- Đi thôi, dây leo Hóa Thần lập tức sẽ dài ra , đạo gia ta còn phải mất công.

Khỉ Trắng nói với Diệp Thiên một tiếng, lập tức đi ra ngoài cửa.

- Đợi một chút, tôi thử lại lần nữa!

Diệp Thiên có chút không cam lòng, hít vào một hơi thật sâu, nguyên thần từ ấn đường ra vọt ra, hóa thành mội cái bàn tay lớn, bắt tới Tam Thanh linh.

- Ôi, tiểu tử, ngươi muốn chết hả? !

Khỉ Trắng quay đầu lại vừa vặn thấy một màn như vậy, kinh hãi ánh mắt đều trừng ra rồi.

Khỉ Trắng nghiên cứu bùa cấm này mấy chục năm, biết chúng nó là gặp mạnh thì càng mạnh, với tu vi Diệp Thiên, sợ là lực phản lại chấn động có thể để nguyên thần của hắn tiêu tán.

Nhưng sau khi nguyên thần ly thể tốc độ nhanh bực nào cực, Khỉ Trắng căn bản là không kịp ngăn cản, nguyên thần Diệp Thiên biến thành bàn tay to, đã bao phủ lên Tam Thanh linh.

- Tiểu tử, đạo gia đã thông báo ngươi rồi!

Khỉ Trắng không đành lòng lại nhìn, dùng hai móng vuốt lông xù che ánh mắt. Chính là với tu vi của nó, cũng chỉ dám phóng xuất ra một tia nguyên thần chậm rãi làm hao mòn bùa cấm này, hành vi của Diệp Thiên quả thực là đang muốn chết.

- Ồ? Cái này... Thứ này là... Là ta tiền bối trong môn phái lưu lại!

Nhưng Khỉ Trắng đợi nửa ngày, cũng chưa nghe được tiếng kêu thảm thiết của Diệp Thiên. Trong tai tựa hồ truyền đến một tiếng vang của Linh Đang, khi Khỉ Trắng lấy ra hai cái móng vuốt vừa nhìn, lại phát hiện Tam Thanh linh thế nhưng đã hiện ra tại trong tay Diệp Thiên.

- Này... Đây là có chuyện gì?

Khỉ Trắng nhất thời có chút há hốc mồm, nhưng vào lúc này, dây leo ngoài phòng bỗng nhiên sinh trưởng tốt lên, bao vây trọn gian nhà gỗ, trong phòng không còn một tia ánh sáng.

Nhưng bất kể là Diệp Thiên hay là Khỉ Trắng. Đều không có chú ý tới tình huống bên ngoài phòng, bởi vì Tam Thanh linh ở trong tay Diệp Thiên, lúc này phát ra một ánh sáng màu vàng tím, tựa hồ nương theo sau còn nhẹ nhàng vang lên.

- Tiểu tử, làm sao ngươi có thể lấy được?

Thấy một màn như vậy, thân thể Khỉ Trắng chợt lóe, dĩ nhiên là hiện ra bên người Diệp Thiên, không đợi Diệp Thiên kịp phản ứng. Tam Thanh linh đã bị nó đoạt vào trong tay.

Nhưng kỳ quái chính là, khi Khỉ Trắng nắm được Tam Thanh linh, sắc quang lập tức biến mất không thấy đâu. Giống như đặt ở trong góc phòng, trở nên ảm đạm không hề sáng bóng.

Khỉ Trắng lặng đi một chút, vội vàng đem Tam Thanh linh nhét vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên, chuyện khiến nó buồn bực đã xảy ra, ánh sáng màu vàng lại xuất hiện.

- Chết tiệt, ngươi làm như thế nào lấy có thể được, ta lại không lấy được?

Khỉ Trắng tức giận đến nỗi đứng nguyên tại chỗ dậm chân, bởi vì năm đó thường xuyên bị người tu đạo vào núi khinh rẻ, cũng mắng chửi Khỉ Trắng chính là câu này.

- Tôi cũng không biết, có thể là bởi vì nó là vật trong môn phái tôi chăng?

Ánh mắt Diệp Thiên lộ ra một tia vui sướng. Nhưng cũng bị hắn ẩn dấu đi.

Ngay khi Khỉ Trắng mới vừa rồi giục cần lúc đi, Diệp Thiên có tâm lý được ăn cả ngã về không thả ra nguyên thần, khi nguyên thần tiếp xúc đến vòng bảo hộ kia là lúc, Tam Thanh linh bỗng nhiên phát ra một tiếng hưởng ứng, bùa cấm nguyên bản bao phủ ở chung quanh nó, nhất thời tan thành mây khói.

Cùng lúc đó, Tam Thanh linh phát ra tiếng vang, Thức Hải Diệp Thiên bỗng nhiên xuất hiện một đoạn văn tự: "Âm cực tại lục, hà dĩ ngôn cửu. Thái cực sinh lưỡng nghi, thiên địa sơ bào phán, lục âm dĩ cực, phùng thất quy nguyên thái tố.

Thải khí bất tại khí, khẩu bế song mục khai, huyền ky tại vu mục, thần khí kiền đỉnh tụ, ngũ tàng lục phủ chi tinh khí, giai thượng chú vu mục nhi vi chi tinh. Tinh chi án vi nhãn..."

Tuy rằng trong lúc vội vã Diệp Thiên không biết câu khó hiểu này là có ý gì, nhưng bên trong hiển nhiên có phương pháp tu luyện, văn tự này xuất hiện không hiểu ra sao cả, cũng như truyền thừa sư môn năm đó.

- Thì ra là của tổ sư Ma Y nhất mạch của ta cũng là người tu đạo?

Diệp Thiên kinh hỉ trong lòng rất nhiều, cũng nổi lên một tia thấu hiểu, không biết là vị tiền bối nào lưu ở nơi đây, dưới cơ duyên xảo hợp, được chính mình chiếm được.

Nguyên nhân mà lúc trước Diệp Thiên lấy tay không thu được thứ này, hẳn chính là chân khí của hắn hoàn toàn không có, Tam Thanh linh này cảm ứng không được tin tức đồng tông đồng nguyên, đợi đến khi Diệp Thiên thả ra nguyên thần, lúc này mới hóa giải được bùa cấm chế.

- Tiền bối, không biết người mang Tam Thanh linh này, trong lúc đánh nhau còn sống sót hay không?

Được tổ sư ân huệ lớn như thế, Diệp Thiên cũng muốn đi đến chỗ tổ tiên chôn xương tế bái một phen.

- Không phải, thứ này luôn luôn ở trên tay chủ nhân, lúc rời đi ông mới đưa thứ này để vào nơi đây, tiểu tử ngươi tu vi nông cạn, lấy thứ này không có tác dụng gì!

Khỉ Trắng lắc lắc đầu, trong ánh mắt lóe ra không cam tâm, tâm nhãn Khỉ Trắng vốn là không lớn, nó khổ sở trông coi mấy chục năm, cũng lại bị Diệp Thiên chiếm tiện nghi rồi.

Diệp Thiên đảo mắt qua, chứng kiến thần sắc Khỉ Trắng tựa hồ có chút không ổn, trong mắt kia giống như toát ra một tia hung dữ, trong lòng không khỏi rùng mình, mở miệng nói:

- Tiền bối, thứ này mặc dù là di vật sư môn của tôi, nhưng thật sự tác dụng đối với tôi không lớn, nếu ngài thích, cứ lưu lại thưởng thức đi?

Trong đầu xuất hiện đoạn tâm quyết công pháp đó, mới là thứ Diệp Thiên thực sự muốn, hắn thấy không đáng bởi vì Tam Thanh linh này mang đến cho mình họa sát thân, huống hồ chờ mình luyện được thực khí, tu vi tiến một bước còn sợ không tìm lại được thứ này sao?

- Như thế này làm sao được, dù sao cũng là vật sư môn của ngươi mà?

Khỉ Trắng trong miệng nói vẻ ngượng ngùng, cũng đón tới Tam Thanh linh kia, mà hung quang trong mắt cũng tùy theo đó mà tiêu tán , Diệp Thiên nói như thế, Khỉ Trắng không có lẽ lại làm ác.

- Mẹ nó, hôm nay khinh thường ta, sau này ta đòi trả trở về.

Diệp Thiên oán thầm trong lòng, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Tiền bối nếu có thể suy nghĩ ra cách thức gì, hãy truyền cho tiểu tử cũng được !

- Ừm, ta thay ngươi bảo quản nhé, đi, chúng ta đi ra ngoài đi!

Khỉ Trắng đỉnh đạc đem cất Tam Thanh linh trên vạt áo, hau tay ra pháp quyết, làm cho dây leo bao phủ ở quanh nhà gỗ đều lui xuống.

Trở ra khỏi nhà gỗ, Khỉ Trắng liền vui sướng đem Tam Thanh linh kia cầm trong tay chơi tiếp, nó đã từng thấy qua người tu đạo sử dụng nhạc cụ của thầy tu này, mỗi cái đều có uy lực kinh thiên động địa, nên vừa rồi mới sinh ra ý niệm cưỡng đoạt trong đầu.

Nhưng khiến Khỉ Trắng buồn bực chính là, Linh Đang này ở trong tay nó giống như là một vật chết, đập loạng choạng tuy rằng cũng vang, nhưng lại không hề hiển lộ ra đặc tính nhạc cụ của thầy tu.

Khỉ Trắng tốt xấu cũng sống một hai trăm năm rồi, biết có những nhạc cụ của thầy tu là cần tâm thần cô đúc, lập tức cũng không vội, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

- Tiểu tử, dược liệu trong cốc này, ngươi có thể hái một ít mang ra ngoài, tuy rằng không chắc có thể giúp ngươi tụ thành đan điền, nhưng đối với thân thể của ngươi vẫn là rất có ích lợi.

Cơ hồ là dùng sức mạnh mà có được thứ này từ tay Diệp Thiên, Khỉ Trắng cảm thấy cũng có vài phần ngượng ngùng, lời nói này cũng muốn bồi thường Diệp Thiên một chút, dù sao dược liệu đều là của chủ nhân, Khỉ Trắng cũng là của người phúc ta.

- Đánh lão tử một cái tát rồi lại dỗ dành ư?

Nhìn thấy Tam Thanh linh trong tay Khỉ Trắng, trong lòng Diệp Thiên rỉ máu, nhưng tu vi không bằng người, Diệp Thiên cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn khen ngọt.

Mà hành động của Khỉ Trắng, cũng làm cho Diệp Thiên muốn cường đại lên, trong giới tu đạo cá lớn nuốt cá bé, tựa hồ còn hơn cả xã hội hiện đại, thuần túy chính là sử dụng bàn tay để nói chuyện.

Nếu Khỉ Trắng lên tiếng, Diệp Thiên lập tức cũng không khách khí, từ trên cây hái được hơn mười quả đào, lại lấy ra một ít dược liệu quý hiếm mấy trăm năm tuổi.

Đem theo bên mình một cái ba lô đã đầy, Diệp Thiên mới dừng lại, nhìn Khỉ Trắng ở một bên nhe răng nhếch miệng, cũng không còn không biết xấu hổ nói cái gì.

Ra khỏi khư thị, Diệp Thiên lần này không phạm lại sai lầm, đến khi thân thể từ giữa vách đá đi ra, mới thu hồi nguyên thần, không bao lâu, một người một vượn về tới sơn động của Khỉ Trắng.

- Chít chít!

Vừa mới đi vào cửa động, một tia bạch quang như tia chớp từ bên trong chạy ra, chính là Mao Đầu bị Diệp Thiên lưu lại nơi đây.

Hôm qua Khỉ Trắng tựa hồ dạy nó pháp môn tu luyện gì, buổi sáng khi bọn hắn đi ra ngoài, Mao Đầu cũng đang hấp thu nguyên khí thiên địa trong động, cũng không có ý cùng bọn họ cùng nhau đi khư thị. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ngươi rốt cuộc là chồn hay là cẩu? Cái mũi thính như vậy?

Chứng kiến Mao Đầu đi lên chỗ ba lô phía sau mình, Diệp Thiên không khỏi cười mắng, liền cầm ba lô trong tay, lấy ra một quả đào bằng nắm tay đưa cho Mao Đầu.

Cũng không phải Diệp Thiên keo kiệt, thật sự trong bọc này, ở bên ngoài có tiền cũng không mua được, cùng với bị Mao Đầu làm cho nát bét, còn không bằng giao cho Đại sư huynh luyện thành đan dược, sư huynh đệ mấy người bọn hắn đều có thể được lợi ích.

- Tiểu tử, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, chớ lộn xộn đồ đạc của ta, buổi tối ta đưa ngươi rời đi!

Sau khi đưa Diệp Thiên trở về, Khỉ Trắng tựa hồ vội vàng muốn đi cô đúc Tam Thanh linh này, nói với Diệp Thiên một câu thân hình liền lẻn lên trên cây, trong nháy mắt liền mất tung tích.

- Mẹ nó, cái đạo gì thế này?

Nghĩ đến đồ bị Khỉ Trắng đánh cướp, trong lòng Diệp Thiên buồn bực cơ hồ muốn hộc máu, nhờ khí cơ cảm ứng, hắn rõ ràng biết, chính mình lúc ấy nếu không cảm thấy được, Khỉ Trắng kia thực sự có ý giết chết mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play