Dù là đế vương cổ đại thì người lãnh đạo quốc gia vẫn ở thời hiện đại, chỉ cần là người thì đều có một loại tệ nạn, đều muốn sống lâu thêm vài năm, nhất là những người có quyền lợi, loại người này so với những người bình thường thì càng phải mạnh mẽ.

- Thường Hạo các ông ra ngoài trước đi.

Lão Ngô khoát tay về phía cửa bảo những cảnh vệ ra ngoài rồi nhìn về phía Diệp Thiên nói:

- Diệp tiên sinh giống như loại người như bọn họ, ngoài việc chỉ có sức mạnh ra chẳng lẽ sinh mệnh cũng không cần sống dài hơn sao?

Đẩy ánh mắt lên sống mũi, Lão Ngô tiếp tục nói:

- Nếu như mọi người có thể hiểu được gen của nhân loại biến hóa, vậy thì trải qua thứ gen biến hóa đó người bình thường càng có thể sống lâu mới đúng!

Lão Ngô vừa nói ra những lời này, vốn là để bới móc chứ không có ý nói đến chuyện mấy người, ông ta không hề nhúc nhích, ánh mắt tập trung vào người Diệp Thiên.

Đang ngồi chỗ những người này, phấn đấu đến địa vị như bây giờ có thể nói là quyền lực ở mức đỉnh, so với đế vương cổ đại cũng không thua kém gì nhưng cũng giống như số mạng của bọn họ sắp đi đến điểm cuỗi, còn sống cũng không được mấy năm nữa.

- Đúng là có thể dài hơn một chút, đại khái là khoảng được hai ba mươi năm, sư phụ Lý Thiện Nguyên của tôi hưởng thọ được hơn một trăm hai mươi năm cũng chính vì nguyên nhân này.

Diệp Thiên nhìn mấy người kia nói tiếp:

- Nhưng sư phụ của tôi cả đời theo đạo, tâm tư thuần khiết không thể bị thế tục phàm trần hấp dẫn, điều này mới có thể giữ cho bản tâm không mất, chân nguyên không tiết, người bình thường… không có cách nào làm được điều này!

Sau khi Diệp Thiên nói ra những câu này ánh mắt của những người trong phòng họp trở lên thất vọng, bọn họ đã từng xem qua tài liệu về Lý Thiện Nguyên, biết là Diệp Thiên không nói dối, một đời kỳ nhân năm đó cuối cùng cũng rơi vào kết cục hoàng thổ nhất bát.

Ngay trong lúc này không khí trong phòng họp trở lên quái dị, Diệp Thiên có thể cảm nhận được tâm trạng của những người này có thay đối rất lớn, sự bức thiết ban đầu đã dần dần dịu xuống.

- Chư vị, chúng ta đều là người theo chủ nghĩa duy vật, còn muốn trường sinh bất lão gì nữa.

Ngồi ở ghế đầu lão Nhạc cười ha ha, nhìn Diệp Thiên nói:

- Nhưng chàng trai, cậu nghĩ một đằng lại nói một nẻo, nhìn lãoTống có phải năm đó cậu đã cho ông ta ăn linh dược gì không vậy?

Lão Nhạc nói khiến cho mắt mọi người sáng lên, Tống Hạo Nhiên ngồi ở chỗ này người ông ta thay đổi ai cũng có thể nhìn thấy, vỗn là đã hơn 80 gần 90 tuổi rồi nhưng nhìn chỉ như một người 60 tuổi là cùng.

- Mẹ kiếp! tất cả đều là lão hồ ly, chiêu này biến thành tiên rồi.

Diệp Thiên cười khổ mắng thầm trong lòng một câu, rồi nói:

- Đúng là tiểu tử có thế bố trí được một ít đan dược khiến cho cơ thể cường tráng nhưng bơt vì nguyên liệu quá ít ỏi, chế ra không được đến mây viên đều cho ông ngoại dùng hết rồi.

- Diệp Thiên lấy từ Thần Nông không ít dược liệu quý, nói thật luyện chế được đan dược cũng không ít nhưng hắn hoàn toàn không nợ những người này cho lên ngay từ đấu hắn không nghĩ là sẽ cho họ dùng, người thân nhiều như vậy, hắn còn e là không đủ nữa là.

Diệp Thiên nói còn chưa dứt lời thì đã thấy tiếng của lão Ngô:

- Diệp tiên sinh, cả đời các lão đồng chí đã dâng hiến cho quốc gia, có thể không tốt, hi vọng cậu có thể cho một ít đan dược còn về phần nguyên liệu, cậu cứ việc nói tôi tin là chúng tôi có thể tìm được.

- Thật là các ông tìm không thấy đâu, những thứ dược liệu kia căn bản là không có trong thế tục.

Diệp Thiên tư chối, hắn cũng không phải ngự y đại nội, lo chuyện sống chết của những lão đồng chí này.

- Tiểu tử thối, không cần phải nói như vậy, có thế nào thì cậu cũng là người Trung Quốc, không có chút nào quan tâm đến quốc gia hay sao?

Sau khi Tống Hạo Nhiên thấy Diệp Thiên từ chối, không khí trong phòng có chút căng thẳng liền vội vàng dàn xếp nói:

- Ta biết cháu không có nhiều đan dược, đến ta cũng chỉ được dùng có hai viên, cháu hãy lấy cho quốc gia 20 viên coi như cống hiến vì quốc gia đi.

Tống Hạo Nhiên suy nghĩ, nếu so với Diệp Thiên sâu xa ngay cả cháu ngoại cũng mạnh nhưng chung quy cũng chỉ là con người, hơn nữa quan hệ sinh lão bệnh tử, nói không chừng lại gặp phải sự sai lệnh gì nếu như vậy chẳng thà bỏ qua điều kiện trực tiếp đổi lấy một cái bình an cho xong.

- 20 viên?

Diệp Thiên nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- 16 viên, nhiều hơn 1 viên cũng không có, không cần thì thôi.

Tính cả Tống Hạo Nhiên đang ngồi đây là 8 người, Diệp Thiên cho 16 thì mỗi người được 2 viên, mặc dù đan dược không thể chữa khỏi được bách bệnh nhưng một viên cũng tăng tuổi thọ được 100 năm, như vậy là Diệp Thiên đã nhượng bộ lắm rồi.

Đương nhiên, lúc này đối với Dệp Thiên mà nói, những dược liệu kia cũng không quá quý, hắn có thể hoàn toàn đi Thần Nông xin lão Bạch chỉ có điều bây giờ đang trong thơi kì tu vi Diệp Thien phải ăn chúng thật sít sao.

- 16 viên? Ít quá?

Một người nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với con số của Diệp Thiên đưa ra.

Diệp Thiên vốn là không tình nguyện, nghe thấy người kia nói vậy liền liếc mắt:

- Chê ít, vậy thì một viên cũng không có!

- Ha ha, không ít cứ để Tiểu Diệp lo liệu đi.

Nói chuyện với Mạc Ngôn lão Ngô nắm được tâm trạng của hắn liền lập tức chuyển sang đề tài khác nói:

- Tiểu Diệp, không biết là tu vi của cậu bây giờ đã đạt đến cảnh giới gì rồi?

Bây giờ, cậu cũng biết đây các quốc gia đều phát triển những khả năng đặc biệt, mấy lão gia chúng tôi hi vọng cậu có thể gia nhập đội ngũ nghiên cứu khả năng đặc biệt của chúng tôi, hạng mục này có thể do cậu chỉ đạo, đương nhiên quốc gia cũng sẽ giành cho cậu vinh dự… Quân hàm trung tướng được không?

Mấy người này bàn bạc là cho Diệp Thiên quân hàm thiếu tướng, nhưng vừa mới được hăn cho một số ưu đãi nên liền tăng lên một bậc, coi như là bọn hắn bồi thường, hơn nữa chỉ cần Diệp Thiên gia nhập quân đội thì sợ gì sau này hắn không cho đan dược?

- Tu vi của tôi? Quân hàm trung tướng?

Diệp Thiên cười khổ kì quái:

- Các ông đúng là tôn trọng tiểu tử tôi quá rồi, nhưng lúc này quân hàm tướng quân đối với tôi quá thấp, tặng vị trí của lão Nhạc cho tôi thì cũng tạm được.

- Kiêu ngạo, cậu lợi hại nhưng có thể địch nổi trăm vạn quân đội của quốc gia không?

Diệp Thiên còn chưa dứt lời, Triệu tướng quân đã vỗ bàn đứng dậy, Diệp Thiên có chút bản lãnh thực sự nhung không nên kiêu ngạo lời nói còn có vẻ châm chọc như thế.

Không chỉ có Triệu tướng quân mà cả Tống Hạo Nhiên cũng có cảm giác đó, lời này nếu ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ phải chu di cửu tộc, cho dù là ở thời hiện đại cũng sẽ dễ bị người ta nghi kị, ông ta không biết tại sao Diệp Thiên lại nói ra những câu như thế.

- Ông cứ ngồi xuống đi, đừng động một chút là nói đến trăm vạn đại quân, trăm vạn đại quân của ông trong mắt tôi cũng chẳng là cái gì.

Diệp Thiên cười híp mắt, ánh mắt hắn có vẻ lạnh lùng, trong phút chốc những người trong phòng họp như cảm thấy có một ngọn núi lớn đè lên người hơi thở đều trở nên dồn dập.

Vốn dĩ mặt tươi cười nhìn cả người lẫn vật Diệp Thiên vô hại, lúc này như là đế vương vậy, ánh mắt bắn lên cơ thể làm cho bọn họ không có dùng khí chịu nổi, cảm giác này cực kì vớ vẩn, phải biết rằng loại áp lực này trước kia đều là bọn họ cho người khác.

Cũng may Diệp Thiên vừa thu uy áp xuống, qua mấy giây đồng hồ ngắn ngủi hơi thở của mọi người lại được thông thuận, nhưng trên trán bọn họ lại xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh lúc này bọn họ mới biết Diệp Thiên không phải là con dê núi tùy ý xâu xé.

- Diệp Thiên, cậu phải biết rằng, dùng võ phi phạm lệnh cấm thì đều không có kêt quả gì tốt đẹp đâu!

Triệu tướng quan cả đời trinh chiến, không chịu nổi bị người khác uy hiếp lập tức hô:

- Thường Hạo, vào đây hết cho tôi.

Thấy Triệu tướng quân kêu la, cửa mở ra, ở bên ngoài vừa rồi Thường Hạo cũng có cảm nhận được loại uy áp này, lúc này anh ta đã sớm cầm lấy súng chỉ cần Diệp Thiên có một hành động bất thường thì y không một chút do dự mà nổ súng.

- Các ông không biết súng ống đối với tôi đều vô dụng sao?

Thấy cảnh vệ ở cửa, Diệp Thiên cười lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây súng trong tay Thường Hạo, tay phải y bống nhiên run lên chỉ đúng vòa Diệp Thiên ngón tay không bị khống chế bóp cò.

- Bàng, bàng…

Thường Hạo dùng súng lắp 14 phát đạn, hơn nữa là súng đặc chế liên xạ, lúc bóp cò sẽ liên tục phát ra tiếng rít nhất tề bắn về phía Diệp Thiên. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Thường Hạo, ai lệnh cho cậu nổ súng?

Lúc Thường Hạo cầm súng, lão Nhạc liền đứng lên nhưng căn bản là ông ta không thể khống chế được, lúc hô lên thì viên đã tới trước mặt Diệp Thiên.

Nhưng một màn quỷ dị xảy ra, mắt thường khó có thẻ nhìn thấy đường bay của viên đạn, lúc nó cách Diệp Thiên 1m thì bống nó lại dừng lại trong không trung, hơn nữa mười phát giống như lâm

vào vũng bùn cũng không có cách nào bay về phía trước, dù khoảng cánh chỉ con có 1cm.

Cảnh này khiến cho mọi người dại ra, lúc bọn họ còn chưa hồi phục tinh thần thì một cánh tay trắng nõn đã vươn ra chộp lấy viện đạn này vào lòng bàn tay.

- Muốn giết tôi ư, không thể nào nhưng đầu tiên các ông phải trói tôi lại, say đó dùng đan nhạt nhân công kích biết đâu tôi không sống được còn những cách khác thì không cần phải suy nghĩ nhiều.

Diệp Thiên hợp trưởng, lúc buồn ra thì những bột mịn rơi ra từ lòng bàn tay hắn:

- Ta là người có tâm nhãn rất nhỏ, nếu không giết chết ta thì chính là trốn như một con chuột trong hang ta cũng có thể đào ngươi ra.

Âm thanh còn chưa dứt, Diệp Thiên bống há mồm phun ra ánh sáng trắng chân phải nhắc lên mặt đất một chút, trên đỉnh đầu hắn chỗ có ánh sánh trắng thành tuyết trong nháy mắt rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play