Người đời thường nói về giang hồ nhưng cũng chưa ai từng thấy, cũng chẳng ai biết rốt cuộc thì giang hồ nó là cái gì, câu nói: " Còn người thì còn giang hồ" cũng không quá rõ ràng làm cho người ta không biết thế nào.

Nhưng trong buổi tiệc hôm nay hai môn phái tranh chấp nhau mọi người đã được xem vở kịch hay, bọn họ đã được biết giang hồ là cái gì!

Theo chủ ý ban đầu trường hợp này Diệp Thiên cũng không muốn ra tay nhưng nếu thả thầy trò Thái Dương Thu đi thì chỉ sáng mai thôi chuyện này sẽ lan truyền ra ngoài như vậy sẽ hủy hoại đến thanh danh của Tả Gia Tuấn.

Cho nên dù có liều lĩnh một chút Diệp Thiên cũng phải ép được bọn hắn phải cúi đầu nhận thua.

Còn mọi người phải to mắt đứng xem các phú hào, Diệp Thiên hoàn toàn không để bụng đến chuyện của họ, thuật sư đấu pháp chẳng lẽ còn muốn ồn ào hay sao.

- Diệp Thiên, con… con làm sao vậy?

Vừa rồi Tống Vi Lan đã nhận ngay ra bạn lúc đi cùng chồng về phòng nghỉ ngơi, bà cảm thấy ngạc nhiên vì phòng bên cạnh náo nhiệt, ồn ào và càng kinh ngạc khi thấy con trai trong đó.

- Không có việc gì, con chỉ nói chuyện với bạn một lát thôi.

Diệp Thiên nhìn cha, Diệp Đông Bình liền vội kéo vợ đến cạnh Cẩu Tâm Gia tuy trong lòng ông cũng rất lo lắng không ngờ là đã làm phiền con trai.

- Thất Tinh nhất phái từ trước đến nay đều nổi tiếng về phong thủy, nói như vậy nhưng cũng không thiếu sự tiến đánh công phạt, hôm nay Diệp mỗ đã được lĩnh giáo một phần của Thái chưởng rồi.

Diệp Thiên đứng cách chừng 3, 4 thước chắp tay trước mặt Thái Dương Thu, tuy vai vế của hắn không hề thua kém nhưng dù thế nào thì Thái Dương Thu cũng là chưởng môn phái, thân phận cũng giống hắn.

- Công phạt thuật?

Lúc Thái Dương Thu ngưng tụ chân khí chuẩn bị dạy bảo Diệp Thiên thì nghe thấy câu này liền lặng người đi một lúc.

Trong điển tích của Thất Tinh phái có nói đến công phạt thuật pháp nhưng nó đã sớm thất truyền từ lâu còn truyền thừa đến đời nay chỉ là thật phong thủy mà thôi.

Võ công trong người Thái Dương Thu là hỗn hợp tài nghệ của Lưỡng Quảng khu đông đảo nam phái trong chốn võ lâm, hơn nữa ông ta cũng có khả năng thiên phú mới luyện đến đỉnh cao ám khí nhưng cũng không có quan hệ nhiều với thuật pháp.

Mười năm trước lúc ông ta tìm Tả Gia Tuấn cũng là dùng công lực để gạt người khác cái gọi là thuật pháp quyết đầu, cho nên bây giờ nghe thấy Diệp Thiên nói ông ta cũng không biết vì sao.

Diệp Thiên không biết Thái Dương Thu đang suy nghĩ gì, sau khi nói đến công đạo thì trên người hắn sát khí bỗng dâng lên.

Sát khí lại cùng với sát khí tuy hai người giống nhau là đều do âm khí kết tụ thành nhưng cũng là do đạt được từ các cuộc huyết hải trước đây trong sát khí không gì phá được Kim Duệ khí.

Cái này giống như giết người thời cổ đại, đang quyết đấu thì trên người phóng ra sát khí .

Ba nước Trương, Dực, Đức hét một tiếng mà quân binh phải lui đến 10 vạn dặm, mặc dù có chút hơi khoa trương nhưng lúc đó trên người hắn phát ra thiên sát khí thì đó cũng là điều không thể nghi ngờ được.

Từ trước đến nay khi Diệp Thiên xuất đạo đã gặp nhiều biến cố, trước đó không lâu hắn đã đại khai sát giới đem một trăm người Nhật Bản chô trong núi sâu ở Myanmar.

Cho nên sát khí của hắn hẳn không bằng các danh tướng cổ đại nhưng hôm nay chỉ e có người hơn hắn, cùng nhau đọ sát khí cả khí thế của Diệp Thiên cũng phải thay đổi.

Vốn dĩ lúc này Diệp Thiên như đang đem bảo đao cất giữ trong vỏ, mũi đao còn chưa kịp vào trong vỏ đao đã đâm Thái Dương Thu làm cho hắn mơ hồ đau đau trên làn da.

Hơn nữa vì Diệp Thiên còn suy nghĩ đến người khác nên chỉ giới hạn sát khí trên người Diệp Thiên, sát khí đó không phá được Kim Duệ Khí nhưng nó liên tục chà sát lên thần kinh của Thái Dương Thu.

Chẳng qua cái Diệp Thiên sử dụng bây giờ chính là khí thế, cổ khí thế này với người thường mà nói chỉ e họ sẽ sợ đến mức tè dầm cả ra quần nhưng để chống lại Thái Dương Thu thắng thua cũng khó mà quyết định được.

- Như lời ngươi nói đây là công phạt thuật pháp? Cũng không gì hơn cái này.

Thái Dương Thu cũng đến từ thời loạn lạc, trong tay nắm giữ sinh mạng của không ít người, lúc ông ta cảm nhận được sát khí trên người Diệp Thiên thì có chút kinh ngạc, theo phản ứng liền đứng dậy.

Hít vào một hơi thật sâu, vốn dĩ Thái Dương Thu đã cao lớn thì bỗng nhiên lại tăng thêm mấy phần nữa, một cái đầu màu trắng bay lên hai mắt trừng trừng uy mãnh khác thường.

Còn Diệp Thiên xâm nhập đến sát khí cũng bị khí huyết trên người Thái Dương Thu tách ra tiếp tục ảnh hưởng đến thần kinh của Thái Dương Thu.

- Ếch ngồi đáy giếng há lại biết được giang hồ to lớn.

Diệp Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, hai tay rũ xuống đột nhiên lại nâng lên trước ngực vẽ ra một cái đồ án Hư Không huyền diệu, thét lên:

- Đi!

Theo tiếng hô của Diệp Thiên, quanh hắn khoảng 10m2, ánh đèn cũng tối đi không biết nguyên nhân có phải là do hơi lạnh trong phòng quá lớn không, Thái Dương Thu thấy người mình nổi hết cả da gà lên.

Hơn thở lạnh của Diệp Thiên phóng sát khí ra ngoài giống như sóng biển cuồn cuộn giội lên người Thái Dương Thu, từng đợt, từng đợt hàn khí xâm nhập vào cơ thể ông ta.

Tuy khí huyết của Thái Dương Thu rất lớn nhưng lại bị Diệp Thiên ngưng tụ lại thành sát khí trước mặt cảm thấy trong người lạnh vô cùng, ông ta hoảng hốt liền hiểu ra ngay đây là công pháp của Diệp Thiên.

Cảm nhận được hàn khí đang ăn mòn cơ thể, Thái Dương Thu biết nếu tiếp tục như thế thì nhất định sẽ thất bại liền hét to một tiếng dữ dội chuẩn bị tấn công Diệp Thiên.

Nhưng lúc này trong mắt Diệp Thiên lóe lên một tia sáng, áp chế chân khí toàn cơ thể phát ra khí huyết cực lớn.

Thái Dương Thu đang định xông lên thì đột nhiên bị áp chế ông ta không ngờ đã thử kĩ tu vi của Diệp Thiên mà vẫn không kịp phòng bị, làm y phải thôi suy nghĩ manh động.

Chẳng qua là Diệp Thiên cũng không cho y có cơ hội rút lui, huyết khí quanh toàn cơ thể luôn ở bên tay trái.

Tay phải Diệp Thiên bắt quyết, miệng hô:

- Phát!

Theo tiếng hô của Diệp Thiên, bùa sát tụ nổ trước mặt Thái Dương Thu, sát khí bao phủ lên cơ thể y.

Những người đang xem dường như có ảo giác.

Vì họ nhìn thấy, Thái Dương Thu dưới ánh đèn chợt trở nên mơ hồ giống như sương mù bao phủ thậm chí còn mờ không nhìn rõ lắm.

Cảnh này diễn ra trong thời gian năm, ba giây sau khi hồi phục lại trạng thái ban đầu Thái Dương Thu lại hiện lên trước mặt mọi người làm cho người ta cảm thấy cảnh vừa rồi chẳng qua chỉ là một ảo giác.

Nhưng mọi người khiến mọi người ngạc nhiên sau cảnh vừa rồi là đầu Thái Dương Thu bị bạc trắng, mặt thì xanh xao vô cùng đáng sợ.

- Giết, giết, giết…

Thái Dương Thu không biết mình đã gặp phải chuyện đáng sợ gì, hai tay giơ lên hô giết rồi nhìn ra 4 phía thấy những người xung quanh đều giống như quỷ quái vậy.

- Mẹ kiếp, tên tiểu tử đó cũng không thường đâu.

Thấy bộ dạng Thái Dương Thu, Diệp Thiên không nhịn được chửi thầm trong bụng, hắn đã lấy bùa để ngưng tụ sát khí kích thích làm cho thần trí của Thái Dương Thu hỗn loạn mà quên mất nó có khả năng sát thương cực lớn.

Nếu Thái Dương Thu phát điên thì chuyện hôm nay lớn rồi, Diệp Thiên vội vàng nhìn về phía Cẩu Tâm Gia muốn đại sư huynh ra tay giúp.

Nhưng không đợi Diệp Thiên nói gì, Thái Dương Thu đã gào thét như một dã thú lẩn vào trong đám đông trong mắt y dường như mọi người xung quanh chỉ là ảo giác.

- Sư phụ, người làm sao vậy?

Cũng may Dịch Ôn Mậu cách Thái Dương Thu không xa, hắn ta cũng rất chú ý đến hành động của 2 người phát hiện thấy sư phụ có dấu hiệu phát điên liền vội vàng xông lên phía trước chặn và ôm Thái Dương Thu lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Thái Dương Thu lúc này như người cổ đại mắt còn, chân tay bị cụt luôn miệng kêu chém giết, không còn nhận ra đồ đệ của mình liền đánh một trưởng trúng đồ đệ của mình.

- Phịch…

Công lực của Thái Dương Thu ở cỡ nào? Tuy thần chí không rõ nguyên nhân một chưởng đã dùng 3 phần công lực nhưng cũng dễ dàng khiến cho Dịch Ôn Mậu phải phun ra máu tươi, ngực kêu lên những tiếng răng rắc, không biết là đã gãy mấy cái sương sườn?

Máu tươi phun lên mặt Thái Dương Thu kích thích thêm huyết khí hơn nữa Diệp Thiên vẽ bùa ngưng tụ sát khí cũng chỉ có hạn, Thái Dương Thu đã nhanh chóng tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại Thái Dương Thu còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì chỉ thấy trước mặt một người bay ra ngoài định thần nhìn lại đúng là đệ tử mình thì vội vàng đi xuống đỡ lấy đệ tử.

- Ôn Mậu, có chuyện gì vậy?

Thấy vạt áo trước ngực và ngửi thấy mùi máu tươi Thái Dương Thu trở lên hỗn loạn không phải y đang giằng co với Diệp Thiên hay sao, sao lại ra tay làm đệ tử của mình bị thương như thế này?

Dịch Ôn Mậu nuốt máu xuống, nói đứt quãng:

- Sư… Sư phụ, nhận đi, nhận thua đi!

Tục ngữ có câu: Kẻ trong cuộc thì thường u mê, Diệp Thiên chưa thay đổi vịt trí đã khiến cho thần kinh Thái Dương Thu trở lên hỗn loạn, cái pháp thuật quỷ dị này căn bản là thầy trò bọn họ không có khả năng đối kháng.

- Nhận thua?

Lúc Thái Dương Thu ngạc nhiên nhìn đồ đệ, khi đang định hỏi thấy thân thể giật lên mấy cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play