8 giờ 22 phút, Trung tâm Thương mại Newyork.

Giống như ngày xưa vậy, không thể ngi ngờ gì vào mỗi sáng Trung tâm Thương mại ở Newyork luôn là chỗ náo nhiệt nhất, đây luôn là nơi tụ hội của các nhân sĩ tài giỏi đang chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.

Ai mà không biết ở Trung tâm Thương mại thì trừ nhà vệ sinh ra mới có thể đi lại an toàn được còn không thì mọi người đang liều mạng mà hướng lên trên.

Sự khỏe khoắn và cơ thể nhịp nhàng của Diệp Thiên lúc này có thể hoàn toàn phát huy tác dụng, hắn bước rõ dài, sải bước dài có thể đến hơn cả 10 bậc cầu thang.

Ở chỗ quặt, Diệp Thiên giống như con chim yến vậy linh hoạt vô cùng thậm chí hắn làm cho mấy người ở nhà vệ sinh của tầng trệt hoa cả mắt, hắn cứ từ từ biến mất trước mắt họ.

Phong tỏa không gian là bầu không khí vẩn đục, Diệp Thên dừng lại rồi thở, chân khí trong người chạy ra.

Hắn vận động mạnh hơn nữa, lúc leo lên đên hơn tầng 16 trán Diệp Thiên đầy mồ hôi, cơ thể giống như được ngâm nước vậy

- 80!

Lúc Diệp Thiên leo lên đến cửa tầng con số đó thì lồng ngực đã nghẹn cứng lại, vừa há mồm vừa phun có thể nhìn thấy sợi chỉ trắng từ trong miệng Diệp Thiên bắn ra, không khí gợn sóng.

8 giờ 35 phút, nhìn đồng hồ trên cổ tay Diệp Thiên phát hiện mình đã leo 80 tầng trong vòng 30 phút không biết thành tích này có thể ghi vào kỉ lục Guinnesss thế giới hay không?

- Mẹ kiếp, ai làm vậy?

Lúc Diệp Thiên thò tay vào lối thoát hiểm, lại phát hiện ra cửa đã bị khóa, nhưng không nghĩ được nhiều hắn bẻ khóa, ầm một tiếng vang lên cửa sắt đã bị bẻ khóa.

- Cậu… con là Tiểu Thiên?

Không đợi Diệp Thiên thở một hơi, bên tai hắn đã vang lên tiếng của mẹ, đối với Diệp Thiên mà nói nó không kém gì âm thanh của tự nhiên.

- Mẹ. Ai bảo mẹ đến đây. Không phải con đã nói rồi sao mấy ngày này không được đến đây!

Đứng ngoài cửa kính, gặp mẹ mà Diệp Thiên cứ như gặp quỷ vậy, rốt cục hắn cũng không nín được cơn tức giận, lớn tiếng mắng Tống Vi Lan.

- Con trai, con… Con làm sao thế?

Tống Vi Lan không hiểu ra sao cả liền nhìn Diệp Thiên và cửa thoát hiểm đã bị hắn phá khóa, nói:

- Mẹ có cái hợp đồng quên không cầm, đang chuẩn bị đi, con tức cái gì?

Nói thật. Mấy ngày nay ở trong nhà luôn luôn là sóng êm biển lặng, đối với lời tiên đoán của con trai Tống Vi Lan có phần dao động, bà nghĩ đến đây có một tí chắc cũng không sao.

Hơn nữa hợp đồng này khóa trong phòng làm việc của bà người khác cũng không lấy được, cho nên bà mới tự mình đến lấy chứ không phải là vì chuyện quên món đồ gì.

Bà vừa tức vừa buồn cười vì bộ dạng của con trai lúc này, hơn 20 tuổi rồi còn xúc động như một đứa trẻ. Lại không thèm đi thang máy mà leo cầu thang bộ cả người cứ như là từ dưới sông lên vậy.

- Con tức cái gì ư? Mẹ, thật đúng là mẹ muốn làm con tức chết đấy à?

Suýt nữa thì Diệp Thiên vì tức mẹ mà giận ra nội thương, lúc đang nói chuyện sắc mặt hắn thay đổi, hắn sờ lên da đầu cảm thấy đang run lên.

Cảm giác này giống với trước đó không lâu khi hắn và Anthony Marcus đối chiến, vừa mới được trải nghiệm đây chính là điểm báo chết.

Đúng lúc đó trong tai Diệp Thiên vang lên những tiếng ong ong, xuyên thấu cả qua cửa kính của văn phòng, Diệp Thiên phát hiện ở phía cuối chân trời một máy bay đang thò đầu ra khỏi tầng mây.

- Trời ơi, ta biết mà!

Diệp Thiên cảm thấy từng cái lông tơ đang dựng lên, rốt cục thì hắn đã hiểu ra tai nạn từ đâu mà đến.

Bởi vì trong đầu Diệp Thiên luôn có hình ảnh một chiếc máy bay đâm vào Trung tâm Thương mại, đây chính là năng lực dự cảm của phong thủy thuật sư, nguy cơ đang gần trong gang tấc, thậm chí Diệp Thiên xem bói cũng ra.

- Con đoán là đây là căn cứ của tổ chức hắn, mẹ kiếp, đây là chơi ta rồi.

Rốt cục thì Diệp Thiên đã hiểu hàm ý câu nói của Abdulla, đợi sau khi máy bay đánh vào đây thì cả thế giới đều biết căn cứ tổ chức của bọn hắn.

Nhưng Abdulla này sẽ không đứng ở trước mặt Diệp Thiên, thực sự Diệp Thiên nghĩ ở Mỹ nhiều tòa nhà như vậy, sao bọn hắn không chọn mà cứ nhất thiết phải chọn Trung tâm Thương mại, là nơi làm việc của công ty mẹ hắn.

- Mẹ, đi nhanh lên!

Cảm giác này giống như bị điện giật vậy, một lần nữa Diệp Thiên dường như lại cảm thấy tử thần đang mỉm cười, chẳng quan tâm giải thích gì, Diệp Thiên ôm lấy mẹ.

- Đứa trẻ này, con làm gì vậy, buông mẹ ra, để người ta thấy còn ra sao nữa?

Mặc dù bị con trai mình ôm nhưng bà vẫn cảm thấy không được tự nhiên, ở đây bà như bà chủ lớn nhất của Trung tâm Thương mại bị người khác đụng vào không chừng sáng mai lại thành đề tài lên trang đầu của báo mất thôi.

- Mẹ, mẹ muốn để cha con lại có một ngày không có vợ sao?

Đến giờ phút này Diệp Thiên đã sắp khóc được rồi, quay đầu lại căn bản là không phải để nhìn cái máy bay kia, hắn chui vào đường thoát hiểm rồi vào thang máy.

Ai Mỗ Tư đoán chưa chắc người thanh niên kia sẽ mua bảo hiểm nhưng đây cũng là một cơ hôi? Rất nhiều người giàu lên vì bảo hiểm, cho nên phải chớp lấy cô hội.

- Này, người đẹp, tôi có thể mời cô uống cà phê không?

Thấy sát đường bên cửa sổ có mộ cô gái tóc vàng, dáng người bốc lửa ai nhìn thấy cũng cho rằng Thượng Đế đang đối tốt với mình, lúc nhàm chán lại xuất hiện một mỹ nữ.

Nhưng Ai Mỗ Tư quyết định hay là tác động mạnh thêm một chút nữa để cô gái kia mua bảo hiểm của mình, vì anh ra liếc mắt đã thấy cô gái này có cái túi da rất nhiều tiền.

- Cút này, nhấc mông ngươi lên!

Điều khiến Ai Mỗ Tư không ngờ đến chính là, nhìn qua cô gái này rõ là thục nữ nhưng mở miệng ra đã chửi mắng, điều này khiến hắn không biết phải làm sao, không biết là có nên ngồi yên hay là nhấc mông dậy.

- Còn không đi?

Lúc này Anna đang lo lắng đợi Diệp Thiên, lòng nóng như lửa đốt, cô trừng mắt đưa tay lên nắm đấm.

- Ôi, Thượng đế ơi, đây.. đây là chuyện gì vậy?

Lúc Anna nắm được Ai Mỗ Tư chuẩn bị nhấc bổng hắn lên thì hắn ta cũng ngây dại cả người ánh mắt kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Sao vậy?

Anna lặng đi một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh trước mắt khiến cô cả đời cũng không thể quên được.

Một chiếc máy bay hành khách khổng lồ không biết từ đâu đột nhiên xông ra, đâm vào trung tâm buôn bán của Thế giới, tiếng nổ rất to vang lên, các chấn sát của song cửa quán cà phê xào xạc rung động.

- Thượng đế ơi! Đây là sao vậy?

Trái tim Anna đủ mạnh nhưng dường như lúc này cũng bị ai bóp nghẹt như sắp không thể thở được, vì cô biết Tống Vi Lan đang ở trong đó.

Mà hơn 20 phút trước Diệp Thiên mới đi đến cửa của Trung tâm Thương mại, điều này khiến cho Anna hét lên một tiếng chói tai.

Thình lình một màn chấn động khiến có tất cả những người trong khu vực này một phen kinh hãi, Trung tâm Thương mại là kiến trúc tiêu biểu của Newyork, một màn khói đặc bay lên che lấp một khoảng trời.

Tiếng nổ phát ra liên tục, chiếc máy bay kia đã đâm đổ mười mấy tầng nhà rồi bốc cháy.

Trong lúc khói đặc đang cuồn cuộc dâng lên, khói cát, gạch tường bay lên như mưa, y như một trận thiên thạch đổ xuổng mặt đất.

Tất cả những người đang đi bộ trên đường cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mà khói đặc bao phủ xung quanh như dưới địa ngục vậy, mặt đất rung chuyển, người đang kêu khóc.

Nhưng người xung quanh bất lực chạy băng băng lên, nghe thấy đủ các tiếng la khóc, thỉnh thoảng lại có những viên đá rơi từ khoảng vài trăm mét trên không trung xuống đe dọa tính mạng con người, tất cả đều lan tràn một tâm lí khủng hoảng.

- Cứu người, nhanh lên cứu người…

- Gọi 911, gọi phòng cháy đến đây?

- Đột kích khủng bố, đây đúng là tuyên chiến với nước Mỹ rồi…

Mấy phút đồng hồ sau trôi qua, mọi người hoảng sợ rồi kêu cứu nhưng lại phát hiện, di động đã hoàn toàn mất tín hiệu, tất cả điện thoại đều không gọi được.

Nhưng nếu nói là nước Mỹ có nguy cơ khủng bố là hơi phi lí, ngay khí chiếc máy bay đâm vào tòa nhà 3 phút sau một chiếc xe cứu hỏa đã báo động dưới.

- Để tôi vào, chủ của tôi đang ở trong!

Anna vừa mới chạy đến tầng dưới đã bị người ta ngăn cản, lúc này cô đang vô cùng lo sợ, hoang mang, nhưng lại luôn tục bị 2 phòng cháy viên ngăn lại ở khu an toàn.

5 phút trước, Diệp Thiên còn ôm mẹ không nghe thấy mẹ kêu la, hắn liền chạy băng băng xuống tầng dưới.

Là lên lầu thì dễ nhưng xuống lầu mới khó, tốc độ của Diệp Thiên so với trước đã chậm đi một nửa, 6 phút sau Diệp Thiên ngẩn đầu lên nhìn đang ở tầng thứ 48.

Lúc kim đồng hồ chỉ 8 giờ 46 phút thì một tiếng nổ kinh hoàng vang lên bên tai Diệp Thiên và Tống Vi Lan.

Theo đó cả tòa cao ốc lay động, bên vách tường xuất hiện vết rạn nứt, giống như tòa cao ốc này có thể sụp đổ đến nơi rồi.

- Diệp Thiên, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế này?

Thấy cơ thể lay động, các vách tường lại rạn nứt như mạng nhện, rốt cục Tống Vi Lan cũng thấy đúng sắc mặt bà trắng bệch đi.

- Không sao, mẹ cứ nhắm mắt lại, có thể lấy tính mạng của Diệp Thiên ta cũng không sao nhưng không được phép đụng đến mẹ ta.

Diệp Thên cắn chặt răng, cố gắng giữ cho cơ thể thăng bằng, tiếp tục chạy xuống tần

dưới.

Hành lang vẫn không ngừng đung đưa, vách tường như sắp đổ xuống, xi- măng vôi vữa trên vách tường đã rụng xuống, không gian nhỏ hẹp làm cho người ta sắp không thể thở được.

- Diệp Thiên để mẹ xuống, một mình con đi thôi.

Thấy tóc con trai cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, rũ cả xuống trán, Tống Vi Lan thương con tất cả đều tại bà mà hai mẹ con mới lâm vào cảnh nguy hiểm.

Nếu không vì cái tài liệu kí thì mình cũng không vào Trung tâm thương mại, Diệp Thiên cũng không cần đến đó tìm, lúc này Tống Vi Lan đang vô cùng hối hận.

- Mẹ, đừng động đậy, chúng ta không chết được đâu!

Diệp Thiên cố dùng sức hai tay ôm chặt mẹ, lúc này sức khỏe hắn cũng không được tốt lắm, lúc há miệng ra nói chuyện không khí bay vào suýt nữa thì ho khan vì nghẹn.

Thấy mặt Diệp Thiên đỏ bừng, Tống Vi Lan như cắt từng khúc ruột, bà đã thấy không ít người ở hàng lang đang tim nơi trốn tránh, liền vội vàng nói:

- Con trai, thả mẹ xuống, con tự đi đi.

Lúc này Diệp Thiên mới đang ở tầng 18, những người trong cao ốc đã biết được tin có khủng bố, cả hệ thống điện bên trong đã bị hỏng, cho nên cầu thang bộ trở thành con đường thoát thân duy nhất.

Máy bay đâm phải tòa nhà hơn 90 tầng, đường thoát hiểm đều có rất nhiều người lúc Diệp Thiên xuống đến tầng 18 trong hàng lang đã chật kín chỗ.

Mọi người đầu đang rất hoảng sợ, cả cao ốc đều rung lên. Bọn họ không biết là có thể chạy được hay không nhưng tiếng la khóc trong cơn khủng hoảng đã vang đầy hành lang.

- Mẹ hãy cẩn thận một chút.

Thấy đám người Diệp Thiên lắc đầu, để mẹ xuống cũng may là bây giờ đang ở tầng 20 khoảng cách cũng không còn quá xa.

- Mẹ, mẹ đi đâu đấy?

Một người đã hơn 60 tuổi rồi mà cứ giống như một con búp bê sứ vậy, bà đang đứng lép vào góc cửa hàng lang khóc lóc. Trên váy bà bây giờ đầy tro bụi bất lực nhìn đám người đang chen chúc.

- Tiểu muội, mọi người đang tìm em đấy!

Một người bế một bé gái lên.

- Anh ơi, mẹ ở trước mặt kia kìa, Aille lại không tìm thấy mẹ.

Cô gái lau nước mắt, dùng ngón tay quệt lên mặt.

- Ailie, mẹ đã xuống rồi, đi theo anh, nhất định sẽ thấy mẹ!

Trông thấy bộ dạng của cô gái, Diệp Thiên cảm thấy có chút chua xót, cô gái không thấy mẹ mình đâu nữa.

- Được, em sẽ đi với anh!

Câu nói của Diệp Thiên đã làm cô gái trấn tĩnh trở nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Diệp Thiên, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Này, mùi gì đấy?

Sau khi xuống đến tầng 3 Diệp Thiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi, hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt thay đổi.

- Lửa cháy xuống rồi!

Tuy chỗ máy bay đâm vào cách xa tầng 60 nhưng 3 đường thoát hiểm đã đều bị dầu cháy của máy bay đổ xuống.

Chỗ Diệp Thiên có an toàn nhưng đường thoát hiểm đã hừng hực tuy còn chưa cháy xuống dưới nhưng cả đường thoát hiểm đã nóng lên khác thường.

Hơn nữa các cửa thông gió lại bị đóng, mọi người và Diệp Thiên đều giống nhau cảm thấy khó thở điều này khiến họ hoảng sợ trong hành lang càng thêm bế tắc.

- Thế này không được!

Diệp Thiên biết nếu những người này đi xuống thì có khí lửa đã cháy ở dưới rồi, đến lúc đo thì chết cháy là cái chắc.

- Mẹ, đi ra ngoài đi!

Xuống đến tầng 23, Diệp Thiên còn vác theo cô bé và ôm mẹ nhảy xuống tầng dưới.

- Mẹ kiếp, có chết cũng không thể bị chết ngạt được!

Vì cả trong tòa cao ốc bị chấn động, cửa kính của Trung tâm thương mại cũng bị vỡ nát, sau khi xuống đến tầng dưới rốt cục thì Diệp Thiên cũng có thể thở được.

- Anh ơi, chiến tranh thế giới hay sao mà mọi người lại chạy hết thế này?

Cô bé ôm Diệp Thiên rồi sợ hãi hỏi Diệp Thiên.

- Không sao, mẹ em đang chờ ở dưới đó, một lát nữa anh sẽ mang em xuống!

Diệp Thiên lấy tay xoa đầu cô bé, rồi nhìn về phía mẹ hỏi:

- Mẹ, tìm một đường thoát hiểm, chúng ta phải nhanh nhanh đi xuống!

Tuy cảm giác đã yếu hơn trước rất nhiều nhưng đang ở chỗ này Diệp Thiên cũng không thấy thoải mái hơn chỉ cần ra được khỏi Trung tâm thương mại thì coi như đã thoát được nguy hiểm.

- Được, con trai mẹ sắp bám lấy con.

Tống Vi Lan trả lời một cách áy láy, vừa mới quay đầu lại thì bà liền kêu lên kinh hãi.

- Sao vậy?

Diệp Thiên vội vàng kéo mẹ lại rồi nhìn nhanh ra cửa sổ, vừa thấy một người rơi xuống.

- Cao như vậy mà cũng dám chảy, không sợ chết à?

Diệp Thiên gào thét xông ra ngoài cửa sổ, cửa cũng không còn kính rõ ràng là người đó đang ở trên mặt đất run rẩy không biết đã chết chưa.

- Còn có người nữa …

Diệp Thiên chưa kịp rụt cổ về thì lại có hai người khác nhảy xuống, kết quả cũng giống nhau, rơi xuống từ mấy trăm mét thì làm sao mà còn sống được.

Ngẩng đầu lên nhìn khói đặc đã bay mù mịt cả mái nhà, Diệp Thiên biết những người này phải nhảy từ trên tầng cao nhất của tòa nhà xuống, cửa thoát hiểm bị đóng rồi bọn họ không muốn chết cháy thì chỉ còn cách lựa chọn kiểu chết tàn khốc này mà thôi.

- Con trai, đừng .. đừng nhìn chúng ta mau đi thôi!

Thấy Diệp Thiên còn đứng ở cửa sổ, Tống Vi Lan liền nhắm mắt lại, tuy đang ở tầng 23 nhưng độ cao cũng phải 70, 80m rơi xuống thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Lúc này các nhân viên ở tầng 23 đã chạy hết, không gian rộng như vậy còn mỗi mình Diệp Thiên, mẹ hắn và cô bé kia, họ nghe rõ ràng thấy tiếng của xe cứu hỏa.

9 giờ 2 phút, Diệp Thiên nhìn đồng hồ nói:

- Được, chúng ta đi thôi!

Diệp Thiên không nhúc nhích được vì chứng kiến những người kia nhảy xuống.

Ánh lửa và tiếng nổ lan truyền, hài cốt của những phi cơ bay tứ tung trên quảng trường của hai tháp, dưới tầng người ta đang kêu khóc chạy thoát thân, cảnh này giống như thể là ngày tận thế vậy.

- Mẹ kiếp, cảnh này còn đẹp hơn cả trong điện ảnh của Mỹ.

Cảnh tượng này cũng phải khiến cho Diệp Thiên há mồm , trợn mắt, hắn ôm cô bé và mẹ chạy xuống dưới, hai tầng nữa tiếp tục bị động nếu bị một lần nữa e rằng sẽ đổ mất.

Có thể là bị ảnh hưởng của vụ va chạm, sự lung lay lại càng mạnh, các khối tường lớn từ trên rơi xuống các vết nứt trên tường cũng càng to hơn.

- Tiểu Thiên, ở bên cạnh!

Tòa cao ốc có tổng cộng 3 đường thoát hiểm, lúc này Tống Vi Lan đang đứng trước cửa thoát hiểm bà ngắc tay Diệp Thiên.

- Này, mẹ ơi, quay lại đi!

Diệp Thiên vừa định đi nhưng trong đầu lại có cảm giác nguy hiểm, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, cả cao ốc lắc lư mạnh.

Mà ngay ở trên đầu Tống Vi Lan có một mảnh đá to rơi xuống, thấy Diệp Thiên kinh hãi chạy vọt đến ôm lấy cô bé xoay người nhìn mẹ đừng yên bên khối đá.

- Phụt!

Máu tươi trong mệng Diệp Thiên phun ra, chạy liên tục 7, 8 chục tầng cầu thang hơn nữa vốn dĩ vết thương của hắn còn chưa hồi phục lại bị tảng đá ngàn cân kia đè trên lưng nên máu cứ phun ra.

Hắn ép mạnh một luồng chân khí, chỗ của hắn đang sắp sụp xuống hắn kéo mẹ lại rồi chạy nhanh xuống dưới.

- Tiểu Thiên, mẹ xin lỗi đều là tại mẹ!

Thấy vạt áo của Diệp Thiên và cô bé kia toàn máu, Tống Vi Lan vô cùng hối hận khóc òa lên. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Mẹ, đừng khóc làm con sợ, mẹ … sao mẹ cũng bị thương thế này?

Diệp Thiên đỡ lấy mẹ, thấy đùi phải của mẹ máu chảy đầm đìa vì bị tảng đá rơi xuống hắn kêu lên thảm thiết.

Căn bản là lúc này Tống Vi Lan không cảm giác thấy đau đớn, bà kéo Diệp Thiên lại nói:

- Tiểu Thiên, con đừng lo cho mẹ, con mang theo đứa bé này chạy đi, chạy đi!

- Mẹ, không ai chết cả, chúng ta cùng đi!

Diệp Thiên quay lưng lại cõng mẹ nhưng khi hắn nhìn về phía cửa thoát hiểm thì xông lên một cảm giác lạnh lẽo.

Vừa rồi tầng trệt bị sập đã khiến cho đường thoát hiểm bị lấp kín, hàng ngàn khối đá nặng ngàn cân đã bịt kín cửa.

- Con trai, chúng ta phải chết ở chỗ này sao?

Tiếng nổ không ngừng vàn lên bên tai, sự bình tĩnh Tống Vi Lan rất nhiều, không ngờ là cuối cùng bà còn làm phiền đến con trai.

- Dì, chết là gì ạ?

Cô bé ở trong lòng Diệp Thiên thò đầu ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Vi Lan.

- Chết là lên Thiên Đường, ở đây có thể nhìn thấy Thượng Đế!

Có lẽ đã tuyệt vọng Tống Vi Lan nói chuyện với cô bé.

Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Mẹ, con không tin Thượng Đế, chúng ta không nhìn thấy ông ta!

Từ nhỏ đã trải qua biết bao khó khăn, thử thách, sau khi trưởng thành lại vào sinh ra tử Diệp Thiên cực kì cứng cỏi đừng nói là bây giờ chứ kể cả lúc sơn cùng thủy tận trời có sụp xuống hắn cũng phải chọc được một lỗ thủng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play