- Tập sách này tới từ Đôn Hoàng của Trung Quốc, tổng cộng có 6 cuốn, là gia tộc Stein cung cấp, chúng tôi có thể cam đoan tính chân thật, nó là sáng tác nổi danh Đạo gia Trung Quốc, hơn nữa căn cứ khảo chứng, 6 cuốn kinh thư này rất có thể đã thất truyền ở Trung Quốc...

Sau khi giảng một phen lai lịch của Khai Nguyên đạo tạng, Herry nói:

- 6 cuốn Đạo Kinh có giá là ba mươi hai vạn đô la Hồng Kông, mỗi lần tăng giá một vạn đô la Hồng Kông, bằng hữu nào có hứng thú có thể chụp ảnh !

Nói thật, đối với hội đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc lần này, Herry đích thật là đã mất công sức, hắn thậm chí có thể chính xác nói ra niên đại cùng bối cảnh mỗi văn vật, thậm chí nhiều người chủ trì đấu giá quốc nội đều không thể làm được.

Nghe được lời nói Herry, tay phải Diệp Thiên vừa động, đã nghĩ đem thẻ đặt ở trên đùi giơ lên, nhưng không đợi hắn nâng tay, cũng đã bị Diệp Đông Bình ngồi ở bên cạnh hắn đè xuống.

Diệp Thiên có chút khó hiểu xoay mặt qua, nhỏ giọng nói:

- Cha, cha làm vậy để làm chi, con đến chỉ để mua vật này!

- Vô nghĩa, ta còn không biết con tới để làm chi sao?

Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái, nói:

- Mua đồ gì cũng phải có cò kè mặc cả, con gấp gáp như vậy để làm chi, chờ đến khi nó sắp bán ra thì con ra tay cũng không muộn!

Diệp Đông Bình làm mua bán đồ cổ hơn mười năm, bình thường cũng không ít lần đi đấu giá, kinh nghiệm giao tiếp cùng bọn họ thập phần phong phú.

Diệp Đông Bình biết, khi chụp ảnh, ngươi tuyệt đối không thể biểu hiện ra thích thú đối với món đồ kia, nếu không người chủ trì đấu giá sẽ có rất nhiều biện pháp móc trong túi ngươi ra càng nhiều tiền.

Diệp Thiên cũng là người thông tuệ, cha hắn vừa nói như thế, hắn nhất thời hiểu rõ, lập tức nhìn khắp nơi yên tĩnh ngồi ở nơi đó, hắn tuy rằng không thiếu tiền, nhưng không muốn bị người nước ngoài chém một đao.

- Diệp Thiên?

Ngồi ở sườn tay trái Diệp Thiên, Đường Văn Viễn dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng hắn một cái, hôm nay đấu giá diễn viên chính là Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cũng không muốn làm thay.

- Đợi một chút...

Diệp Thiên nhẹ lắc đầu không thể thấy được, hắn tuy rằng tu vi hoàn toàn biến mất. Nhưng tâm tình cũng tăng trưởng không ít, tĩnh khí người thường không thể sánh bằng.

- 6 cuốn mà hơn ba mươi hai vạn, không phải có chút quá mắc nhỉ?

- Đúng vậy, một bức tranh hoặc chữ viết Trương Đại Thiên mới bán tám vạn đồng, mấy cuốn kinh thư cổ này làm sao có thể giá trị nhiều tiền như vậy?

Sau khi Herry báo ra ba mươi hai vạn đô la Hồng Kông, trong phòng đấu giá xuất hiện một không khí tẻ ngắt, một vài người vón có cảm thấy hứng thú đối với tranh chữ hoặc là điển tịch cổ, sôi nổi đánh trống reo hò.

Phải biết rằng. Ở năm 2000 này, tuy rằng thị trường tác phẩm nghệ thuật ngày càng nóng, nhưng so sánh với đời sau, loại văn vật như tranh chữ giá cả cũng không cao lắm. Rất nhiều tinh phẩm xuất hiện trong phòng đấu giá như tranh chữ, cũng chỉ mấy vạn đến hơn mười vạn đô la Hồng Kông.

Mà cất giữ sách cổ nhìn như sách cũ này, lại càng thuộc loại ít người sưu tầm. Trong đấu giá thời trước, xác suất xuất hiện tình trạng để lại không bán được đều rất lớn.

Ở đấu giá bình thường, căn cứ phẩm chất 6 cuốn kinh văn cổ, thông thường có thể đưa ra giá cả cũng chính là 5 đến tám vạn đô la Hồng Kông, nhiều nhất cũng không cao hơn mười vạn.

Nhưng Herry hô lên ba mươi hai vạn, so với giá thị trường bình thường cao hơn ra gấp mấy lần, điều này làm cho những người vốn chăm chú nhìn mấy cuốn điển tịch này nhất thời bất mãn.

- Ông có lẽ không rõ rồi. Đường lão gia tử gần đây cũng có chụp vật này, sợ là Kristy đã sớm nghe ngóng được nhỉ?

- Tôi nghe nói vậy, chẳng thể trách Kristy như vậy, thì ra là định móc túi Đường lão gia à?

- Ôi, Đường lão gia ơi, đến thưởng thức cái đó để làm chi, sưu tầm sách cổ điển tịch cũng không phải thực nóng mà!

Trong khoảng thời gian này Đường Văn Viễn quét ngang hầu như mỗi phòng đấu giá tìm sách cổ Đạo Kinh. Khiến cho không ít người chú ý, trước mắt giá cả là ba mươi hai vạn có liên hệ cùng Đường Văn Viễn, tự nhiên có người hiểu được .

Đường Văn Viễn không lên tiếng, người khác muốn mua ngại giá cả cao, cho nên từ khi Herry khai ra giá quy định đến hiện tại đã hơn một phút đồng hồ, hội trường hoàn toàn lạnh tanh.

Chứng kiến không khí hoàn toàn yên tĩnh, Herry bối rối. Ánh mắt cố ý liếc về phía Đường Văn Viễn.

Dưới đài những người đó phân tích không sai, trước một thời gian, Đường Văn Viễn nơi nơi vơ vét cổ văn kinh thư, có đôi khi ra giá cả, thậm chí có chút không lý trí, ba năm mươi vạn gì đó, hắn thường thường đều có thể cho đến ba năm trăm vạn.

Người có thân phận như Đường Văn Viễn, cho dù hắn chỉ tham gia qua một lần đấu giá, đều cũng bị ghi chép gửi đến Kristy, huống chi hắn gần đây ra tay thường xuyên, sớm đã bị Herry chú ý tới.

Cho nên khi sắp xếp trình tự vật phẩm đấu giá, Herry đề nghị, đem 6 cuốn kinh văn lên phía trước, hắn tin tưởng dựa vào biểu hiện Đường Văn Viễn gần đây và chính mình hoạt động, nhất định có thể bán ra cái giá trên trời.

Nhưng khiến Herry không nghĩ tới chính là, Đường Văn Viễn dưới đài lại có thể không có chút cử bài nào cho thấy muốn mua.

Mà đối với những người khác mà nói, giá cả này lại không thể làm cho bọn họ cảm thấy vừa lòng, nên ngay cả Herry lúc này cũng có chút bối rối, một phút đồng hồ không ai báo giá, cái vật phẩm này khả năng lưu lại liền rất lớn.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, 6 cuốn sách cổ sở dĩ có giá cao như vậy, là bởi vì chúng đều là điển tịch không xuất bản nữa, tôi cam đoan, trên thế giới không còn có quyển thư nào giống chúng nó, ba mươi hai vạn đô la Hồng Kông , đích thật là đáng giá !

Tuy rằng Herry kiệt lực đẩy mạnh tiêu thụ 6 cuốn Đạo Kinh, nhưng thực hiển nhiên, dưới đài mọi người cũng không mua, còn Đường Văn Viễn, lại không có ý cầm thẻ lên.

Lần này Herry thật là có chút nóng nảy, thời gian đã qua gần ba phút, nếu không người nào giơ thẻ bài, hắn phải tuyên bố lưu lại, mà cũng trở thành một vết nhơ trong sự nghịêp đấu giá của hắn.

- Mẹ nó chứ! Người Trung Quốc đó thật sự là Lão Hồ Ly!

Đương nhiên, đây là chuyện Herry tuyệt đối không thể chịu đựng được, ánh mắt hắn liếc về phía ngồi ở hàng ghế thứ tư, ngón út tay phải cố ý gõ ba cái ở trên bàn đấu giá.

- Ba mươi hai vạn đô la Hồng Kông, tôi mua!

Động tác này Herry vừa mới làm ra, người thanh niên kia liền giơ thẻ bài trong tay lên, hấp dẫn chú ý, mọi người sôi nổi nhìn về hướng hắn.

- Người kia là ai?

- Chưa thấy qua, có lẽ là từ nội địa tới chăng?

- Ba mươi hai vạn mua vật này, thực cho là hắn ngang với Đường lão sao?

Hành động người nọ, khiến cho trong hội trường vang lên tiếng cười nhạo, theo giá trị thị trường mà nói, mấy cuốn kinh văn này thật sự là giá trị không nhiều như vậy, đó cũng không phải một giao dịch thành công.

- Ok, vị tiên sinh này ra giá ba mươi hai vạn, nếu không có người nữa ra giá khác, 6 cuốn kinh văn này, đều trở thành đồ của vị tiên sinh này!

Sau khi có người hô lên giá cả, Herry trên đài, trên mặt lộ ra một sắc mặt vui mừng, nhưng nếu là người có tâm, vẫn có thể từ ánh mắt hắn trông được ra một chút hoảng hốt.

Người này, kỳ thật chính là một người Herry đã sắp xếp, tác dụng của người này, vốn là dùng tới khi hô giá ào ào, nhưng vật phẩm này không người ra giá, Herry cũng đành đánh bạc một phen.

Diệp Đông Bình cũng nhìn ra điểm này, nhỏ giọng ở bên tai con trai, nói:

- Diệp Thiên, người nọ rất có thể là một người được nhờ.

- Cha, đúng, hắn chính là người được nhờ, con cũng nhận ra!

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, 6 cuốn Đạo Kinh đối với mình quá mức quan trọng, vạn nhất bên trong thực sự có công pháp luyện thần phản hư, đừng nói ba mươi hai vạn đô la Hồng Kông, chính là ba triệu hay ba ngàn vạn, Diệp Thiên cũng sẽ không nháy mắt mà mua.

Kỳ thật phía trước Diệp Thiên cảm ứng được tim đập cùng ánh mắt của Herry, nhưng hắn thật sự không thích ra tay ngay, tình nguyện dùng bao nhiêu tiền, cũng phải đem thứ này thu vào trong túi.

- Ba mươi ba vạn đô la Hồng Kông!

Khi trên đài hô lên "Ba mươi hai vạn lần đầu tiên", Diệp Thiên rốt cục giơ lên thẻ bài, hắn lấy thẻ chính là của Tống Vi Lan, mặt trên biểu hiện chính là số 1.

- Được, vị tiên sinh này ra giá ba mươi ba vạn đô la Hồng Kông, xem ra vẫn có bằng hữu có thể nhận ra sự trân quý của 6 cuốn kinh văn, ba mươi ba vạn đô la Hồng Kông, còn có ai ra giá hay không?

Chứng kiến là một người tuổi còn trẻ giơ thẻ bài mà không phải Đường Văn Viễn, trên đài Herry không khỏi lặng đi một chút, nhưng lại nhìn thấy dãy số kia, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn lướt qua trên người Tống Vi Lan.

Tuy rằng trước đó làm rất nhiều công tác chuẩn bị, nhưng Herry không làm sao hiểu được, Tống Vi Lan luôn luôn chỉ biết tham gia một số đấu giá từ thiện, tại sao lại đột nhiên quyết định tham gia đấu giá lần này.

Hiện giờ ở trong lòng hắn tựa hồ có chút minh bạch rồi, có lẽ là vì người trẻ tuổi này.

Nghĩ đến đây, mắt Herry sáng rực lên, ngón út tay phải thực khó hiểu gõ ở cạnh góc bàn đấu giá liên tiếp 5 cái.

- Tôi ra ba mươi tám vạn đô la Hồng Kông!

Người vừa rồi giơ thẻ bài kia, lại báo ra một giá mới, hơn nữa trực tiếp bỏ thêm năm vạn.

Là một người người chủ trì đấu giá thành công, tính chất tâm lý Herry vốn không thể nghi ngờ là thật tốt, sau khi trải qua chuyện thiếu chút nữa lưu hàng, hắn cư nhiên còn dám để cho người được nhờ tăng giá.

- Năm mươi vạn đô la Hồng Kông.

Diệp Thiên giơ tay, trực tiếp đem giá cả thêm cao mười hai vạn, hắn cũng không phải người làm ăn, chỉ cần cảm giác tiền tiêu có giá trị là được.

- Vị tiên sinh này ra giá năm mươi vạn đô la Hồng Kông, vị bằng hữu kia còn có thể ra giá không? Nguồn truyện: Truyện FULL

Herry biết mình thành công , trong lòng tuy rằng mừng như điên, nhưng trên mặt cũng bất động thanh sắc, ngón áp út tay phải, lại lặng lẽ điểm một cái trên bàn.

- Tôi thực thích nghiên cứu văn hóa Đạo gia, tôi nguyện ý ra 100 vạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play