
-Thì ra là thế, phi kiếm lại có thể có thể sử dụng như vậy?
Đứng ở phía trước án thư, Diệp Thiên xem một vài ứng dụng trong *《 Viên Công Kiếm Pháp 》say mê, như là một cánh cửa lớn mở ra chô hắn, cho tới giờ khắc này Diệp Thiên mới biết, chính mình trước kia không có đem một phần vạn công pháp phi kiếm xuất ra.
Giống như là bổn mạng phi kiếm ngoại trừ giết địch và phòng ngự , còn có thể ngự không phi hành, tốc độ này nếu so với sử dụng thực khí phi hành nhanh hơn trăm lần, tới lúc Kim Đan sử dụng phi kiếm phi hành, cho dù là đi ngàn dậm cũng không phải là không thể nào, điều này có lẽ chính là lý do lấy thủ cấp của địch thủ ở ngoài ngàn dặm.
-lấy được đạo kiếm này, việc này dĩ nhiên là không giả .
Diệp Thiên dùng đúng hơn một giờ, đem tinh yếu 《 Viên Công Kiếm Pháp 》 cần đều ghi lại hết trong đầu, hắn hiện tại chính là đã biết sử dụng công pháp, nếu muốn nắm giữ thuần thục, còn cần cẩn thận nghiền ngẫm cùng luyện tập mới được.