Vốn dĩ là có Tống Hạo Thiên ở lại, nhưng khi tiệc rượu bắt đầu, không khí không tránh khỏi có chút áp lực, các vị khách tham dự không ai muốn để lại ấn tượng xấu với ông.
Cũng may là sau khi Diệp Thiên mời rượu, Tống Hạo Thiên liền cáo từ ra về khí cho không khí trong tứ hợp viện lập tức náo nhiệt hẳn lên, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, khách khứa mới dần dần ra về.
Diệp Thiên đứng cùng Vu Thanh Nhã ở cửa chính, tiễn khách ra về, nhưng hôm nay phần lớn đều là người thân, chủ yếu đều là ở lại tại nhà Diệp gia, người người về hầu hết là đám người Khâu Văn Đông.
- Ây, tổng giám đốc Chúc, ông về cẩn thận, hay là để tôi bảo Khiếu Thiên đưa ông về?
Vừa tiễn Văn Loan Hùng và Hoa Thắng, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy Chúc Duy Phong uống nhiều đỏ hết mặt mày.
Không biết người anh em này hôm nay có tâm sự gì mà lôi mình uống đến tận ba chén, phải đến nửa lít rượu, nhưng tửu lượng của ông ta không tốt lắm, nên bây giờ có vẻ đi xiêu vẹo rồi.
- Không sao, tôi không sao, Diệp huynh đệ, bên ngoài có người đến đón tôi rồi.
Chúc Duy Phong lớn tiếng nói:
- Diệp huynh đệ, biển số xe gì đó đã được rồi, số đuôi là ba con tám, tôi cho người đỗ ở trước cửa nhà rồi, lát nữa cậu lái vào trong là được.
- Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Chúc.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn, vốn dĩ muốn để cho Chu Khiếu Thiên đỡ Chúc Duy Phong ra đến đầu ngõ, nhưng phát hiện ra không biết cậu ta đã tiễn ai đi rồi, nhìn thấy Chúc công tử đang nghênh ngang đi trên đường, chỉ có thể tự mình đưa ông ta ra ngoài.
Bị gió lạnh từ trong ngõ thổi ra khiến cho Chúc Duy Phong lạnh run cả người, rụt cả cổ lại, tỉnh rượu được một chút.
Chúc Duy Phong xoay mặt thoáng nhìn Diệp Thiên, có chút chần chờ nói:
- Diệp... Diệp huynh đệ, có chút chuyện, không biết cậu có hứng thú không?
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Chúc tổng, nếu như vẫn là chuyện đấy thì ông không cần nói nữa đâu, thực sự tôi không có hứng thú lắm với công việc kinh doanh.
- Không phải chuyện đấy...
Chúc Duy Phong lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn một chút.
- Là như này, Diệp huynh đệ, vào tháng ba tháng tư, ở Mĩ có tổ chức sự kiện của thế giới hắc quyền.
- Đến lúc đó sẽ mời tổ chức hắc quyền từ các nước trên thế giới đến tham dự, còn tiến hành thi đấu trong vòng một tuần, tôi muốn hỏi xem cậu có thời gian không, cùng đi Mỹ với tôi một chuyến.
Chúc Duy Phong tựa hồ như sợ Diệp Thiên hiểu lầm, sau khi nói hết sự việc ra, lại vội vàng giải thích:
- Diệp huynh đệ, tôi không có ý muốn cậu tham gia thi đấu đâu, cậu coi nó là một chuyến du lịch là được rồi, mọi lộ trình tôi đã sắp xếp rồi, có thể sẽ đưa em gái tôi đi cùng.
Khi được nhận lời mời từ tổ chức hắc quyền Mỹ, Chúc Duy Phong thực cũng muốn mời Diệp Thiên đi tham đấu, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy thái độ của Tống lão gia, ông liền lập tức dập tắt ý nghĩ đấy trong đầu.
Hành động tặng chữ của Tống Hạo Thiên là muốn phát tín hiệu với cả nước là ai muốn động đến Diệp Thiên, thì khó có thể tránh khỏi lửa giận của Tống Hạo Thiên cùng vị đang đương quyền kia.
Nói cách khác, hiện tại Diệp Thiên quý giá vô cùng, e rằng cậu đi đến tỉnh nào cũng bị các đại lão âm thầm chú ý đến, nếu Diệp Thiên xảy ra chuyện ở địa bàn của họ, thì họ khó tránh khỏi liên quan.
Cho nên Chúc Duy Phong phải cẩn thận, căn bản là không thể lên vũ đài được, không nói đến ông ta, đến ngay cả các trưởng bối trong nhà cũng không dám mời Diệp Thiên đi đấu hắc quyền.
- Tụ họp hắc quyền thế giới?
Nghe được danh từ trong lời nói của Chúc Duy Phong, Diệp Thiên không hề cự tuyệt, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Người thân thủ như An Đức Liệt Duy Kì ở trong thế giới ngầm hắc quyền này thì được đứng thứ mấy?
Võ thuật truyền thống Trung Quốc mặc dù uyên thâm, nhưng chú ý theo dõi về chất lượng, muốn luyện được công phu, không đến tắm năm mười năm thì đừng nghĩ đến việc giao đấu với người khác.
Nhưng đợi đến khi luyện thành thì lại có bộ dạng như Cẩu Tâm Gia, vì thế trên thực tế mà nói thì võ thuật truyền thống đúng là không bằng thuật đánh giết ở nước ngoài.
Đây cũng là một số bộ đội đặc chủng trong nước từ võ thuật truyền thống mà loại bỏ đi điểm hạn chế để phát huy được những tinh hoa khác, sau đó lại kết hợp thuật đánh nhau của nước ngoài, đặc biệt thiết kế chiến thuật cận thân. Giống như vị thượng tá bên cạnh Tống Hạo Thiên, chính là một cao thủ.
Mà giống như cao thủ hắc quyền đặc biệt An Đức Liệt Duy Kì thì thực lực của cậu ta tương đương với cao thủ lực lượng ngầm trong nước thậm chí còn hơn.
Tuy rằng cái giá bọn họ phải trả là hao tổn sinh mệnh và năng lượng, nhưng sức bật mạnh trong thời gian ngắn lại khiến Diệp Thiên thấy kinh hãi, cậu biết trong thế giới hắc quyền sẽ không xuất hiện những tay quyền tu vị đạt đến trình độ cao đồng đẳng trong nước.
-Xếp hạng của An Đức Liệt Duy Kì ở tổ chức hắc quyền thế giới năm trước là đứng thứ 12, nhưng sau khi hắn bị đánh bại ở Trung Quốc đã bị rớt mất vị trí thứ 12 ấy.
Tổ chức hắc quyền thế giới hằng năm đều dựa vào tình hình chiến đấu và thực lực của quyền thủ từng nơi, trải qua một hệ thống ghi điểm chặt chẽ để xếp hạng quyền thủ của năm đó, thứ tự này được sự cho phép của tổ chức hắc quyền của từng nơi trên thế giới.
Nhưng toàn thế giới có đến một hai trăm quốc gia, tổ chức hắc quyền thì nhiều vô số, muốn đứng vào trong bảng xếp hạng này không phải là chuyện dễ dàng.
Lấy Trung Quốc làm ví dụ, mặc dù đang là quốc gia được xưng là quốc gia có võ thuật đỉnh nhất trong thời đại vũ khí lạnh này, nhưng quyền thủ trong sân quyền ngầm Chúc Duy Phong hiện tại lại không ai có đứng trong bảng xếp hạng 100 của bảng xếp hạng thế giới.
Đây cũng là nguyên nhân cố hữu khiến cho hắc quyền không thịnh hành ở Trung Quốc, nhưng về khía cạnh khác mà nói thì võ thuật truyền thống Trung Quốc cũng không phải là trào lưu chủ yếu của hắc quyền thế giới.
- An Đức Liệt Duy Kì chỉ có thể đứng ở vị trí 12?
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Diệp Thiên tặc lưỡi không thôi hỏi:
- Không phải anh nói An Đức Liệt Duy Kì liên tiếp thắng trong mười hai sân đánh hắc quyền ở Mỹ sao, sao lại xếp vị trí thấp như vậy?
Thành thật mà nói, Diệp Thiên cũng chẳng tin những gì Chúc Duy Phong nói cả.
Phải biết rằng, lúc trước nếu không phải cậu dùng thuật mời thần cho Hồ Hồng Đức tăng cường thần lực thì đến cao thủ ngầm Hồ Hồng Đức cũng chưa hẳn là đối thủ của An Đức Liệt Duy Kì.
Người xếp ở vị trí 12 đều hung mãnh như thế, mười cao thủ phía trước chẳng lẽ không thể tương kháng với hai anh em họ sao? Nghĩ đến đây, Diệp Thiên không khỏi liên tục lắc đầu.
- Không phải chuyện như vậy, tổ chức hắc quyền nước ngoài và trong nước không giống nhau.
Thấy Diệp Thiên không hiểu lắm về quy tắc của hắc quyền, Chu Duy Phong giải thích:
- Diệp Thiên, toàn nước Mỹ có ít nhất hơn trăm tổ chức hắc quyền ngầm, An Đức Liệt Duy Kì chỉ là lôi chủ xưng bá của một thành phố thôi, mà có vài người thậm chí có thể xưng bá ở một vài thành phố.
- Điều này khiến tôi kì vọng...
Trong lòng người luyện võ công đều có một tâm huyết đó là muốn tìm được đối thủ để tỉ thí, từ hồi hơn mười tuổi khi mới xuất đạo đếnnày, Diệp Thiên ngoài việc một lần thua sư phụ của Phùng Hằng Vũ ra, sau khi trưởng thành chưa có kì phùng địch thủ.
Cho nên sau khi nghe thấy Chúc Duy Phong nói thế, cậu có chút động lòng, coi như không phải là đấu trên sàn đấu nhưng cũng được xem là mở rộng tầm mắt.
-Diệp Thiên, anh đang làm gì thế? Mẹ đang gọi anh đấy.
Trong lúc đang trầm tư, bên tai Diệp Thiên đột nhiên truyền đến tiếng kêu la của Thanh Nhã, quay đầu lại thấy vợ đang đứng ở cửa vẫy tay gọi vội vàng nói với Chúc Duy Phong:
- Tổng giám đốc Chúc, chuyện này tôi sẽ xem xét lại, nếu như lúc đó đi, sẽ gọi điện cho anh.
Chúc Duy Phong cười ha ha nói:
- Được, Diệp huynh đệ, tôi chỉ tiện thể nói cho cậu thôi, đi hay không tùy cậu, hôm nay vất vả rồi, cậu cần phải kiềm chế chút nhá.
- Cái con người này, mọi người đều đang chờ anh đấy, còn đứng đó nói chuyện nữa à?
Thấy Diệp Thiên quay lại Vu Thanh Nhã không nhịn được trách giận vài câu.
- Hì hì, anh vừa nghe thấy có người gọi mẹ còn thân mật hơn cả gọi anh cơ?
Diệp Thiên cười hì hì, nói :
- Có phải món quà mẹ tặng em đáng giá quá nên mua được e rồi không?
Bộ trang sức mà Tống Vi Lan tặng, trong buổi lễ không hề mở ra, sau đấy Vu Thanh Nhã mới đeo lên cổ, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh ngọc hào quang vô cùng đẹp.
- Anh ý, không ra dáng gì cả, không nói chuyện với anh nữa.
Vu Thanh Nhã bị Diệp Thiên trêu tức đến mức giậm chân đi vào trong tứ hợp viện. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khách khứa hầu như đã về hết rồi, những người còn lại đều là người nhà, tiệc rượu buổi tối còn náo nhiệt hơn cả lúc trưa một chút, Diệp Thiên bị anh họ và đám Phong Huống kéo đi kéo lại uống không biết bao nhiêu là rượu.
Nhìn thấy hội thanh niên uống rượu thoải mái, những lớp già như Cẩu Tâm Gia cũng thấy hào hứng, trong sân lại chúc rượu, đến tận khi trăng lên đến đỉnh đầu cái náo nhiệt của tứ hợp viện ngày hôm nay mới lắng xuống.
Theo như tập quán thì phòng tân hôn của Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đặt ở ngôi nhà cũ trăm năm của Diệp gia, sau khi tiễn mấy vị anh em đã ngà ngà say về, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã mới quay về phòng.
- Nhìn anh kìa, uống đến nỗi toàn thân toàn mùi rượu, khó ngửi chết đi được.
Vu Thanh Nhã dìu Diệp Thiên đi siêu vẹo vào phòng, không chịu được mùi rượu nồng nặc phải bịt mũi lại.
Trận rượu buổi tối này Diệp Thiên không hề vận công hóa giải, trong đầu có chút choáng váng, nhìn Vu Thanh Nhã thẹn thùng trong bộ áo cưới đỏ hai mắt Diệp Thiên không khỏi nhìn đăm đăm.
- Không phải là mùi rượu à, em đợi anh một chút.
Nhìn chung thì Diệp Thiên cũng đã hơi tỉnh rượu, sau khi nghe thấy lời Vu Thanh Nhã, phi nhanh vào toilet, không đến năm phút sau đã đẩy mùi rượu ra ngoài cơ thể, nhân tiện còn chạy đi tắm nước nóng.
- Vợ à, hôm nay có thể cho anh được rồi chứ?
Nhìn thấy Vu Thanh Nhã ngồi đó, thắp ngọn nến đỏ trên bàn bên cạnh, ánh nến đỏ cộng hưởng với gương mặt kiều diễm của Vu Thanh Nhã khiến Diệp Thiên không nhịn được nữa tiến lên ôm eo Vu Thanh Nhã bế lên, phẩy tay một cái, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
- Ở chỗ nào? Sao không vào được?
- Nhẹ một chút...
- Bên dưới, bên dưới một chút nữa.
- Ái, đau...
Trong bóng tối vang lên tiếng cởi quần áo cùng tiếng của hai vợ chồng, bảy tám phút sau, sau tiếng đau đè nén là tiếng trầm giọng thở dốc vang lên.