Cầm trong tay bình sứ, tay của Vân Hoa Quân cũng run rẩy lên, hắn sống hơn 70 tuổi, tự nhiên hiểu được tâm tư của Đinh Hồng, nhưng dù như thế nào, chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ cho hắn, thì dù có táng gia bại sản Vân Hoa Quân cũng cam tâm tình nguyện.

Nghe được Vân Hoa Quân nói vậy, Đinh Hồng lắc lắc đầu, nói:

- Ngươi cho ta toạ độ, lão đạo ta không có thân phận, không cách nào ngồi cái gọi là máy bay đó!

Đinh Hồng sinh ra ở năm Càn Long, tính ra đã là cổ nhân hơn hai trăm tuổi, hắn chạy đi đâu làm cái gì mà cần giấy căn cước? Cho dù Vân Hoa Đồng có thể làm, hắn cũng đợi không nổi.

- Được, chỗ này trên bản đồ đều ghi rõ, Đinh chân nhân, khi ngài tới nơi, dùng điện thoại này gọi cho Hoa Đồng là được!

Vân Hoa Quân cũng nghĩ đến điểm ấy, từ trong bao lấy ra một tấm bản đồ và di động giao cho Đinh Hồng, xoay mặt nhìn về phía Vân Hoa Đồng, nói:

- Cho dù trả giá như thế nào, cũng nhất định phải mua được mỏ vàng đó cho Đinh chân nhân!

Đối mặt sức hấp dẫn của Trường Sinh, cho dù là người đã làm quan lớn giống như Vân Hoa Quân, cũng không cách nào ngăn cản được, đương nhiên, người càng ở vào địa vị cao càng tiếc mạng, đây cũng là lẽ đã có từ xưa.

- Mang ta đến nơi đó là được rồi, cái khác không cần phiền toái như vậy!

Đinh Hồng cũng không có ý kiến gì đối với lời nói lấy lòng của Vân Hoa Quân, hắn căn bản là không cần vàng trong thế tục, cái hắn thật sự muốn là một linh mạch, hắn chỉ cần bên trong có kim loại màu lam cùng linh thạch cũng đủ rồi.

Từ chỗ Tống Hạo Thiên đi ra, Diệp Thiên bị lão gia tử quở trách một phen, nói hắn đem toàn bộ người nhà đến Hồng Kông là giấu đầu lòi đuôi, rõ ràng trong lòng có ý đồ đen tối.

Diệp Thiên cũng hiểu được đạo lý này, nhưng hắn thật sự không dám đi cược, chuyện này có thể quan hệ đến tánh mạng một nhà mình.

Đinh Hồng người này, rõ ràng chính là người tu đạo nằm ngoài pháp chế của quốc gia, vạn nhất bị hắn nhận ra được sư đệ của hắn chết có quan hệ với mình, Diệp Thiên cũng không biết hắn có thể giận chó đánh mèo mà tìm đến người thân nhà mình hay không. Nhưng khiến Diệp Thiên thật không ngờ chính là, khi Tống Vi Lan và mọi người tới Hồng Kông, ngày hôm sau, Cẩu Tâm Gia và mấy lão ca của Diệp Thiên lại từ Hồng Kông chạy tới , bọn hắn biết, chuyện có thể làm cho Diệp Thiên lo lắng như thế, nhất định là chuyện kia đã bại lộ .

Tình nghĩa đối với mấy vị sư huynh, Diệp Thiên cảm kích trong lòng, nhưng bọn họ lưu lại thật sự là vô ích, cuối cùng Diệp Thiên vẫn phải lấy uy chưởng môn, ra lệnh cưỡng chế đám người Cẩu Tâm Gia quay lại cảng đảo trong ngày.

Lo lắng đề phòng mất hai ngày, Diệp Thiên lại phát hiện đối phương không hề tìm tới cửa hay là âm thầm tra xét chính mình, buổi chiều ngày thứ hai, Diệp Thiên nhận được điện thoại Tống Hạo Thiên gọi tới.

Ở trong điện thoại Tống Hạo Thiên báo cho Diệp Thiên, không biết tại sao Lão Nhị của Vân gia, ngày hôm qua đã bay đi Nga, căn cứ manh mối hắn nắm giữ, hẳn là đi vùng Seberia.

Nhận được cú điện thoại này, Diệp Thiên nhất thời hiểu được, xem ra đạo nhân kia hẳn là cũng đi trước Vân Hoa Đồng rồi, tối thiểu nguy cơ trước mắt Diệp Thiên xem như được giải trừ.

Nghĩ đến mỏ vàng ở Nga, Diệp Thiên lập tức liên hệ Trần Hỉ Toàn, bảo hắn dừng tiến độ khai thác mỏ vàng lại, mang theo người nhà đến Moscow du lịch. Còn khi nào thì tiếp tục khai thác, đợi chờ mình thông báo.

Lo xong những việc này, Diệp Thiên gọi điện thoại sang Hồng Kông, thông báo mẹ và mọi người có thể trở về nhà, mặt khác Diệp Thiên lại đem đóng gói các nhạc cụ của thầy tu và linh thạch, ngồi trên phi cơ tư nhân của Đường Văn Viễn đến đón hắn.

Mấy thứ này để ở trong nhà, quả thực như quả bom hẹn giờ, Diệp Thiên cũng không dám khẳng định trận pháp mình bày ra nhất định có thể che chắn được thần thức của Đinh Hồng tra xét.

Mãi cho đến khi vào biệt thự ở Hồng Kông, Diệp Thiên mới xem như nhẹ nhàng thở ra, cả người đều có vẻ có chút uể oải không sức lực, ngủ suốt một buổi trưa, tới khi bóng đêm buông xuống, mới đem đầu đuôi sự tình nói cho mấy vị sư huynh.

- Diệp Thiên, lời đệ nói đều là thật sao?

Lúc trước Diệp Thiên cũng không nói rõ chuyện này cho Cẩu Tâm Gia và mấy sư huynh, cho tới giờ khắc này, mới đem từ đầu chí cuối chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói ra, nghe xong mấy sư huynh đến nửa ngày chưa phục hồi tinh thần lại.

Chuyện lúc trước ở Thần Nông Giá gặp Khỉ Trắng, cũng đã khiến đám người Cẩu Tâm Gia khiếp sợ không thôi, nhưng dựa theo lời Diệp Thiên trước đó không lâu lại có thể lại xuất hiện người trong giới tu đạo, không thể không khiến cho mình sinh lòng nghi ngờ.

Phải biết rằng, Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn đều sống sắp trăm tuổi, có thể nói là kiến thức rộng rãi, bọn hắn cả đời cũng chưa đụng phải chuyện như vậy, vì sao Diệp Thiên lại gặp được?

- Đại sư huynh, đệ còn lừa huynh được sao?

Diệp Thiên biết chỉ dựa vào chính miệng mình nói, không đủ để khiến mấy người tin tưởng, lập tức tâm niệm vừa động, một đám sương mù ở dưới chân bốc lên, bao vây người gần hắn nhất là Cẩu Tâm Gia vào trong đó.

- Lên!

Diệp Thiên bước ra, dưới chân Cẩu Tâm Gia tựa hồ như là giẫm phải vật dụng bay được, cả người cách ly khỏi lực hấp dẫn của địa cầu, giống như nó hoàn toàn mất đi tác dụng đối với hắn.

Sau khi lên cao tới mấy chục mét, Diệp Thiên cố định thân hình lại, lúc này hắn chỉ mới là lúc đầu của cảnh giới Tiên Thiên, tuy rằng có thể dùng thuật bay, nhưng cũng không thể làm liên tục trong thời gian dài.

Hơn nữa bay càng lên cao, dòng khí cương khí trên bầu trời càng mãnh liệt, nếu chỉ riêng Diệp Thiên có lẽ còn có thể lên cao mấy chục mét, nhưng mang theo Cẩu Tâm Gia thù hiện tại đã đến cực hạn của hắn .

Dù là Cẩu Tâm Gia đã vào tuổi cửu tuần, cả đời trải qua vô số sóng to gió lớn, giờ phút này, biểu hiện trên mặt cũng không kgác gì người gặp ma quỷ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ngọn đèn dưới chân mờ dần.

- Diệp Thiê, đệ ... đệ đã thật sự thành tiên sao?

Sau khi Diệp Thiên mang theo Đại sư huynh trở lại trong biệt thự, Nam Hoài Cẩn đi lên trước tiên, gắt gao kéo Diệp Thiên lại, tình hình vừa rồi, rất giống mấy đạo nhân mà hắn từng gặp ở Thanh Thành sơn.

Nghe được lời nói cả Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên cười khổ nói:

- Nam Sư huynh, tiên cũng là người, chút tài mọn của tiểu đệ, trong mắt Đinh Hồng sợ là căn bản là bé nhỏ đến mức không đáng kể.

Sau khi Diệp Thiên xuất quan từ Trường Bạch sơn ra, luôn luôn ở kinh thành, hắn còn chưa nghĩ có nên nói chuyện chính mình thăng cấp đến cảnh giới Tiên Thiên cho mấy sư huynh hay không, nhưng trải qua chuyện này, nhất định phải cho bọn họ được biết.

- Nguyên Dương huynh, đời này, xem như chúng ta sống vô dụng rồi!

Nam Hoài Cẩn cùng Cẩu Tâm Gia liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ chua sót, khổ tu cả đời cũng chưa đụng đến cánh cửa cảnh giới Tiên Thiên, không ngờ Diệp Thiên ở tuổi thanh niên đã làm được.

- Hai vị sư huynh, các huynh cũng không nên tự coi nhẹ mình, đệ nghe ý tứ của Đinh Hồng, từ thời cận đại thiên địa tựa hồ từng có biến hóa gì đó, hoàn cảnh hiện tại cũng không thích hợp tu luyện, cũng không phải nguyên nhân ở bản thân các huynh!

Diệp Thiên nghĩ một chút, khuếch tán thần thức đi ra ngoài, bao trùm biệt thự này của hắn ở phạm vi ngàn dậm chung quanh.

Thần thức mỗi người, cũng đều có độc đáo của chính mình, Diệp Thiên tin tưởng, cho dù có người tu đạo dùng khí cơ tra xét, sợ là cũng không thể cảm ứng được mình.

Sau khi phóng xuất ra khí cơ, Diệp Thiên vươn hai bàn tay của mình ra, trong mỗi lòng bàn tay đặt một vật.

Ở trong tay Diệp Thiên, rõ ràng bày ra một khối Ngọc Thạch sắc đen như mực và sắc đỏ chói mắt, đây cũng chính là hai loại linh thạch mà Diệp Thiên lấy được từ đầm Hắc Long và miệng núi lửa.

- Diệp Thiên, thứ này chính là Ngọc Thạch mà lần này đệ muốn đi tìm đó sao?

Cẩu Tâm Gia có chút không hiểu, Diệp Thiên lấy ra thứ này làm gì?

- Đúng rồi, Đại sư huynh, chớ xem thường thứ này, bên trong chúng ẩn chứa linh khí, so với Tụ Linh Trận này còn nhiều hơn!

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Đệ hoài nghi các huynh không thể thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, nhất định là linh khí thiên địa ở đây không đủ sung túc, thứ nữa chính là chân khí trong cơ thể các huynh không đủ trong sạch, không thể thay đổi trở thành thuần khiết, có lẽ Ngọc Thạch này có thể trợ giúp được các huynh!

Diệp Thiên mặc dù là thăng cấp tới cảnh giới Tiên Thiên ở trong hôn mê, nhưng sau khi một lần nữa có được suy nghĩ, hắn có thể cảm giác được, chân khí hiện tại hoàn toàn không còn như ngày xưa. Tính chất Linh khí ngày xưa và linh khí ẩn chứa trong linh thạch có phần tương tự.

- Lạnh quá! Thật là ... Đây quả thực là lạnh đến tận xương tủy!

Nam Hoài Cẩn tu vi mạnh hơn nhiều so với Hồ Hồng Đức lúc trước, cho dù chân khí Diệp Thiên lúc này, cũng không mạnh được như trong cơ thể hắn, linh khí tuy rằng mãnh liệt dị thường, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được:

- Ồ, đây là linh khí trung hòa ư, có thể đồng hoá chân khí của ta à?

Khi vận công chống lại hàn khí, Nam Hoài Cẩn bỗng nhiên phát giác, sau khi chân khí của mình tiếp xúc cùng hàn khí, lại có thể xảy ra biến hóa rất nhỏ, nếu không phải hắn rõ chân khí của chính mình như lòng bàn tay, căn bản là không thể phát hiện.

- Diệp sư đệ, Nguyên Dương huynh, đệ muốn tu luyện một chút!

Năm đó Nam Hoài Cẩn có thể được người tu đạo ở núi Thanh Thành coi trọng, chính là vì hán là người tư chất tuyệt hảo, lúc này hắn dường như hiểu được cái gì, lập tức cũng không nói nhiều, khoanh chân liền ngồi xuống trên mặt đất.

- Nam Sư huynh có thích hợp tu luyện với linh thạch thuộc tính thủy hay không nhỉ?

Diệp Thiên phóng xuất ra một luồng thần niệm, có thể rõ ràng nhìn thấy, khi Nam Hoài Cẩn chống đỡ hàn khí, có một chút linh khí đang chuyển hóa tính chất chân khí trong cơ thể hắn.

- Kỳ quái, nguyên thần chưa có, làm sao có thể chuyển hóa chân khí?

Diệp Thiên có chút khó hiểu đối với biến hóa trên người Nam Hoài Cẩn.

Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, tu luyện tinh thần, khó hơn với chân khí, không phải một sớm một chiều là có thể đạt tới.

Cho nên khi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, đa phần mọi người là chuyển biến chân khí đích thực, sau đó chậm rãi tu luyện ra nguyên thần, chỉ có hắn – đồ quái thai này, mới có phương pháp trái ngược.

Diệp Thiên cầm Linh thạch thuộc tính hỏa còn lại trong tay đưa về phía Cẩu Tâm Gia, nói:

- Đại sư huynh, trong Linh Thạch này ẩn chứa linh khí thuộc tính hỏa, huynh xem xem có thể dùng tu luyện hay không?

Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, vừa rồi Nam Hoài Cẩn đã giáo huấn, khi hắn tiếp nhận linh thạch thuộc tính hỏa, cũng đem chân khí dồn vào tay phải.

- Sao mà lại có thể nóng đến thế!

Nhưng sau khi Cẩu Tâm Gia cầm lấy khối linh thạch, nhịn không được khiển trách một tiếng, bởi vì hắn cảm giác mình giống như là cầm lấy một khối than vừa được đốt trong lò than, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác cực nóng khó có thể chịu đựng được.

Diệp Thiên nghe vậy lông mày nhíu lại, đưa tay chạm nhẹ vào khuỷu tay Cẩu Tâm Gia một chút, linh thạch kia nhất thời rời tay bay ra, bị Diệp Thiên nắm gọn trong tay.

Lắc lắc đầu, Diệp Thiên nói:

- Đại sư huynh, xem ra huynh không thích hợp dùng loại linh thạch này tu luyện, thiên địa vạn vật, cũng có thể dùng thuộc tính Ngũ Hành mà khái quát.

Lúc trước Hồ Hồng Đức thiếu chút nữa bị khối linh thạch thuộc tính thủy đông lạnh, nhưng khi hắn tiếp xúc linh thạch thuộc tính hỏa này, cũng cảm giác một hơi ấm tiến vào trong thân thể, chứ không có phản ứng mạnh như Cẩu Tâm Gia.

- Diệp Thiên, để huynh thử nhé?

Một bên Tả Gia Tuấn mở miệng nói, hắn sớm cũng nóng lòng muốn thử .

- Vâng, Nhị sư huynh, không cần miễn cưỡng, nếu cảm giác chịu không nổi, lập tức buông ra!

Diệp Thiên gật gật đầu, đem khối linh thạch đặt ở trong lòng bàn tay Tả Gia Tuấn.

Nhưng khiến Diệp Thiên cùng Cẩu Tâm Gia mở rộng tầm mắt chính là, sau khi Tả Gia Tuấn tiếp xúc đến khối linh thạch, trên mặt hiện ra sửng sốt, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mừng rỡ, giống như Nam Hoài Cẩn, trực tiếp ngồi dưới đất tu luyện.

Nhìn thấy trên mặt Cẩu Tâm Gia lộ ra vẻ uể oải thất vọng, Diệp Thiên vội vàng nói:

- Đại sư huynh, thuộc tính bất đồng thôi, huynh đừng có gấp, đệ còn có một khối linh thạch thuộc tính thủy!

Lần này đi đến núi Trường Bạch, tổng cộng Hắc Giao đưa cho Diệp Thiên ba khối linh thạch thuộc tính thủy, trong đó khối phẩm chất tốt nhất là khối lớn nhất, khối linh thạch phẩm chất đạt đến trung phẩm, đã bị Diệp Thiên tiêu hao hết .

Còn lại hai khối thì đều linh thạch hạ phẩm, Diệp Thiên vội vàng trở lại phòng, đem một khối còn lại ra, giao cho Cẩu Tâm Gia.

- Không thể nào, lạnh thấu xương!

Linh thạch vừa vào tay, Cẩu Tâm Gia liền rùng mình một cái, theo lý thuyết tu vi của hắn còn mạnh hơn một ít nếu so với Nam Hoài Cẩn, nhưng lại không thể chống được hàn khí trong linh thạch.

Lắc lắc đầu, Diệp Thiên từ trong tay Cẩu Tâm Gia tiếp nhận khối linh thạch hạ phẩm, bất đắc dĩ nói:

- Kì quái, lúc ấy đệ hấp thu hai loại linh thạch thuộc tính hỏa và thủy cũng không sao mà?

Nhưng sau khi nói ra lời này, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc ấy phát sinh ở trên người mình, lúc đóng băng lúc như lửa, nhịn không được cả người run nhẹ một chút, hắn không phải không sợ, mà là ngất đi nên không biết thôi.

Chứng kiến chân mày Diệp Thiên sắp nhíu chặt, Cẩu Tâm Gia tuy rằng trong lòng thấy mất mát, cũng nói an ủi:

- Tiểu sư đệ, sinh tử có mạng, phú quý tại thiên, đệ không cần để ý như vậy, chỉ có thể nói sư huynh không có duyên thôi!

- Đại sư huynh, huynh biết không, hai khối thạch này nhan sắc bất đồng thuộc tính linh khí bên trong cũng không giống nhau, đệ cảm thấy được bọn chúng có chút liên hệ cùng Ngũ Hành.

- Đã có linh thạch thuộc tính thủy hỏa, vậy thì kim, mộc, thổ cũng nhất định có, Đại sư huynh, chính là huynh không phù hợp hai thuộc tính này mà thôi, cũng không có nghĩa là cái khác không thể sử dụng !

Linh thạch hai loại thuộc tính Kim và Thổ, Diệp Thiên chưa từng gặp qua, nhưng là linh thạch thuộc tính mộc lại cho hắn được ích lợi không nhỏ, nếu không phải lúc đó có Ngọc Thạch màu xám, sợ là hắn sớm đã chết ở trong sự công kích của nước lửa.

- Hả? Còn có thể như vậy?

Mắt Cẩu Tâm Gia sáng lên, từ khi hắn rời khỏi đại lục, liền dốc lòng tu đạo, hắn cũng muốn có thể đạt tới trình độ mà sư phụ năm đó cũng chưa từng đạt đến.

Nhưng mắt thấy bạn thân và sư đệ đều có thể từ trong linh thạch kia hấp thu được linh khí, trong lòng nói không thất vọng nhất định là giả, trước mắt lời nói của Diệp Thiên, cũng để cho hắn thấy được một tia hi vọng.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Đại sư huynh, huynh yên tâm, sau này đệ nhất định có thể tìm được hai loại linh thạch thuộc tính này!

Tuy rằng ngoài miệng đáp ứng sảng khoái, nhưng Diệp Thiên trong lòng một chút đều không dám chắc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Linh thạch thuộc tính Mộc là từ trên người sư đệ của Đinh Hồng tìm được, mà linh thạch hai loại thuộc tính kim thổ, hắn căn bản là chưa thấy qua, cũng không biết không gian mình ở này. Đến tột cùng có loại linh thạch đó hay không?

- Hay. Tuyệt không thể tả!

Đang lúc Diệp Thiên nói an ủi Cẩu Tâm Gia, Nam Hoài Cẩn đả tọa tu luyện bỗng nhiên phát ra tiếng cười vui sướng cực kỳ, sau đó đứng dậy.

- Hoài Cẩn lão đệ. Cảm thụ như thế nào?

Cẩu Tâm Gia vội vàng hỏi.

- Nguyên Dương huynh, linh khí trong viên đá này, có thể giúp đệ luyện hóa chân khí trở thành thực khí. Không có thứ này, chỉ dựa vào nguyên khí thiên địa, chúng ta sợ là cả đời cũng khó mà thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên được!

Tuy rằng mới đả tọa hơn nửa giờ, nhưng Nam Hoài Cẩn đã nhận thức ra chỗ tốt của dùng linh thạch tu luyện, hắn có thể cảm giác được, một số chân khí của chính mình đang có biến hóa rất nhỏ.

- Vậy vì sao đệ không tu luyện thêm một hồi đi?

Chứng kiến người bạn có hi vọng thăng cấp, Cẩu Tâm Gia rất hâm mộ, cũng vì hắn mà cao hứng không thôi.

- Nguyên Dương huynh, bản thân đệ cũng muốn. Nhưng linh khí trong Linh Thạch, không phải bây giờ đệ có thể hấp thu hết!

Nghe được lời nói của Cẩu Tâm Gia, Nam Hoài Cẩn nở nụ cười khổ.

Hắn hiện tại chỉ ở vào trạng thái này, chỉ có thể thông qua luyện hóa linh khí trong linh thạch, từng bước chuyển biến chân khí của mình, không cách nào giống như Diệp Thiên, trực tiếp hấp thu linh khí vào trong đan điền trong cơ thể.

Hơn nữa bởi vì nguyên nhân chân khí khá thấp. Sau nửa giờ tu luyện, Nam Hoài Cẩn cũng cảm giác chân khí trong cơ thể tiêu hao quá lớn, đã không còn đủ lực, nếu cố tu luyện thêm, sợ là hắn sẽ bị hàn khí kia gây thương tích .

Nam Hoài Cẩn lúc này đã trải nghiệm qua, tinh thần trở nên minh mẫn dị thường, nhìn Cẩu Tâm Gia nói:

- Nguyên Dương huynh, huynh tu vi sâu hơn đệ, sợ là chỉ cần dùng ba năm liền có thể đi vào cảnh giới Tiên Thiên!

- Ba năm? Cái này còn xem tiểu sư đệ .

Cẩu Tâm Gia nghe vậy nở nụ cười khổ, đem chuyện mình không hợp với hai loại linh thạch mà Diệp Thiên đưa ra nói với Nam Hoài Cẩn, nếu Diệp Thiên không tìm thấy linh thạch thích hợp cho hắn tu luyện, cho dù ba mươi năm, hắn cũng chưa chắc có thể bước qua điểm quyết định này.

- Đại sư huynh, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, bổ trợ cho nhau, tuyệt đối sẽ không chỉ tồn tại linh thạch hai loại thuộc tính này, huynh cứ yên tâm đi. Nhị sư huynh … huynh chớ nóng vội !

Diệp Thiên cười an ủi Cẩu Tâm Gia một câu, bỗng nhiên biến sắc, thân hình giống như mũi tên bay đến bên người Tả Gia Tuấn, tay phải đặt ở trên bả vai hắn vỗ một cái.

Tả Gia Tuấn lúc này, sắc mặt và làn da đỏ sậm như máu, khóe mắt giống như là sắp chảy ra máu tươi, ngồi dưới đất thân thể không ngừng bốc hơi.

Khi tay Diệp Thiên chụp đến trên vai Tả Gia Tuấn, cả người hắn chấn động, làn da đang hiển lộ màu đỏ chậm rãi tiêu tan, mở mắt, mơ hồ lộ ra một tia sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play