Vẻ mặt Hồ Hồng Đức ngạc nhiên tiếp nhận Ngọc Thạch kia, nhưng vừa mới cầm vào tay, cũng cảm giác một dòng nhiệt khí từ ngoài da của hắn tràn vào trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng như là bắt lửa, sợ tới mức hắn thiếu chút nữa đã ném văng viên đá ra.
- Ồ? Thực thoải mái!?
Nhưng không đợi Hồ Hồng Đức kịp phản ứng, sau khi nhiệt khí tràn vào đến trong cơ thể, bỗng nhiên trở nên dịu êm, chạy một vòng ở các kinh mạch trong người, các kinh mạch vốn có rất nhiều chỗ tắc, tất cả đều được thông.
- Quả nhiên là thuộc tính hỏa?
Nghe được lời nói của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên gật gật đầu, lúc trước khối Ngọc Thạch thuộc tính thủy thiếu chút nữa đông cứng Hồ Hồng Đức, nhưng tiếp xúc Ngọc Thạch này, phản ứng của Hồ Hồng Đức cũng hoàn toàn bất đồng.
Nhiệt khí này chu du ở trong người một hồi, tự mình áp xuống ý niệm tiếp tục tu luyện trong đầu. Hồ Hồng Đức đem Ngọc Thạch bỏ vào trên giá sách, nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:
- Diệp Thiên, vấn đề chân khí trong cơ thể cậu được giải quyết rồi phải không?
Tu vi tiến vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, Hồ Hồng Đức cũng có thể thông qua khí cơ cảm ứng trạng thái nhân thân. Nhưng sau khi hắn phóng xuất ra khí cơ đối với Diệp Thiên, cũng bị bắn trở về, căn bản là không thể tra xét tình trạng của Diệp Thiên.
- Giải quyết rồi. Còn có chút tinh tiến.
Diệp Thiên hơi hơi gật đầu.
- Đây chẳng phải là giống tên đạo sĩ kia sao?
Hồ Hồng Đức nghe vậy sửng sốt, đạo sĩ kia gây cho hắn rung động thật sự quá mạnh.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Tôi mới vừa vào đến cảnh giới Tiên Thiên, so với hắn hẳn là vẫn kém hơn một bậc.
Khi ở trong sơn cốc kia, Diệp Thiên từng thử dùng nguyên thần sử dụng đoản kiếm kia, tuy rằng cũng có thể khiến nó bay lên không trung, nhưng không thể làm được như đạo sĩ kia, điều khiển dễ dàng như là nắm trong tay.
- Diệp Thiên, hay là chúng ta thử một chút?
Trong mắt Hồ Hồng Đức toát ra tinh quang, hắn vốn là người học võ, lại biết Diệp Thiên sẽ không thương tổn tới mình, lập tức sinh ra ý niệm trong đầu là đấu cùng Diệp Thiên.
- Thôi đi, lão Hồ, chân khí và thực khí tuy rằng đều là năng lượng trong cơ thể, nhưng chất lượng hoàn toàn bất đồng, ông cầm cái tinh thạch này mà tu luyện, nói không chừng cũng có thể đi vào đến cảnh giới Tiên Thiên!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, chứng kiến vẻ mặt không phục của Hồ Hồng Đức, lập tức chìa tay phải đặt trên vai của hắn, nói:
- Chỉ cần ông có thể đứng dậy, coi như ông thắng , sao nào?
- Đứng dậy mà không đứng được? Diệp Thiên, cậu quá coi thường tôi chăng?
Hai người đều đang ngồi, dáng người Hồ Hồng Đức cao hơn so với Diệp Thiên một đầu, điều này cũng làm cho Diệp Thiên căn bản phát huy không hết lực, nên Hồ Hồng Đức thấy rất là khó chịu đối với lời nói Diệp Thiên.
Nhưng khi hai chân Hồ Hồng Đức ra sức chống đỡ, muốn đứng lên, lại phát hiện chân khí lưu chuyển trong cơ thể đột nhiên bị kìm hãm, cả người trở nên ê ẩm tê dại vô lực, đừng nói đứng lên, thiếu chút nữa đã xụi lơ ngã quay trên mặt đất rồi.
- Được, lão Hồ tôi xem như thua!
Đợi cho Diệp Thiên buông tay ra, trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra vẻ uể oải.
- Tôia cũng trải qua thập tử nhất sinh, cơ duyên xảo hợp mới tiến vào cảnh giới này, trước tiên ông hãy tu vi luyện tới hậu kỳ luyện khí Hóa Thần đi, sau này nói không chừng cũng có đột phá cơ duyên.
Nghĩ đến chuyện lần này khi mình bế quan bị băng hỏa tấn công, Diệp Thiên nhịn không được rùng mình một cái, nếu cho hắn một cơ hội nữa, bất kể như thế nào Diệp Thiên cũng không dám thử như vậy.
- Được rồi, giúp tôi đặt vé xe lửa, ngày mai tôi trở lại kinh thành!
Bởi vì bí mật trên người quá nhiều, còn có thêm đoản kiếm Vô Danh, Diệp Thiên chỉ có thể ngồi xe lửa mà trở về.
Nghĩ mẹ cùng Vu Thanh Nhã đang lo lắng, Diệp Thiên rốt cuộc không tâm tình nói chuyện vô nghĩa với Hồ Hồng Đức, hắn đang cân nhắc về nhà giải thích như thế nào để tiêu tan lửa giận trong lòng hai nữ nhân này.
- Ai, cậu tìm ai vậy? Sao cứ đứng ở chỗ này không vào nhà?
Từ bên ngoài trở về, Tống Vi Lan thấy trước cửa một thanh niên mặc áo choàng đang đứng, không khỏi kỳ quái hỏi.
- Mẹ, là con!
Nghe được là giọng của mẹ, Diệp Thiên quay đầu, không khỏi ngây ngẩn cả người:
- Mẹ đi mua đồ ăn à?
Tống Vi Lan ở trong trí nhớ của Diệp Thiên, quả thực chính là người phụ nữ tao nhã và rất thành đạt.
Nhưng trước mặt, tay trái mẹ hắn mang theo một con gà vừa mới giết xong, tay phải lại cầm hai con cá, thật không khác gì những bà nội trợ trong ngõ hẻm này. Cho tới bây giờ Diệp Thiên còn chưa thấy mẹ như thế bao giờ, hoàn toàn không giống.
- Tiểu tử thối, ngươi còn biết đường về nhà à? !
Nhìn thấy con trai, ánh mắt Tống Vi Lan nhất thời đỏ lên, nếu không phải tay đang cầm theo đầy đồ ăn, bà nhất định tiến lên nhéo cái lỗ tai con trai rồi.
- Mẹ, chuyện ngoài ý muốn mà … con giúp mẹ mang đồ ăn!
Diệp Thiên ân cần tiếp nhận đồ ăn trong tay mẹ, chạy trối chết chui vào trong Tứ Hợp Viện, phía sau truyền lại tiếng cười mắng của Tống Vi Lan:
- Cho ngươi chạy, xem mẹ giáo huấn ngươi như thế nào!
Diệp Thiên trở về, khiến Tứ Hợp Viện này trở nên náo nhiệt dị thường. Đương nhiên, chủ yếu nhân vật chính của chương trình hội nghị vẫn là Diệp Thiên, từ Diệp Đông Trúc các bác các cô đến Vu Thanh Nhã, mỗi người đều quở trách Diệp Thiên một hồi.
- Lần sau không được đi lâu như vậy.
Trở lại trong phòng hậu viện, vẻ mặt Vu Thanh Nhã u oán nhìn chồng, tuy rằng cô không phải cái loại người tính cách tiểu thư thích dựa vào người khác, nhưng Diệp Thiên đi chơi rồi biến mất, như vậy vợ nào mà chịu nổi?
- Chắc chắn là không, Thanh Nhã, ở nhà cùng mẹ vài ngày, chúng ta đi ra ngoài du lịch, đến Hồng Kông chơi một chuyến đi.
Diệp Thiên cúi đầu, tìm kiếm cặp môi thơm của Vu Thanh Nhã, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Hôm nay nói cho anh biết, muốn chúng ta sinh một đứa bé, đêm xuân thật ngắn, vợ yêu à, anh cứ tưởng anh đã chết rồi...
Nghe trong miệng Diệp Thiên truyền đến những lời ngon ngọt, thân thể Vu Thanh Nhã nhất thời mềm ra, trong lúc nhất thời trong phòng xuân sắc nổi lên, tiếng thở gấp ước chừng kéo dài đến nửa đêm mới ngưng.
Sau khi trở lại kinh thành, Diệp Thiên cũng không thông báo bất luận kẻ nào, ngày thường ngoài việc cùng mẹ trò chuyện, chính là đi đài truyền hình đón Vu Thanh Nhã tan ca, như thế khiến cho các đồng nghiệp của Vu Thanh Nhã có dịp diện kiến đệ nhất mỹ nữcủa Đài.
Hôm nay ăn xong bữa cơm chiều, Diệp Thiên nói với Tống Vi Lan:
- Mẹ, lão gia kia còn ở đó không? Buổi tối con đi tìm ông ấy một chút!
- Lão gia… người nào là lão gia vậy?
Tống Vi Lan nghe vậy lặng đi một chút, lập tức phản ứng lại, đưa tay ấn ở trán làm Diệp Thiên gật đầu một cái, nói:
- Ngươi dám nói ông ngoại công như vậy? Đứa nhỏ này, con gọi ông ngoại không được sao?
Diệp Thiên cợt nhả nói:
- Đều giống nhau mà, mẹ, mẹ gọi điện thoại, nói ông rằng con nhất định sẽ qua.
Diệp Thiên biết, Tống Hạo Thiên mặc dù về hưu, nhưng vẫn được hưởng cấp bậc như cũ, cảnh vệ rất nhiều, nếu hắn trực tiếp tìm tới, sợ là ngay cả cửa cũng không thể nào vào được.
- Làm sao con lại nhớ tới ông ngoại thế?
Tống Vi Lan kỳ quái nhìn Diệp Thiên, bà biết con trai và chồng mình giống nhau, trong lòng đều có khúc mắc đối với Tống gia, không phải ngày lễ ngày tết, tuyệt đối là sẽ không đến nhà. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Mẹ, chuyện của đàn ông, phụ nữ như mẹ hỏi ít thôi!
Diệp Thiên vỗ bộ ngực, liền bị một đám nữ nhân trên bàn cơm cùng hò hét răn dạy và quở mắng, khiến hắn phải chạy trối chết.
Kỳ quái là có kỳ quái, nhưng Tống Vi Lan vẫn liên hệ với cha, đối với việc Diệp Thiên tới chơi, Tống Hạo Thiên đương nhiên là hoan nghênh. Một giờ sau, Diệp Thiên đi tới trước cửa Tứ Hợp Viện của Tống Hạo Thiên.
- Lão Phục, là ông cố ý phải không?
Sau khi vào cửa, Diệp Thiên bị vị thượng tá Phục Tranh Minh kia kiểm tra mấy lần mới cho đi vào, hận đến nỗi Diệp Thiên thấy ngứa hết hàm răng.
Trên mặt Phục Tranh Minh làm ra bộ: tôi cố ý thì cậu có thể làm gì, miệng cũng nói:
- Chức trách thôi, Diệp tiên sinh xin tha thứ!
- Thượng tá, làm thế này không phải thừa sao?
Diệp Thiên cười hắc hắc, lộ ra một hàm răng trắng tinh, bỗng nhiên trừng mắt:
- Tôi muốn giết người, còn cần mang vật gì không?
Khi Diệp Thiên trừng mắt, Phục Tranh Minh cảm thấy hồn vía phát lạnh, toàn bộ mười vạn tám nghìn cái lỗ chân lông đồng thời dựng đứng, theo bản năng liền sờ soạng tới eo lưng.
- Vật kia của ông, cũng chỉ có thể làm đồ bài trí thôi!
Tiếng của Diệp Thiên từ trong cửa truyền đến, sau khi doạ nạt Phục Tranh Minh, thản nhiên tiến vào bên trong Tứ Hợp Viện.
- Bài trí?
Phục Tranh Minh bị Diệp Thiên nói có chút hiểu không rõ, ánh mắt nhìn lại súng trên tay, nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì khẩu súng ngắn hãm thanh đời mới nhất kia, nòng súng đã vặn cong giống cái bánh quai chèo rồi.
- Mẹ nó, đây có còn là người hay không?
Da đầu Phục Tranh Minh run lên, nếu không biết Diệp Thiên là cháu ngoại thủ trưởng, đánh chết hắn cũng không dám cho người nguy hiểm như Diệp Thiên đi gặp thủ trưởng.