Là một kiến trúc mang tính tiêu chí của Mỹ, tòa nhà Trung tâm thương mại Thế giới không nghi ngờ gì nữa đã đại diện cho trình độ kiến trúc cao nhất của thế giới hiện nay.

Qua sự đánh giá của các chuyên gia, cho dù là động đất cấp 7 hay sóng thần đi nữa cũng khó mà làm hư hỏng tòa nhà này, vì vậy Tống Vi Lan không cho lời nói của con trai là đúng, đó chỉ là lời nói bậy thôi.

- Diệp Thiên, sắc mặt con không tốt, có phải là bị ốm rồi không?

Tống Vi Lan có chút tự trách nhìn con trai, từ sau khi đến Mỹ, bà đặt hết tâm trí vào công việc, thậm chí đến việc việc của Hồng môn của đều do Diệp Thiên giúp đỡ giải quyết, điều này cũng làm cho bà có chút áy náy.

- Mẹ, mẹ nhìn con giống người bị bệnh sao?

Diệp Thiên dở khóc dở cười nhìn mẹ, hắn đúng là có bị thương, nhưng cũng không đến nổi đầu bị hôn mê.

- Giống!

Tống Vi Lan chưa nói gì thì Anna đã cướp lời:

- Thiếu gia, cậu…cậu đang bị thương mà!

Chuyện Diệp Thiên xuất chiến Anthony Marcus, giường như đã lan truyền khắp cả boxing ngầm, những ai quan tâm đến điều này đều biết, Anna cũng có con đường riêng của mình, tuy là không xem được đoạn ghi hình, nhưng vẫn hiểu rất rõ quá trình của cuộc thi đấu.

- Bị thương?

Tống Vi Lan chợt lo lắng, vội kéo Diệp Thiên lại nói:

- Con trai, con bị thương ở đâu? Mấy ngày nay con đi làm cái gì vậy?

Tống Vi Lan biết, xã hội Mỹ không giống như trong nước, các loại phản động hoành hành, lại cho phép người dân sử dụng vũ khí, Diệp Thiên dù có bản lĩnh cao cường thì cũng không đánh lại với súng đạn.

- Mẹ, mẹ đừng có nghe Anna nói bậy…

Diệp Thiên trừng mắt với Anna một cái, sau đó quay lại nói với mẹ:

- Mẹ, từ ngày con xuất đạo tới nay, đi coi bói xem quẻ, xem phong thủy cho người ta chưa để ra sai sót lần nào.

Cao ốc Trung tâm thương mại Thế giới này thực sự đã trở thành một nơi không thuận lợi, sau này rất có khả năng sẽ bị san bằng, mẹ cứ tin con trai lần này đi, dời công ty đi chỗ khác đi, để mình thấy an tâm hơn không được sao?

Diệp Thiên lúc này cũng thấy bất đắc dĩ, người trước mặt là mẹ mình, khuyên nhủ lại khó khăn đến vậy, nếu hắn đi khuyên người ta như vậy có khi còn bị họ đưa vô bệnh viện tâm thần ấy chứ.

- Tiểu Thiên, không phải là mẹ không tin con, nhưng…nhưng chuyện con nói đúng là không có gì đáng tin cậy cả!

Nhìn con một mực khẳng định như vậy, Tống Vi Lan cũng không biết nói gì, chỉ dựa vào một câu nói của Diệp Thiên mà dời công ty đi chỗ khác, Tống Vi lan thực sự không có quyết tâm đó.

Cần biết rằng, văn phòng trong cao ốc Trung tâm thương mại Thế giới, là một hình tượng đại diện cho thực lực, năm trăm công ty mạnh nhất thế giới, hầu như toàn bộ đều có công ty con hoặc văn phòng đại diện đặt ở đây, có nhiều công ty thậm chí có vắt óc suy nghĩ cũng không có cách nào vào được đây.

Hơn nữa gần đây công ty của Tống Vi Lan đang ở trong tình trạng bấp bênh, nếu trong lúc quan trọng này mà chuyền công ty đi thì chắc chắn sẽ có người thừa cơ hãm hại, lúc đó chẳng phải công ty gặp họa vô đơn chí hay sao.

Lại có thêm điều nữa, phạm vi kinh doanh của công ty Tống Vi Lan rất lớn, chỉ những nhân viên ở văn phòng chính thôi cũng đã trên nghìn người. Chuyện di dời công ty như thế này, thì ít nhất phải chuẩn bị trước nửa năm.

Trong thời điểm này Tống Vi Lan cũng không tìm được địa điểm mới thích hợp cho công ty, không thể để toàn bộ công việc trong công ty dừng lại như vậy chứ? Đừng nói đến Tống Vi Lan, đến những cổ đông khác của công ty cũng sẽ không đồng ý.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Vi Lan trở nên nhu hòa hơn, bà nhìn con trai nói:

- Con trai, để Anna đi chơi với con vài ngày, cảnh sắc xung quanh Newyork rất đẹp. Mẹ đảm bảo với con, nhiều nhất là một tháng, mẹ có thể kết thúc công việc ở Mỹ, rồi cùng con quay về Bắc Kinh, có được không?

- Nhiều nhất là một tháng? Mẹ, không cần đến một tháng thì nơi này đã không còn nữa, mẹ còn sống để mà quay về sao?

Diệp Thiên lúc này buồn bực đến hộc máu, đợi một tháng nữa, thảm họa e rằng đã xảy ra rồi, nghĩ một lúc, Diệp Thiên nghiêm túc nói:

- Mẹ, con cho mẹ hai lựa chọn, thứ nhất là con trực tiếp đưa mẹ đi, không quan tâm đến công ty nữa, sự sống chết của họ không liên quan gì đến con.

- Thứ hai, mẹ có thời gian tám ngày để đi sắp xếp công việc của công ty, nhưng sau tám ngày, nói gì cũng không thể quay về đây nữa, mẹ, đây là những điều con có thể làm được, mẹ nên tin là con có đủ khả năng để bắt mẹ rời khỏi đây!

- Tiểu Thiên, con nói thật đấy hả?

Sau khi nghe những lời Diệp Thiên nói, Tống Vi Lan cuối cùng cũng nghiêm túc lại, bà biết con trai mình tuổi trẻ nhưng có nhiều kinh nghiệm, nó làm như vậy chắc chắn cũng có nguyên do trong đó.

Hơn nữa mạng người là quan trọng, nếu thực sự xảy ra những chuyện như Diệp Thiên đã nói mà Tống Vi Lan lại không có biện pháp gì, cho dù bà không chết thì cuộc đời còn lại bà cũng phải sống trong ân hận mà thôi.

Diệp Thiên gật đầu nói:

- Thật đấy, mẹ, con suy đoán ở đây sắp gặp Tai họa, tuy nhiên lời nói của con không có giá trị, không đủ để thay đổi tất cả, nhưng con có thể thay đổi vận mệnh của những người thân bên cạnh mình!

Nghĩ đến những hậu quả mà Diệp Thiên nói, Tống Vi Lan mặt biến sắc, bà quay sang nói với Anna: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Anna, ra đứng giữ cửa, tối nay tôi không gặp ai cả!

Đợi sau khi Anna đi, Diệp Thiên nói:

- Mẹ, ở Mỹ mẹ cũng coi như là người có sức ảnh hưởng, có thể nói với các bộ ngành liên quan một tiếng, để tất cả mọi người di rời khỏi đây?

Là một nhà sư coi phong thủy, có thể suy đoán được Tai họa sắp xảy ra, nhưng không thể thay đổi điều gì cả, điều này cũng làm Diệp Thiên đau khổ lắm.

Đạo gia lý luận tuy nói "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cấu", sinh tử tiêu tan chẳng qua chỉ là vòng chuyển của thiên đạo, nhưng trong lòng Diệp Thiên vẫn có điều gì đó không cam chịu.

- Đừng, con trai, chuyện này không ai có thể nói cả!

Tuy nhiên điều Diệp Thiên không ngờ đến là, hắn vừa nói câu này ra thì Tống Vi Lan chợt hoảng hốt:

- Diệp Thiên, cứ cho là Tai họa sắp ập đến đi, cũng không thể đi nói với người khác được, nếu không sẽ mang đến phiền phức khôn lường đó…

Tống Vi Lan là người dày dặn trên chốn thương trường, hiểu cách đối nhân xử thế hơn Diệp Thiên rất nhiều lần, nếu thực sự xảy ra Tai họa như Diệp Thiên nói, và bà có thể biết trước được chuyện đó, thì phiền phức đến với bà không biết bao nhiêu mà kể.

Càng huống chi cho dù Tống Vi Lan có nói, thì e rằng mấy cơ quan ban ngành kia cũng không them để ý đến đâu, dù sao thì đây cũng là trung tâm kinh tế tài chính của thế giới, Tòa tháp đôi không thể bị đóng được, nó ảnh hưởng đến hình tượng của nước Mỹ.

Hơn nữa cứ cho là Tống Vi Lan chuyển công ty đi nới khác cũng phải tìm một lý do hợp lý, nếu không sau này trong quá trình điều tra sau khi tai họa xảy ra, e rằng bà sẽ bị họ chất vấn.

- Con hiểu rồi, mẹ, công ty này là tâm huyết hai mươi mấy năm của mẹ, giữ được nó là tốt rồi, những chuyện khác chúng ta không cần quan tâm nữa.

Diệp Thiên là người thông minh, sau khi biết được những lo lắng của mẹ, hắn liền thở dài, từ khi hắn theo học coi bói phong thủy đến nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy đau đớn khi mình biết trước được điều gì đó.

- Mẹ cần phải suy nghĩ một lúc.

Tống Vi Lan khoát tay, bà chau mày lại, nếu đã lựa chọn tin tưởng lời con trai nói rồi thì bà phải bắt đầu suy nghĩ chuyện có thể di dời khỏi đây thôi.

Sau một hồi suy nghĩ, Tống Vi Lan nói:

- Không được, không thể dời đi được, nếu không sẽ gây tiếng động quá lớn!

Là một công ty đa quốc gia, công ty mẹ muốn dời đi phải được sự đồng ý của hội đồng quản trị. Tống Vi Lan cũng không thể tự mình quyết định trong thời gian ngắn như vậy mà chuyển công ty đi được.

Hơn nữa như vậy mục tiêu cũng đã quá rõ ràng, những chuyện sau khi tai họa xảy ra còn được, lỡ may tất cả mũi nhọn đều chĩa vào mình thì sao.

- Mẹ, sao mẹ lại thay đổi rồi, tính mạng là trên hết, đến lúc đó có người chết rồi mẹ hối hận không kịp đó!

Nghe mẹ nói như vậy, Diệp Thiên liền tức giận:

- Mẹ không chuyển công ty đi cũng được, con sẽ dẫn mẹ quay về, chúng ta lập tức về nước, chết bao nhiêu người thì có liên quan đất gì đến con chứ?

- Cái đứa trẻ này, ăn nói thô tục trước mặt mẹ như vậy hả?

Tống Vi Lan gõ đầu Diệp Thiên một cái rồi nói:

- Di dời công ty không phải dễ dàng như con nghĩ, Diệp Thiên, tai họa mà con nói, rốt cuộc khi nào sẽ xảy ra?

- Không biết, nhanh khoảng mười này, chậm thì nửa tháng, ngày cụ thể thì con không biết được!

Diệp Thiên lắc đầu, trước đây hắn không biết Tòa tháp đôi này chính là nơi xảy ra tai họa, cũng không có thời gian để suy đoán tai họa xảy ra vào ngày nào, chỉ là căn cứ những hình ảnh trong đầu mà đoán thôi.

- Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng?

Tống Vi Lan trầm ngâm một lúc, bà ấn số gọi điện thoại nói:

- Alice, thông báo chủ quản các phòng đến họp nhé, không có ở công ty thì nói họ tham gia họp qua điện thoại, tôi có một quyết định cần phải tuyên bố!

- Vâng, tôi sẽ thông báo ngay!

Điện thoại vọng lại giọng nói của thư ký Tống Vi Lan.

- Mẹ, mẹ đang định làm gì vậy?

Diệp Thiên nhìn mẹ ngơ ngác, lửa cháy đến nơi rồi, lúc này còn họp hành gì nữa?

- Con trai, giải quyết chuyện này, không nhất định phải di dời công ty đi, Mỹ là một xã hội tư bản, đồng thời điều kiện xã hội cũng rất kiện toàn!

Tống Vi Lan nghe vậy liền cười nói:

- Đi thôi, con đi tham dự cuộc họp này với mẹ, đương nhiên, con chỉ được ngồi bên nghe thôi, những chuyện liên quan đến tai họa kia, một từ cũng không được nói ra!

- Mẹ, mẹ thật là, bây giờ còn mở cuộc họp làm gì chứ?

Diệp Thiên có phần không hiểu lời mẹ nói, muốn có được tổn thất ít nhất thì sự lựa chọn di dời công ty là chắc nhất.

Tống Vi Lan không đi giải thích với con trai nữa, mười mấy phút sau, sau khi Alice thông báo mọi người đến đông đủ xong, Tống Vi Lan dẫn con trai đến phòng họp.

- Chào chủ tịch…

Tống Vi Lan vừa bước vào phòng họp, mọi người trong phòng đều đứng dậy, gần đây công ty đang ở trong giai đoạn khó khăn, hầu như tất cả chủ quản cũng giống như Tống Vi Lan đều ở lại công ty tăng ca.

- Mọi người ngồi xuống đi.

Tống Vi Lan khoát tay, bà ngồi ở ghế chủ tịch, để Diệp Thiên ngồi bên cạnh mình, sau đó bà nhìn ánh mắt hiếu kỳ của mọi người nói:

- Đây là con trai tôi, tên nó là Diệp Thiên, đến từ Trung Quốc, cũng nhân cơ hội này giới thiệu nó với mọi người luôn.

Sau khi nghe Tống Vi Lan giới thiệu xong, mọi người chợt hiểu ra.

Cần biết rằng, Tống Vi Lan chiếm cổ phần tuyệt đối ở công ty, xem ra những lời đồn trước đây đều là thật, Tống Vi Lan đúng là muốn nhượng lại cổ phần cho con trai mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play