Thời gian trôi qua, song chưởng Diệp Thiên huyết nhục đã dần dần trở nên đầy đặn hơn, kinh mạch cũng đang dần dần hình thành. Những vị trí bị thương cũng cực nhanh khôi phục, nguyên bản thân thể đỏ thẫm máu tươi, lúc này lại mang một màu vàng nhạt, hơn nữa tản mát ra một chút hương khí.

Trong truyện "Tây Du Ki" ăn thịt Đường Tam Tạng có thể trường sinh bất lão, còn của ta, nếu không có công hiệu này sợ rằng cũng có thể khu trừ bách bệnh, tiêu tai trừ tà.

Nuốt xuống một ngụm nước bot, Diệp Thiên suy nghĩ ngàn vạn lần, ban đầu lúc hắn ở cảnh giới Hóa Kình, hắn đã từng trải qua một lần tẩy tủy hoán huyết, không ngờ đến giả đan kỳ lại trải qua một lần nữa, Diệp Thiên có thể cảm giác được máu huyết trong cơ thể cũng ẩn chứa linh khí, quả thật có tác dụng tiêu tai trừ tà, trị bệnh.

Lần tu luyện này, Diệp Thiên có thể nói là đã đạt được rất nhiều lợi ích, chẳng những trị liệu xong thương thế, lại càng hiểu sâu sắc hơn đối với đại đạo, đối với hắn mà nói, việc đột phá Kim Đan kỳ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Viên nội đan ở trong đan điền Diệp Thiên, đã dần biến hóa thành một nửa màu vàng, giống như một mặt trời chính giữa đan điền vây, chung quanh là ánh sáng ngọc như những ngôi sao, giống như vũ trụ tinh hà vậy, hiện lên vô cùng ảo diệu.

- Tốt không sai biệt lắm, cần trở về rồi!

Hơi mở mắt. Diệp Thiên phát hiện trên người bao phủ một tầng tro bụi, tâm niệm vừa động, thực khí tràn ra, thổi bay tầng tro bụi trên quần áo ra ngoài, đang lúc định đứng lên, bỗng nhiên nhíu mày.

- Sao thế này, vì sao tim đập loạn lên thế này?

Chẳng biết tại sao tim Diệp Thiên bỗng nhiên đập loạn, giống như bị người ta bóp vậy, máu trong cơ thể chảy xiết với tốc độ nhanh hơn vài phần, trong đầu nhất thời nổ vang, khiến Diệp Thiên một trận hốt hoảng.

- Vang ầm ầm!

Đột nhiên một trận tiếng sấm khiến Diệp Thiên tỉnh táo lại:

- không lẽ, là Kim Đan lôi kiếp?

Diệp Thiên trong lòng hiểu rõ, vội vàng vươn người đứng dậy, vừa sải bước tới của, mở cửa phòng, liên tiếp vận khí, trong nháy mắt đã đi tới boong tàu.

- Sư phụ, sư đệ!!!

Diệp Thiên không ngờ được, hai vị sư huynh cùng hai đồ đệ, giờ phút này đều đang đứng trên boong, vẻ mặt khẩn trương nhìn lên bầu trời mây đen kịt đang không ngừng ngưng tụ, đám ô vân này cực kì quái lạ, bởi vì ngàn dặm xung quanh không có hiện tượng gì, mà đám mây đen này lại xuất hiện ngay trên đầu du thuyền.

- Đại sư huynh, đây là chuyện gì? đám mây kia xuất hiện khi nào vậy?

Diệp Thiên mặc dù đã đoán ra 7 8 p hần, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, nhìn về phía Cẩu Tâm Gia hoi, hắn từ khi đột phá Tiên Thiên tới khi đạt tới giả đan kỳ, chẳng qua chỉ mới một năm thời gian, Diệp Thiên thật sự còn chưa có chuẩn bị độ kiếp.

- Đám mây này mới hình thành hơn một phút trước, ta cũng không biết là sao lại thế này nữa?

Cẩu Tâm Gia trên mặt lộ ra một tia khiếp sợ, bởi hắn có thể cảm giác đợc, tại nơi đen nhất trong đám mây, tựa hồ ẩn chứa một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa,loại uy áp này khiến hắn không có một chút ý niệm phản kháng nào.

Lôi Hổ đột nhiên chen lời nói:

- Sư phụ, đây… đây chẳng lẽ là lôi kiếp? Người cần độ kiếp rồi sao? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trên thế giới này, người nhìn thấy sấm sét không ít, nhưng Lôi Hổ lại khác, hắn vốn ăn nằm một năm trời ở bồng lai đảo, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe thấy điện thiểm lôi minh, mỗi đêm tiếng sấm lại theo hắn đi vào giấc mông, nếu không tiến vào Tiên Thiên chi cảnh,sợ là Lôi Hổ hai lỗ tai đã sớm bị tiếng sấm chấn điếc.

- Chắc là vậy rồi!

Nhìn thấy đám mây đen đang không ngừng ngưng tụ trên không trung, bên trong mơ hồ xuật hiện từng đạo điện quang, Diệp Thiên sắc mặt âm trầm bất định, lúc này cơ thể hắn vang lên một tiếng minh âm đại đạo, tựa hồ hòa cùng kiếp lôi trên trời.

- Không được, ta không thể độ Kim Đan kiếp được!

Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ tới những ghi chép của Trương Tam Phong, về việc ông ta tiến vào Bồng Lai đảo mà đưa ra một cái phỏng đoán.

Dựa theo những gì Trương Tam Phong kể lại, thế giới phàm tục linh khí quá loãng, không gian cũng không ổn định, không thể thừa nhận được người có năng lượng vượt quá giới hạn, cho nên khi ông ta đang độ Nguyên Anh lôi kiếp thì bị khe không gian hút đi, có lẽ chính là nguyên nhân này.

Chẳng qua Trương Tam Phong vận khí không tốt, cư nhiên bị đưa đến cái thượng cổ dị đảo cầm tù kia, hơn nữa không cách nào tiếp tục độ lôi kiếp, cuối cùng chỉ có thể để thần thức xuất khiếu, mọc cánh thành tiên, cũng không biết còn tồn tại trên thế gian này hay không.

Thời điểm này, linh khí trên địa cầu quá loãng, không gian càng không ổn định, lúc truocs một lần lôi bạo đều có thể xé rách không gian, Diệp Thiên cơ hồ 100% khẳng định, nếu mình hiện tại độ kiếp, bạn hữu sẽ lại bị hút đến một không gian kết giới khác.

Diệp Thiên thật vất vả mới thoát khỏi Bồng Lai đảo, tự nhiên không muốn quay lại, suy nghĩ một lúc sau, Diệp Thiên khoanh chân ngồi trên boong, hít một hơi thật sâu, đem nguyên thần trong thức hải, mạnh mẽ áp chế thực khí trong đan điền.

Đồng thời Diệp Thiên chận chuyển thực khí theo một loại phương pháp mà Trương Tam Phong đã lưu lại, đem toàn bộ thực khí bản thân đẩy vào trong đan điền, ngăn cách sự liên hệ giữa thực khí và kiếp lôi trên trời kia.

Sau một lát, trên người Diệp Thiên rốt cuộc không còn cảm giác một tia thực khí lưu chuyển, nhìn qua không khác một người bình thường, thậm chí cả ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, hơn nữa loại thu liễm khí tức này còn một công hiệu nữa, Diệp Thiên đứng tại chỗ này, nhưng người chung quanh đều không nhìn thấy, thậm trí không cảm giác sự tồn tại của hắn.

Ngay lúc đó, đám mây đen xịt trên bầu trời cũng đình chỉ vận chuyển, lôi quang trong đám mây chớp động, mất đi mục tiêu trên mặt đật, đám mây đen kia dần dần tán đi, ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống boong thuyền.

- Tiểu sư đệ, đệ….Đệ không phải là đã tán công đấy chứ? Lôi kiếp tuy rằng lợi hại, nhưng đệ vị tất đã phải ngại nó!

Mặc cho Cẩu Tâm Gia và đám người cảm ứng thế nào, đều không thấy được khí tức cơ thể Diệp Thiên, sắc mặt mọi người nhất thời trở nên cổ quái, Diệp Thiên cứ như vậy né tránh thiên kiếp, sau này không tránh khỏi sẽ lưu lại trong tâm một bóng ma sợ hãi.

- Không phải là tán công, đại sư huynh, đệ cũng không phải sợ lôi kiếp này, với tu vi hiện tại, ít nhất đệ 8 thành nắm chắc độ kiếp thành công…

Diệp Thiên cười khổ một tiếng nói:

- Nơi này không gian thực sự không ổn định, nếu đệ hiện tại độ kiếp, sợ là lại không biết sẽ bị khe không gian hút tới nơi nào, đến lúc đó cũng không biết có trở về nhà được không nữa?

- Đệ sợ cái gì? Độ kiếp xong đệ không phải là một Kim Đan kỳ cao thủ sao, đi đâu chẳng được?

Cẩu Tâm Gia có chút tiếc hận, hắn rất muốn được độ Kim Đan lôi kiếp, nhưng tu vi còn kém quá xa, sợ là đạo lôi kiếp đầu tiên cũng có thể biến hắn thành một đống nát bét.

- Đại sư huynh, đệ cùng huynh không giống nhau, trong nhà còn cha mẹ thê tử, không thể không trở về, nếu không bọn họ sẽ thương tâm quá độ!

Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:

- Thiên đạo vô tình, người hữu tình, chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, đệ cả đời sẽ không rời khỏi đây, chuyện tuyệt tình quả nghĩa, cho dù trường sinh bất lão, thì cũng để làm gì đây?

- Tiểu sư đệ, nói rất đúng, là Đại sư huynh ta lỗ mãng rồi, trở về mau.

Nghe xong lời nói của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cũng sa vào trầm tư, năm hắn gặp biến cố, trốn vào núi hoang, có nhà không thẻ về, có người thân không thể gặp, cái loại cô độc này, khiến hắn không ít lần định tự tử, mãi cho đến khi có duyên tu đạo, mới chậm rãi gạt bỏ những đau đớn trong lòng.

- Trăm năm trôi qua như một cái nháy mắt, cùng người thân sống trọn một đời, cũng không uổng.

Diệp Thiên ha ha cười phá lên, tuy rằng hắn không độ kiếp, không thể thăng cấp lên Kim Đan kỳ mà bao người tu đạo ước mơ, nhưng lúc này trong lòng Diệp Thiên lại hoàn toàn thản nhiên, không một tia hối hận.

- Ân, tâm niệm khi thoải mái, sau này độ kiếp sẽ càng dễ dàng hơn.

Cảm thụ được ý niệm trong đầu, Diệp Thiên trên mặt lộ một tia cười mỉm, đạo gia có nói:

- Tu thân dễ, tu tâm khó.

Bởi vì Diệp Thiên tu vi bản thân thăng tiến quá nhanh, đến hiện tại chẳng qua mới hơn hai mươi năm mà thôi, tu vi so với mấy vị lão nhân trăm tuổi này cũng cao hơn nhiều, cho nên tâm cảnh hắn luôn luôn không theo kịp.

Nhưng vừa trải qua một tràng tranh đầu nội tâm, thật khiến Diệp Thiên tiến bộ thật lớn, chỉ cảm thấy trong lòng như bỏ được một tảng đá luôn đè nặng, vô cùng thoải mái, Diệp Thiên đứng trên mạn thuyền, cả người giống như hào tan cùng thiên địa, không biết lúc nào đã đạt tới Thiên nhân chi cảnh(cảnh giới tu luyện mà nhiều người mơ ước, đó là thân thể và thiên nhiên hoàn toàn dung nhập, cảm thụ được nhịp đập hơi thở của tự nhiên. Loại cảnh giới tu luyện này sẽ làm tu vi đột phá rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play