Hơn nửa năm nay Lôi Hổ lấy cá biển làm thức ăn cũng may là anh ta đã tiến vòa đến tiên thiên chi cảnh, có thể lấy thức khí tinh luyện làm nước uống, nếu không thì e rằng chưa bị chết đói thì đã chết khát rồi.
- Lúc đầu tiên thiên đã hoàn thành cảnh giới kiên cố, không sai.
Diệp Thiên nhìn Lôi Hổ, trong lòng có chút cảm thấy tên tiểu tử này may mắn, hai vị sư huynh và sư phụ mình tư chất còn gấp trăm lần Lôi Hổ nhưng cũng không có cơ duyên được ở tại Thiên Bồng Lai này.
- Sư phụ, con vẫn có một chút không thấu được ngài, bây giờ ngài là cảnh giới gì vậy?
Vốn là nghĩ tự mình sau khi tiến vào tiên thiên chi cảnh có thể kéo gần khoảng cách hơn với Diệp Thiên một chút, nhưng Diệp Thiên như một cái hồ nhìn không thấy đáy dù cho Lôi Hổ có cảm ứng như thế nào thì cũng không thể tra xét được Diệp Thiên nông sâu ra sao.
- Ta? Còn một ít mới thông hiểu được, có lẽ là thành quả của Kim Đan đạo.
Diệp Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Tu vi cao thì cũng có lợi gì? Trương Chân Nhân tu vi kim đan là đỉnh cao cũng không thể dời khỏi đảo này, ta đang tính độ cao này có thể đến thế nào? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Sư phụ, không phải ngài có thuật bói toán sao?
Lôi Hổ chợt nhớ tới sở trường của Diệp Thiên:
- Ngài không tự bói cho mình được một quẻ sao? Nếu thật sự không được thì đệ tử cũng chết thôi.
- Vô dụng, thiên đạo hoảng nạn, không phải là ta không nhìn thấu, thấu vọng quẻ tượng, vô duyên vô cớ chọc vào thiên khiển?
Theo cách của Lôi Hổ, Diệp Thiên cũng không có nghĩ qua, chính là lúc hắn xem quẻ tượng thì lại đột nhiên phát hiện, tu vi tinh tiến của mình cũng trở nên mơ hồ, dù Diệp Thiên có dùng cách gì thì cũng không thể thấy được một tia thiên cơ.
Không chỉ có thế, chính vận mệnh của Lôi Hổ cũng vậy, tới tận lúc này Diệp Thiên mới biết, ban đầu hắn cho rằng làm như thế là nhảy ra khỏi tam giới, ngũ hành, thật ra cũng tự cho đó là chuyện cười, chỉ có ở lúc bước vào thời kỳ đan kỳ, khoảng cách đến Kim Đan lôi không phải xa như thế. Diệp Thiên mới mới có thể cảm nhận được rõ ràng một tia thiên đạo.
- Sư phụ, chúng ta không thể sống mãi trong biển được.
Sau này nhìn thấy Diệp Thiên, trong lòng Lôi Hổ cũng dễ thở hơn, vậy là hơn nửa năm ăn uống trên biển cũng đã có được thành quả nếu không thì Lôi Hổ đã sớm không thể chống đỡ nổi.
- Sư phụ, lão đạo sĩ kia để lại mộc giản, đều bị con dọn sạch rồi, cũng không biết là phao biển bị hỏng chưa, sư phụ hãy dạy con đọc sách đi.
Trong khoảng thời gian Diệp Thiên không có ở đây, Lôi Hổ cảm thấy vắng vẻ đến phát điên, lúc này nhìn thấy Diệp Thiên quả thực là nói không nên lời hơn nữa thực sự là anh ta cũng muốn học kiến thức. Ngộ nhỡ cả hơn một năm Diệp Thiên không về thì anh ta cũng có thể tự mình giải quyết được mỗi cô đơn.
- Những mộc giản này là Trương chân nhân tự viết, trê mặt còn có dấu vết của ông ta, đừng nói là bọt nước chứ lửa thiêu cũng không thể hư hỏng được.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Ngươi muốn học ta cũng có thể dạy ngươi, chỗ này mấy ngày là xong, đến lúc có dị thú rút lui thì học cũng kông muộn...
- Ô, sao lại thế này?
Lúc Diệp Thiên đang nói chuyện thì hắn bỗng rùng mình hướng ngoài bờ cát khoảng 400m, Lôi Hổ đứng bên cũng mềm nhũn cả người trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Đây là sinh vật gì vậy?
Diệp Thiên tập trung tinh thần, hắn cảm ứng được rõ ràng một cỗ hơi thở hủy diệt thiên địa đang xâm nhập vào trong biển.
Qua một đại trận ngăn cản, loại hơi thở này cũng không thể xâm phạm trực tiếp đến hai người bọn Diệp Thiên nhưng cũng vẫn khiến cho Lôi Hổ cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến vậy.
- Bọn chúng chính là đại yêu kim đan?
Diệp Thiên tập trung tinh thần nhìn lại trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kì quái.
Sinh vật xuất hiện bên bờ cát bộ dạng cũng không hung hãn, lông vàng ngắn ngủi, cơ thể cũng không lớn chỉ to hơn con báo một chút, cái mặt thì lại giống con khỉ, duy nhất có một thứ dữ tợn chính là hai cái móng vuốt sắc nhọn trước ngực.
- Hai côn này có vẻ giống sư tử lông vàng.
Trong đầu Diệp Thiên bỗng nghĩ ra một danh từ Sơn Hải Kinh trong đó ghi lại một loại dị thú trong truyền thuyết Kim Mao có sức mạnh như gió, đặc biệt là tủy, não hổ làm thức ăn nhưng vô cùng thông minh từng trông coi cho các động phủ của cao nhân.
Gặp qua Cùng Kỳ, gặp lại dị thú đã không dậy nổi sóng trong lòng Diệp Thiên, điều duy nhất khiến hắn rung động chính là con sư tử lông vàng kia đã đạt đến tu vi kim đan.
Hai con đại yêu trong phạm vi vài trăm mét, vố số những con dị thú phải phủ phục trên mặt đất, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám giống như như là đang cúng bái vương giả vậy, vẻ đuổi giết hung hãn vừa rồi cũng biến mất.
- Ô, ô!
Một con vật vóc dáng nhỏ nhắn bên trái con sư tử trong miệng bỗng phát ra tiếng gào thảm thiết khiến cho những con thú xung quanh như hổ, báo, sư tử phải run rẩy đi đến trước mặt hai con sư tử lông vàng.
Con sư tử lông vàng đi lên từng bước, tay phải vỗ một cái, cơ thể của nó gấp mấy lần con sư tử bình thường nó lại kêu lên đau đớn, vỗ vào thiên linh.
Mấy con mãnh thú càng run rẩy hơn, nhưng không có một con nào dám dời khỏi chỗ đó cũng không có một tia suy nghĩ muốn chống cự hay trốn chạy.
- Này, còn có một con?
Diệp Thiên đột nhiên phát hiện đằng xa thêm một con sư tử nữa, hai con sư tử này bắt đầu ăn, dưới nách của con sư tử lông vàng chui ra một sư tử bé như con khỉ.
Cả cơ thể tiểu tử kia lông đều màu vàng, hai mắt xoay tròn, trông có vẻ rất đáng yêu nhưng những cử động của nó cũng khiến người ta phát lạnh tận đáy lòng chui ra từ nách mẹ nó rồi lại trèo lên đầu sư tử hút cái óc còn nóng hổi.
- Quả nhiên tin đồn không phải là giả, sư tử lông vàng đúng là lấy não các con sinh vật khác làm thức ăn.
Diệp Thiên và Lôi Hổ há hốc mồm, trợn mắt lên hai người bọn họ tuy hơn kém nhau gần 20 tuổi nhưng cũng đều lớn lên ở thời đại văn minh sao có thể nhìn thấy cảnh hung tàn như vậy, lúc này họ quay cuồng có dũng khí cũng không nói lên lời.
Cơ thể con sư tử lông vàng kia nhỏ nhưng ăn cũng không ít, còn chưa đầy 30" nó đã ăn hết không còn một mảnh não, con sư tử mẹ bên cạnh lại tiếp tục đẩy thêm một caí hộp sọ dị thú nữa đến.
Mãi đến khi nó ăn nó, mẹ ló laị kêu rống lên còn ba con thú nữa được tha vội vàng đứng lên chạy thục mạng về phía đàn.
- Rống!
Đợi con ăn no, con sư tử mẹ lại gầm lên dữ tợn sóng biển nổi lên cuồn cuộn bờ cát cũng chuyển động, một tiếng sét lóe lên từ trên không trung thẳng về phía con sư tử.
Khiến Diệp Thiên phải kinh hãi chính là con sư tử kia không hề né tránh ti chớp bổ vào người nó, một ánh sáng lóe lên nó cũng không nhúc nhích cứ để tia sét đánh vào người mình.
Âm thanh dữ dội này khiến cho những con thú đang quỳ trên mặt đất phải đứng lên, con thì ngã con thì đập vào trận pháp bị một cơn bão cát bao phủ.
- Nơi này không an toàn, chúng ta đi xa một chút đi.
Với tu vi của Diệp Thiên cũng cảm thấy tim đập nhanh, dùng thực khí để thuyền cứu hộ đi được hơn 200m đường biển mới dừng lại.
- Mẹ kiếp! Ta biết ngay mà, thì ra là bọn thú dữ này bạo động, đều là bọn đại yêu kim đan!
Thấy cảnh tượng này, Diệp Thiên sao còn không rõ, tai nạn và rắc rối trong hay ngày này dều do sư tử gây ra.
Chỉ là Diệp Thiên không ngờ, con thú có tu vi cao nhất này cũng là hậy kỳ của tiên thiên, căn bản là nó không có khả năng phá vỡ trận pháp nhưng sao con sư tử vàng này lại làm như thế? Cái này đối với bọn chúng không hề có lợi chút nào.
Thảo luận cùng Lôi Hổ một hồi, Diệp Thiên cũng không nói ra nguyên nhân, rõ ràng hắn ngồi tu luyện trên bè, hắn đến mức tu vi này thật sự là trời đất có sụp cũng không thể khiến hắn thay đổi sắc mặt, tiếng gào thét cách đó không xa cũng không có cách nào mà làm dao động được tâm đạo của Diệp Thiên.
- Sư phụ, người xem... lại đến một con nữa lại đến!
Lúc Diệp Thiên nhập định tu luyện đến ngày thứ 3, hắn cũng bị Lôi Hổ đánh thức thực ra Lôi Hổ không có gọi hắn mà Diệp Thiên nghe thấy tiếng anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía bờ cát một con dài khoảng 100m, chi trước có hai móng vuốt, trên đầu lại còn mọc một cái sừng phóng về phía đại trận.
- Mẹ kiếp!... lại sinh ra có thể hóa rồng sao?
Diệp Thiên ngồi xếp bằng rồi bỗng lại đứng lên không che dấu vẻ khiếp sợ, so với Giao Long trong núi Trường Bạch thì hắc giao không băng, chẳng qua là nó có hình rồng, còn yêu đan kia nhưng mà không thực cũng chưa tiến vào cảnh giới đại yêu.
Giao Long gây áp lực cho Diệp Thiên tuy rằng yếu hơn hai con hổ kia nhưng đúng là đại yêu, hai loại áp lực này cho là giả đan kỳ Diệp Thiên cũng không kháng cự.
- Đùng!
Trận pháp này không biết là ai đã bố trí ra, dị thú càng hung mãnh đi vào trận pháp thì nó bắn ngược lại càng lợi hại, lúc Giao Long vừa mới nhảy lên bờ cát một tia chớp đã bảo phủ lên người nó.
Nhưng những con thú hi sinh không giống như vậy, tuy là chớp biển bao vây Giao Long nhưng trong lúc này cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của nó, tiếng rồng gầm truyền ra.