Đúng như Diệp thiên nghĩ, trong kinh thành có cái gì muốn giấu diếm được Khâu Văn Đông, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng, huống chi hắn một mực chú ý đến Diệp Thiên.

Biết được tin tức Diệp Thiên tổ chức hôn lễ, Khâu Văn Đông cũng rất buồn rầu, hắn không nhận được thiếp của Diệp Thiên, có tâm đi trước, nhưng lại sợ Diệp Thiên không vui trong lòng.

Vừa vặn Phùng Hằng Vũ hôm qua đến kinh thành, Khâu Văn Đông đem chuyện này nói ra, Phùng Hằng Vũ cùng sư môn Diệp Thiên có quan hệ sâu xa, vì thế liền nhận làm hết, cùng Khâu Văn Đông mò đến đây.

Còn Chúc Duy Phong, hắn cũng có phương pháp của mình, Diệp Thiên ở kinh thành tuy rằng cũng không khoe khoang, nhưng chỉ bằng thân phận cháu ngoại của Tống Hạo Thiên này, vẫn sẽ bị rất nhiều người lưu ý.

Nhưng thân phận Chúc Duy Phong và Khâu Văn Đông hai người không giống nhau, hắn nếu đi tới trước cửa, nếu như ngay cả cổng nhà Diệp gia còn không thể nào vào được, thì thật mất mặt.

Cho nên nghe Khâu Văn Đông nói cáo từ sau, Chúc Duy Phong không khỏi hơi hơi nhíu mày lại.

- Lão Khâu, tới nhà chính là khách, nhanh vào ngồi đi …

Diệp Thiên chú ý tới thần sắc Chúc Duy Phong, biết ý nghĩ của hắn, không khỏi cười nói:

- Hôm nay là ngày đại hỉ của Diệp Thiên tôi, lát nữa tôi mời vài vị một ly, Chúc tổng, rất hân hạnh được đón tiếp!

- Diệp huynh đệ khách khí, Chúc mỗ quấy rầy, xin uống chén rượu mừng .

Chúc Duy Phong nghe Diệp Thiên nói trong lòng khoan khoái, từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa xe, đưa cho Diệp Thiên nói:

- Từ năm 1998 tôi đặt từ Anh quốc đặt chế một chiếc xe, mãi đến hiện tại mới mua được, vừa lúc đại hôn lễ của Diệp huynh đệ, coi như lễ vật của tôi !

Trước kia Diệp Thiên giúp hắn đại ân, Chúc Duy Phong luôn luôn muốn tỏ chút gì đó, cũng tìm không thấy cơ hội, lần này Diệp Thiên kết hôn, quà của hắn chính là không nhỏ.

Đừng nhìn Chúc Duy Phong nói qua loa, chiếc xe này đến đây chính là không nhỏ, đây là mẫu xe Rolls-Royce mới nhất năm 1998 "Màu bạc Thiên Sứ" . Ở toàn thế giới đều là số lượng xuất hàng, quốc nội mới có một chiếc này thôi.

- Được, Chúc tổng có tâm, Diệp Thiên xin nhận .

Nhìn thấy Chúc Duy Phong truyền cho cái chìa khóa, Diệp Thiên nghĩ một chút vẫn nhận lấy, với kinh tế của hắn lúc này, cũng không phải người thiếu tiền, chẳng qua sau này cần tìm cơ hội tặng cái lễ vật bằng nhau thôi.

- Diệp Thiên, đều sắp xếp xong xuôi rồi, trong vòng năm phút, bàn bên kia có thể đưa lại đây!

Diệp Thiên bên này đang chỉ đạo bên trong. Mặt sau Vệ Hồng Quân cũng cúp điện thoại chạy ra, tháng một này trời lạnh, nhưng trên trán hắn đều tràn đầy mồ hôi.

- Vệ lão đệ, nhìn ông bận kìa, sớm đánh tiếng cho tôi đến tiếp đón. Tôi tới an bài không phải xong rồi sao?

Nhìn thấy Vệ Hồng Quân cùng Diệp Thiên thân mật, trong lòng Khâu Văn Đông thật hâm mộ, nếu quan hệ hắn và Diệp Thiên cũng có thể đến trình độ này, vậy thì thật là có thể nghêng ngang ở thành Bắc Kinh này.

- Khâu đại ca, ông chính là mã hậu pháo, mau, vài vị mời vào bên trong !

Chuyện bị đánh lần trước, Vệ Hồng Quân còn mang ơn Khâu Văn Đông, lập tức miệng nói lấp liếm. Để vài người đi vào, tuy rằng lúc này bàn ở Tiền viện còn chưa mang lại đây, nhưng an bài ba năm người ở trung viện cũng không có vấn đề gì.

- Chú Vệ, mọi người đi vào trước đi, này... Lại có người đến.

Diệp Thiên vốn đang cùng với mấy người cùng nhau tiến vào sân viện, nhưng vừa đi đến cửa cửa. Phát hiện đầu ngõ lại có năm sáu người, không khỏi cười khổ đứng lại.

- Ôi? Là Đường lão?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Chúc Duy Phong cũng ngừng lại, ra bên ngoài vừa nhìn, sắc mặt nhất thời trở nên có chút cổ quái.

Mấy người đang tới Chúc Duy Phong đều biết, trừ Đường Văn Viễn lão gia ở Hồng Kông, còn có vị kiêu hùng thị trường chứng khoán Văn Loan Hùng cùng với ông chủ Hoa, mấy năm nay nổi bật ở giới giải trí Hồng Kông .

Nhưng so với bình thường những người này ra vào được người tiền hô hậu ủng bất đồng, lúc này ngoài Đường Văn Viễn có cháu gái bên cạnh đi theo, Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng đều là một mình một người đến.

- Tôi nói này lão Đường, lạnh thế này tôi cố ý không kêu ông, ông cứ cố tình đến làm gì?

Diệp Thiên tiến lên đỡ Đường Văn Viễn, nói:

- Tuyết Tuyết em cũng thật là … ông của em tuổi cao như vậy , sao không ngăn cản ông ta?

- Anh Diệp Thiên, anh ... anh kết hôn cũng không kêu Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết làm phù dâu cho chị Thanh Nhã.

Vốn dĩ trong lòng tràn đầy ủy khuất, lại bị Diệp Thiên răn dạy và quở mắng như vậy, trong ánh mắt Đường Tuyết Tuyết nhất thời đã tràn ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mắt nhìn như muốn khóc rồi.

- Đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc, chị Thanh Nhã của em ở bên trong đó, muốn làm phù dâu thì nhanh lên vào đi thôi!

Diệp Thiên thấy Đường Tuyết Tuyết như vậy, khiến cho mọi nóng giận cũng không còn, cười khổ nhìn về phía Hoa Thắng và Văn Loan Hùng, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Nhị Vị lão huynh, làm sao lại để hai vị đích thân đến vậy?

Nói thành thật mà nói, Diệp Thiên ở Hồng Kông cũng chính là quan hệ gần cùng Đường Văn Viễn mà thôi, tuy rằng xem như giúp Văn Loan Hùng một chút, nhưng trong lòng hoàn toàn không coi hắn là bằng hữu, hắn không nghĩ hai người này cũng sẽ từ Hồng Kông sang.

- Diệp tiên sinh, lần trước nhận được ngài chỉ điểm, vẫn chưa thể biểu đạt lòng biết ơn, lễ vật nho nhỏ xin hãy vui lòng nhận cho!

Văn Loan Hùng đem vật cầm trong tay là một cái hộp lễ giao cho Diệp Thiên, kỳ thật trong khoảng thời gian này bởi vì một ít hạng mục ở quốc nội, hắn luôn luôn ở kinh thành, cũng không phải đặc biệt từ Hồng Kông chạy tới.

Nhưng cái vòng cổ kim cương hắn tặng Diệp Thiên kia, thật ra là bảo người hôm qua bay suốt đêm từ Hồng Kông đưa tới, vòng cổ đó là hắn ở mua qua đấu giá ở Châu Âu mà có, ngay lúc đó giá cả là bảy trăm vạn bảng Anh, đổi thành nhân dân tệ đã là hơn một tỷ .

- Diệp tổng, lúc trước ở Hồng Kông đã đắc tội, Hoa mỗ lần này là đến nhận tội, lễ vật nho nhỏ, nhưng là kính ý!

Hạng mục lần này của Văn Loan Hùng ở Đại lục là cùng làm với Hoa Thắng, hắn cũng là lý do đầy đủ, lần trước thủ hạ của hắn, cái đạo diễn kia đã trêu chọc Diệp Thiên gây phiền toái rất lớn, lấy cớ nhận lỗi, lại khiến Diệp Thiên nói không nên lời chối từ.

- Hai vị thật sự là quá khách khí, lão Đường, ông vào trung viện ngồi đi, nhị vị thì tủi thân một chút, ngồi ở Tiền viện được không?

Nhìn thấy mấy người đó, Diệp Thiên thật đúng là nhức đầu, sớm biết rằng như vậy, còn không bằng hắn tổ chức ở trong khách sạn, tối thiểu thì có yêu cầu thêm bàn cũng không cần phiền toái như vậy.

- Diệp Thiên, cậu xem rồi an bài là được!

Đường Văn Viễn gõ gậy trên mặt đất, nói:

- Lão đầu ta thực ra không mấy lần được uống rượu cưới của người khác !

Diệp Thiên là ai? Theo lời nói của Đường Văn Viễn hắn liền nghe ra mùi khác, tức giận nói:

- Được, đừng cả ngày nói ngoài miệng, chuyện đó tôi nhớ lâu đấy!

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Đường Văn Viễn lớn tuổi như vậy, tự nhiên sẽ không cảm giác thẹn thùng, cười đi đến trong cửa.

- Đường lão, Hoa tiên sinh, Văn tiên sinh, mọi người cũng đã tới ư?

- Đến lúc này, Chúc Duy Phong đi theo sau Diệp Thiên mới có cơ hội chen miệng vào.

- Ồ? Cậu là...

Đường Văn Viễn dừng chân lại, có chút nghi hoặc nhìn Chúc Duy Phong, tuổi tác lớn, trí nhớ cũng tùy theo đó mà kém rất nhiều.

- Đường lão, anh ta là Tiểu Chúc, Chúc gia !

Đứng ở sau Đường Văn Viễn, Văn Loan Hùng nhỏ giọng nói.

- Ồ, hóa ra là cậu, ừ, các cậu người trẻ tuổi nên lui tới nhiều.

Đường Văn Viễn tỉnh ngộ gật gật đầu, cười cười với Chúc Duy Phong, đi theo Diệp Thiên đi vào Tứ Hợp Viện, nhưng đi ở bên cạnh hắn, Diệp Thiên rõ ràng nghe thấy lão nhân nhắc tới Chúc gia là nhà ai đây?

Đường Văn Viễn ở Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên không ít thời gian, cũng đều quen biết người của Diệp gia, lão gia nhân duyên tốt, sau khi đi vào nhất thời được mọi người hoan nghênh.

- Ôi? Lại có người đến sao?

Lui qua một bên đang chuẩn bị cùng mấy sư huynh trò chuyện, mày Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu lại, cùng lúc đó, Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn cũng liếc nhau một cái, đồng thời nhìn lại Tiền viện.

- Là ai đến?

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, sát khí bên ngoài đồng thời khiến cho mấy người bọn họ chú ý, khẳng định chỉ có Tống Hạo Thiên và nhóm cảnh vệ mới có thể phóng ra, Diệp Thiên vội vàng đi đến bên mẹ thì thầm vài câu.

- Ba con và ông không hợp ý nhau à?

Tống Vi Lan cũng ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn đứng dậy, kéo chồng và em ra bên ngoài viện nghênh đón.

- Cha, ba cũng tới sao?

Mới vừa đi tới sân Tiền Viện, Tống Vi Lan đã thấy cha chống quải trượng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên hai chữ Diệp gia trên cổng Tứ Hợp Viện.

Ở phía sau Tống Hạo Thiên, còn có một đứa trẻ năm sáu tuổi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu, nhìn thấy chị em Tống Vi Lan, trong miệng phát ra một tiếng reo,

- Bà cô, Cụ Cố nói dẫn cháu tới uống rượu mừng.

- Bảo Nhi, đến đây với bà cô nào!

Đây là con của Tống Chi Kiện, sao khi Diệp Thiên nói chuyện với Tống Hạo Thiên về Tứ Hợp Viện của ông ta, Tống Hạo Thiên cho người đưa nó về, hơn nửa năm nay nó luôn luôn ở tại chỗ của ông ta.

- Năm đó cha có lỗi với con và Đông Bình, khiến cho các con chia lìa hai mươi năm...

Tống Hạo Thiên nhìn cánh cổng khiến Tống gia và Diệp gia vài thập niên thù hận, trong lòng đã tràn ngập cảm khái,

- Diệp Thiên cũng là cháu ngoại ta, ta đây làm ông ngoại làm sao lại không thể tới?

- Ông đến cháu hoan nghênh, nhưng những người cùng ông tới này chỉ có thể vào Tiền viện, trung viện liền miễn nha!

Diệp Thiên từ trong cổng lớn đi ra, đối với tâm tư của Tống Hạo Thiên, hắn đoán được vài phần.

Tống Hạo Thiên tới tham gia hôn lễ của mình, thật ra là một loại bồi thường đối với cha mẹ hắn, đồng thời cũng là muốn tăng một tầng ô dù cho nhà mình.

Phải biết rằng, ngay khi Tống Hạo Thiên đứng ở cửa này, sợ là các thế lực lớn trong kinh thành đều sẽ nhận được tin tức, nếu ngày sau có người muốn động vào Diệp Thiên, vậy cũng cần cân nhắc một chút hành động này của Tống Hạo Thiên.

Nhưng khi Tống Hạo Thiên đi vào Trung viện thời gian, có người phản ứng cũng không giống, Cẩu Tâm Gia đương nhiên thật cao hứng nhìn thấy lão bằng hữu, lập tức tiếp đón Tống Hạo Thiên ngồi xuống một bàn.

Còn đám người Hoa Thangw, Văn Loan Hùng và Chúc Duy Phong, còn lại là đều bị hoảng sợ.

Tuy rằng bọn hắn biết quan hệ Diệp Thiên cùng Tống Hạo Thiên, nhưng không ai không ngờ tới lão gia này lại đích thân đến , Diệp Thiên là cháu ngoại của ông ta, dựa theo lẽ thường Tống Hạo Thiên không nên xuất hiện ở trong này.

Còn hạng người như Khâu Văn Đông, lại càng kích động không biết vì sao, trên đời này có thể ngồi cùng chỗ với người lãnh đạo cấp quốc gia, hắn coi như là không sống vô dụng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play