Cảm giác này Diệp Thiên cảm nhận được bằng thị giác của mình, thính giác của hắn cũng tinh hơn trước chưa bao giờ hắn lại cảm thấy Thế giới này một cách rõ ràng như thế, hắn nhìn rõ được những gì trong tưởng tượng, thậm chí hắn còn nhìn thấy cả sự giao động của không khí nữa.

Tuy là chỉ trong nháy mắt nhưng sự cảm nhận kì diệu này nhanh chóng đưa Diệp Thiên về trạng thái ban đầu, hắn muốn để Dương Thần xuất khiếu nhưng không thể.

- Tại sao không cho ta lĩnh hội thêm một chút nữa?

Dệp Thiên mở hai mắt tràn đầy sự tiếc luối, sách của sư môn truyền lại đều không nói đến cảnh giới này, truyền thừa cũng không có, Diệp Thiên cũng không biết sau này phải tu luyện như thế nào.

- Thôi, được đến mức này cũng là một cơ duyên rồi, chuyện này không miễn cưỡng đươc!

Suy nghĩ cả nửa này Diệp Thiên thấy buồn cười mình mới có 23 tuổi, lại đạt được đến cảnh giới lớn như vậy không biết là liệu mình có tham quá không nữa.

- Âi da, nước lạnh hết rồi?

Cảm nhận được nước trong bồn tắm đã lạnh, Diệp Thiên đứng dậy lấy khăn lau người, thuận tay hắn quấn khăn ngoài hông.

- Diệp Thiên, cậu ra rồi, tôi và lão Đổng đang lo muốn chết đây!

Vừa mới mở cửa phòng tắm ra, Chúc Duy Phong đã bổ nhào tới suýt nữa thì kéo mất cái khăn tắm mà Diệp Thiên đã quấn ở hông xuống.

- Tôi ở trong đó trị thương, mọi người lo cái gì chứ?

Diệp Thiên thuận miệng trả lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn nắng vàng rực rỡ chiếu ngoài ban công, hắn sửng sốt rồi vội vàng nói:

- Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi nhớ hôm qua lúc về vẫn chưa khuya cơ mà?

Trận đấu ngày hôm qua diễn ra vào lúc khoảng 9h30, lúc kết thúc cũng chưa đến 10h. Mà lúc này ánh sáng đang chiếu hiển nhiên đang là ban ngày rồi.

- Bây giờ là hơn 11h sáng, cậu ở trong đó nghỉ ngơi đã 12 tiếng rồi!

Đổng Thăng Hải đi đến nhìn Diệp Thiên từ trên xuống dưới, nói:

- Diệp gia, tôi nghe nói cậu bị thương không nhẹ, nhưng xem ra chuyện này có có vẻ không giống?

Đổng Thăng Hải có vẻ bất mãn nhìn Chúc Duy Phong. Hôm qua, đúng lúc nửa đêm chính ông ta nói Diệp Thiên đang hấp hối, nói còn nghẹn ngào lắm cơ mà.

- Hải gia, ngài đừng nhìn tôi thế, ai mà biết được cậu ta đã xảy ra chuyện gì?

Chúc Duy Phong cười khổ, bộ dạng Diệp Thiên bây giờ so với hôm qua đúng là một trời một vực. Sắc mặt hồng hào, chỗ máu tụ trên bụng bầm tím cũng không thấy đâu nữa.

- Lão Đổng, cho người mang mấy cái thanh nẹp tay đến đây, tôi còn có vết thương phải xử lý một chút.

Tuy các vết thương đã khá lên nhưng chỗ cánh tay trái bị gãy vẫn còn đau, có câu: Tổn thương đến xương cốt phải mất 100 ngày. Diệp Thiên cũng không dám sơ suất.

Đổng Thăng Hải gật đầu, có vẻ lo lắng hói:

- Được, có cần tôi gọi bác sĩ đến không?

- Không cần, lấy mấy cái nẹp cố định, nghỉ ngơi hai tháng là đỡ nhiều mà.

Diệp Thiên lắc đầu, có thuốc do Đại sư huynh chế thoa ngoài da thì vết thương này cũng không thấm vào đâu nhưng hai tháng này mình không được động thủ.

Sau khi Đổng Thăng Hải rời khỏi đây đã gọi điện thoại, rất nhanh đã có người mang dụng cụ cố định xương đến Diệp Thiên buộc chặt cánh tay, hai tay rũ xuống thậm chí dây đeo cũng chưa dùng, cũng không ảnh hưởng đến cử động lắm.

Sau khi sử lý xong vết thương, Diệp Thiên hỏi:

- Lão Đổng, Lỗ Đạo Phu hôm qua tìm ông làm phiền gì vậy?

Đổng Thăng Hải trừng mắt nói:

- Hắn dám, lão Lỗ cũng không phải dễ, coi Hồng môn chúng ta là quả Hồng mềm sao?

Đổng Thăng Hải có thể chiếm được boxing ngầm lớn nhấ ở Moscow đương nhiên là phía sau có bóng dáng của Hồng môn, mặc dù Lỗ Đạo Phu là trùm của Las Vegas nhưng Đổng Thăng Hải cũng không có cách nào.

Đổng Thăng Hải chợt nhớ đến một chuyện, giơ ngón tay cái lên nói với Diệp Thiên:

- Đúng rồi, Diệp Thiên, hôm qua ngài thật là oách, dám cùng với Bonnie Rothschild khiến cho Bonnie Rothschild cũng phải cúi đầu!

- Bonnie Rothschild, là ai vậy?

Diệp Thiên nghe thấy vậy, lặng đi một chút cái tên này hắn chưa hề nghe thấy.

Đổng Thăng Hải nhìn Diệp Thiên với vẻ kì lạ, nói:

- Chính là người muốn ném Anthony Marcus xuống biển người kia, y chính là chủ của gia tộc Rothschild, chiến thuyền Nữ Vương Hào này chính là của y đấy.

Tuy từ trước đến nay gia tộc Rothschild có vẻ thấp bé nhưng nội tình bên trong vẫn có Bonnie quản lý buôn bán của đế quốc, dường như y biết hết các các ngõ ngách trên Thế giới này.

Diệp Thiên lắc đầu nói:

- Không biết, tôi lo vào nhiều chuyện như vậy làm gì?

Nào Đổng Thăng Hải có biết từ đầu đến cuối Diệp Thiên không hề có hứng thú gì với chuyện buôn bán, nên hắn cũng không biết nhiều về các phú hào người Hoa chứ đừng nói gì đến gia tốc Rothschild.

- Thôi, tôi nói với ngài cũng vô ích, đúng là ngài và hắn không xuất hiện cùng lúc.

Thấy Diệp Thiên có vẻ không giống giả vờ, Đổng Thăng Hải cười khổ, trên đời này có e rằng chỉ có mình Diệp Thiên là nghe thấy gia tộc Rothschild mà không có chút rung động nào.

- Lão Đổng, người kia không liên quan đến tôi, thật ra lúc nào mới có thể rời khỏi Nữ Vương Hào?

Không biết vì sao sau khi trải qua Dương Thần xuất khiếu Diệp Thiên lại mơ hồ có một cảm giác bất an, phảng phất như sắp có chuyện gì xảy ra, hơn nữa lại liên quan đến hắn.

Vừa rồi Diệp Thiên có bói một quẻ không hiện quẻ rõ nhưng lại chỉ hướng Tây, nơi đó đúng là Newyork mà mẹ Diệp Thiên bà Tống Vi Lan đang ở trong thành phố đó.

Điều này khiến cho Diệp Thiên có cảm giác hơi cáu giận, làm gì còn tâm trạng lo cho gia tộc Rothschild gì đó chứ, nhất là Tổng Thống Mỹ có chắn ở trước mặt hắn cũng đẩy ra.

- Trưa nay có tiệc rượu, sau khi kết thúc có thể đi được, có trực thăng đưa chúng ta về San Francico!

Thấy bộ dạng Diệp Thiên như vậy, Đổng Thăng Hải hỏi:

- Diệp gia, ngài có việc gấp phải về sao? San Francisco là địa bàn của chúng ta cử người đi làm là được.

Tuy có cảm giác bất an nhưng chưa đến mức như lửa cháy sém đến lông mày, Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ông liên hệ đi, tối sau khi đến San Francisco hãy sắp xếp một chiếc máy đi thẳng Newyork!

- Được, chuyện nhỏ, một lát nữa tôi sẽ đi sắp xếp.

Đổng Thăng Hải gật đầu, móc từ trong túi quần ra hao thẻ ngân hàng nói:

- Diệp gia, đây là của ngài, đây là của tôi và chúc Tổng, mật mã …trong giấy này.

Lần này tham gia đại hội boxing Thế giới, có thể nói là Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong đã kiếm đầy bát, không kể đến được mấy nơi ở Châu Á thì trong cuộc tranh tài cuối cùng họ cũng đã lời một con số lớn.

Nữ Vương Hào có thể tiếp đón các siêu phú hào thì đương nhiên là cũng có thể phục vụ được họ, sáng sớm hôm nay tiền đặt cược thắng, thua đã đến tay họ, hơn nữa còn đều là ở các ngân hàng của Thụy Sĩ.

Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong thương lượng, hai người cho Diệp Thiên một nửa, chính là phần mà bây giờ họ đang giao cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhận lấy thẻ, cầm trong tay, hắn hỏi:

- Trong này có bao nhiêu tiền?

- Diệp gia, tổng cộng là 53 triệu đôla!

Đổng Thăng Hải đáp.

- 53 triệu đôla?

Diệp Thiên cầm cái thẻ trong tay mà mặt trầm xuống, mấy con số này đang hù dọa hắn:

- Không phải là 36 triệu sao? Sao lai thêm 17 triệu nữa thế?

Lúc trước Chúc Duy Phong lấy 18 triệu ra nhập 4 triệu vào cổ phần Hắc quyền của Đổng Thăng Hải ở Nhật Bản, hơn nữa 14 triệu của Flódz nữa tổng cộng là 36 vạn.

Thấy Diệp Thiên giật mình, Đổng Thăng Hải cười nói:

- Diệp gia, trong này ngài còn có 9 triệu, mặt khác chúng tôi đã bàn tính lấy ra cho ngài 3 triệu nữa, tổng cộng là 52 triệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Sau một hồi thi đấu Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong đặt cược, Diệp Thiên thắng, nhất là Đổng Thăng Hải lại có được 2 triệu đôla, tỉ lệ đặt cược là ông ta thắng được 10 triệu, lấy ra 3 triệu này tán gẫu chút coi như tỏ lòng biết ơn với Diệp Thiên.

- Mẹ kiếp, muốn phát tài thì đi đánh nhau cũng được lắm, cần gì phải vất vả làm ăn, buôn bán?

Sau khi nghe Đổng Thăng Hải giải thích, Diệp Thiên không nhịn được câu nói tục, cha hắn là Diệp Đông Bình vất vả cả hơn 10 năm mà mấy ngàn vạn cho bản thân và gia đình cũng không có, bản thân hắn đánh có một trận mà đã được xếp vào giới phú hào giàu có trên Thế giới rồi.

Đổng Thăng Hải cười nói:

- Diệp gia, ngài cũng không thể nói như vậy được, các quyền thủ kiếm được tiền nhiều nhất cũng chỉ được mấy chục vạn đô.

Đừng thấy đánh có một trận mà tưởng được cả trăm triệu đô số tiền này chẳng qua là các phú hào dùng thủ đoạn đánh bạc trong các trận đấu mà thôi.

Trên thế giới này làm gì có thức ăn miễn phí, nhất là trong xã hội loài người, lại rất rõ ràng người thường cả đời cũng không được tiếp xúc với những chuyện này.

Không đợi Diệp Thiên xúc động, Đổng Thăng Hải nhìn đồng hồ, đứng lên nói:

- Diệp gia, thời gian sắp đến rồi, ngài thay quần áo đi, chúng ta đi dự tiệc, chiều tôi sẽ sắp xếp cho ngài đi Newyork.

Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải đã là những người thắng nhiều nhất trong đại hội đấu quyền lần này, đồng thời cũng gây cho mình không ít thù hận, phải biết rằng bọn họ chiếm được đấu quyền ở mấy quốc gia kia cũng coi như là có được cả chậu châu báu rồi.

Cho nên bây giờ, Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải đều phải coi Diệp Thiên như tấm da hổ, tối thiểu là trong vòng hai năm để các ông chủ đấu quyền không dám đến khiêu chiến với họ.

- Được, tôi đi thay quần áo.

Diệp Thiên gật đầu, hắn hiểu ý Đổng Thăng Hải, không để ý nhiều thuận tay thì giúp bọn họ một phen, mình vừa mới có 52 đôla mà đã trở mặt nhanh như vậy thì quả là không hiền hậu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play