Đổi lại là Tả Gia Tuấn , ông ta cũng không dám đảm bảo như vậy, nhưng Diệp Thiên đã gật đầu, tức khắc sẽ có biện pháp, từ trước đến giờ Tả Gia Tuấn không thể nhìn thấu được vị tiểu sư đệ này.

- Có lẽ nên đi xem mấy người kia đã.

Mặc dù Diệp Thiên đã đoán trước trong lòng nhưng vẫn không dám khẳng định, vậy nên muốn nhanh chóng đi gặp mấy người bị sát khí xâm nhập cơ thể kia.

- Người lớn nói chuyện, trẻ con mà cũng xen vào à?

Thôn trưởng Ngô đang nghe Tả Gia Tuấn cam đoan về thời gian, lại bị Diệp Thiên cắt ngang, vô cùng tức giận. Trong mắt ông, người thanh niên như Diệp Thiên chỉ là người tháp tùng hoặc là hậu bối của Tả Gia Tuấn mà thôi.

Theo một nghĩa nào đó mà nói, Hông Kong là một thành phố bảo tồn lại được hoàn thiện nhất truyền thống văn hóa Trung Quốc, cho đến nay vẫn còn thói quen sử dụng chữ phồn thể.

Trong bối cảnh như vậy, các gia đình ở Hông Kong giáo dục con cháu vô cùng nghiêm khắc, thường thì trong gia đình, khi bề trên nói chuyện, thì bề dưới không được phép chen ngang.

- Trẻ con? Nói tôi ư?

Diệp Thiên không nghe hiểu tiếng Hông Kong cho lắm, lặng đi một chút mới hiểu được ông lão đang răn dạy và quở trách chính mình, bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu ngậm miệng lại đứng sang một bên.

- Thôn trưởng Ngô, mặc dù cậu ấy còn trẻ tuổi, nhưng lại là sư đệ của tôi.

Tả Gia Tuấn có chút bất mãn nhìn về phía thôn trưởng Ngô nói:

- Đi thôi, nghe theo lời sư đệ của tôi, trước tiên đi thăm mấy người bị trúng tà khí đã…

- Cậu… cậu ta là sư đệ của Tả đại sư á?

Thôn trưởng Ngô không dám tin vào mắt mình, quay lại nhìn Tả Gia Tuấn , hai người này tuổi tác cách nhau xa quá đi.

Nhưng nếu như để ông ta biết rằng vị tuổi cao hơn cả đứng bên cạnh cũng là sư huynh của sư huynh, không biết thôn trưởng Ngô còn tỏ ra bộ dạng như thế nào nữa?

Tả Gia Tuấn nếu đã mở miệng, tức khắc thôn trưởng Ngô không dám nói thêm điều gì nữa, đi đầu tiên dẫn mọi người vào thôn.

- Phát Tử, Tả đại sư đến thăm cậu này, mau bảo vợ cậu đi pha trà đi.

Tiến vào sân của một gia đình, thôn trưởng Ngô hét lớn, quay đầu nói với mấy người Tả Gia Tuấn :

- Bên trong nhà hơi loạn, mọi người ngồi tạm ngoài sân một lát đã.

- Không sao, ngồi đây cũng được.

Tả Gia Tuấn xua tay, nghe thấy tiếng gọi của thôn trưởng Ngô, một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi chạy ra.

Người đàn ông này cao khoảng 1,7m, nước da ngăm đen do ánh nắng mặt trời, chỉ có nét mặt là hiện rõ sự khỏe khoắn, khi đi từ trong ra, tay phải còn bám vào khung cửa, toàn thân khiến cho người ta có cảm giác yếu ớt.

¬- Chính là cậu ấy?

Diệp Thiên nghiêng mặt về phía sư huynh hỏi.

Cẩu Tâm Gia gật gật đầu nói:

- Ừ, Tả Gia Tuấn ra tay tiêu trừ sát khí, nhưng vẫn có chút tổn thương tới cơ thể của cậu ta.

Lục phủ ngũ tạng cũng giống như ngũ hành âm dương, một khi bị sát khí xâm nhập vào cơ thể, thì sẽ phá vỡ sự cân bằng, cho dù là cứu chữa đúng lúc thì cũng khó tránh khỏi sinh trọng bệnh.

Như năm đó Diệp Thiên ra tay giáo huấn Nhâm Kiện, khiến hắn gặp ác mộng suốt mấy tháng liền, cả Hoàng công tử Hoàng Tư Chí cũng như vậy, nhưng Diệp Thiên ra tay còn nặng hơn, đến bây giờ mấy người đấy còn nằm trên giường bệnh cơ.

Diệp Thiên nhìn thấy người thanh niên đó, đột nhiên hỏi:

- Anh này, khi anh làm việc ấy, có ngửi thấy mùi thối bay ra không?

- Có, mùi đấy thật là khó chịu, xông chết người ý.

Nam thanh niên gật đầu, vẻ mặt còn tỏ ra sợ hãi.

- Được rồi, anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy ngày nữa là không sao đâu.

Diệp Thiên gật đầu, lôi Tả Gia Tuấn ra ngoài.

- Ấy, Tả đại sư, ông muốn đi đâu?

Thấy Tả Gia Tuấn cùng mấy người vừa vào sân, ngồi còn chẳng ngồi đã muốn đi ra ngoài, thôn trưởng Ngô vội vàng đuổi theo, bộ dạng sợ hãi, không biết mình có đắc tội gì với Tả đại sư hay không.

Thấy Diệp Thiên kéo tay mình, Tả Gia Tuấn nói:

- Thôn trưởng Ngô, cậu thanh niên kia bình phục tốt lắm, tôi cũng yên tâm rồi, đợi tôi về chuẩn bị hóa giải tà khí ở chỗ kia, trong vòng từ ba đến năm ngày mọi chuyện nhất định sẽ được xử lí xong.

- Chuyện...chuyện này là thật ư?

Thôn trưởng Ngô nghe vậy lặng người đi một lát, không dám tin phải hỏi lại.

- Đương nhiên rồi, bây giờ chúng tôi phải chở về để bàn bạc.

Tả Gia Tuấn gật đầu.

- Được, được, mấy người chờ tôi một lát, tôi quay lại ngay, nhất định phải chờ tôi đấy.

Thôn trưởng Ngô mừng rỡ, chợt nhớ tới chuyện gì đó liền dặn dò Tả Gia Tuấn rồi xuay người chạy vội đi, với tốc độ đấy thật không giống một ông lão sáu bảy mươi tuổi chút nào cả.

- Diệp Thiên, có thật là có thể làm được không?

Đợi cho sau khi thôn trưởng Ngô rời đi, Cẩu Tâm Gia nhìn về phía sư đệ của mình, ông biết tu vị Diệp Thiên cao hơn mình, nhưng không nghĩ rằng trong vòng ba đến năm ngày là có thể phá giải được sát khí đó.

Diệp Thiên cười nói:

- 80% là như vậy, đại sư huynh, huynh bị che mắt rồi.

Thấy bộ dạng khó hiểu của đại sư huynh, Diệp Thiên đang định nói thêm gì đó thì bốn thanh niên cường tráng bê một cái túi lớn đi từ trong thôn ra, Diệp Thiên lập tức không nói thêm gì nữa.

- Thôn trưởng Ngô, ông làm gì vậy?

Tả Gia Tuấn tiến lên phía trước, mới phát hiện ra mấy người kia bê một cái giường đơn, bên trong là một vật gì đó đen đen.

- Tả đại sư, ông xem, thôn nghèo chúng tôi không có gì để chiêu đãi ông, con rùa biển này mới bắt từ biển lên, tặng cho ông để thưởng thức.

Thôn trưởng Ngô vừa nói chuyện vừa bảo mấy người kia đặt sàng đan xuống, một con rùa biển dài gần 1m hiện ra trước mặt mọi người.

Dưới ánh mặt trời con rùa biển này có màu xanh biếc, ở khắp người có mấy vết thương do lưới đánh cá tạo nên, đầu và chân nó đều thò ra ngoài chứ không thụt vào trong như rùa bình thường, trông có vẻ hoảng sợ.

- Nếm thức ăn tươi, đồ như này mà mấy người cũng ăn sao?

Nhìn thấy con rùa biển màu xanh mắt Diệp Thiên trợn tròn, trước đây thường nghe nói người vùng duyên hải Quảng Đông rất biết thưởng thức món ăn, hôm nay coi như bản thân được diện kiến rồi.

- Đương nhiên rồi, thịt rùa biển xanh này rất ngon, hương vị đặc biệt, nấu thành canh ăn là bổ nhất.

Sau khi thôn trưởng Ngô biết Diệp Thiên là sư đệ của Tả Gia Tuấn , ngôn ngữ cũng trở nên khách khí hơn.

- Sư... sư huynh, không biển rùa biển là được coi là tượng trưng cho sự trường thọ sao? Sao lại có người ăn chứ?

Diệp Thiên khó hiểu nhìn về phía Diệp Thiên.

- Khụ, khụ, nói thì là như vậy, nhưng gan, tiết, ruột dạ dày rùa biển đều có thể làm thuốc, rất có lợi cho sức khỏe, bọn họ cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.

Tả Gia Tuấn bị Diệp Thiên hỏi cười khổ, hằng năm ông đều đi mua rùa biển phóng sinh, nhưng vẫn có nhiều rùa biển quý hiếm bị bắn giết. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Sau khi nghe thấy Tả Gia Tuấn nói như vậy, Diệp Thiên cũng không khách khí nữa, đi thẳng lên nói:

- Được, tôi nhận con rùa biển này, Khiếu Thiên, đưa nó lên xe đi...

Rùa chính là dòng dõi Huyền Vũ, nuôi rùa có thể mang lại vận may, xem ra tuổi của con rùa biển này ít nhất cũng phải trăm năm trở lên, đúng lúc có thể đưa về nhà Diệp Thiên nuôi dưỡng, điều đó có thể tăng thêm phúc thọ.

Cái đầu của con rùa biển này không nhỏ, khó mà có thể nhét nó vào thùng sau ô tô được, mấy người Diệp Thiên cũng không đợi nữa mà lái xe đi thẳng về căn biệt thự của Tả Gia Tuấn .

Trong biệt thự của Tả Gia Tuấn cũng không có bể bơi, chỉ có một cái ao nhỏ và núi giả, bất đắc dĩ Diệp Thiên chỉ có thể đem con rùa để vào trong cái hồ nước đó, khó khăn lắm mới để cho nước ngập quá mai.

- Phải để mày chịu khổ ở đây một thời gian rồi.

Diệp Thiên vỗ vỗ lên mai rùa, một luồng nguyên khí đi vào, rùa ngẩng đầu lên hướng về phía Diệp Thiên liên tục cáp quai hàm, nhìn mọi người một cách hiếu kì.

- Nuôi rùa sẽ giúp ích cho khí vận, ngôi nhà mới của đệ đúng lúc thiếu vật này, nhưng mà tiểu huynh đệ, đệ mau nói xem chỗ hố kia rốt cuộc là có điểm gì kì lạ?

Sau khi quay về phòng, Cẩu Tâm Gia nói mấy câu, liền chuyển sang vấn đề sát khí ở chỗ kia.

- Đại sư huynh, sát khí ở chỗ đó tích tụ không tiêu tan, không phải là do thiên nhiên hình thành.

Nhìn thấy hai người nín thở lắng nghe mình nói, Diệp Thiên cũng không thừa nước đục thả câu, hành văn gãy gọn nói:

- Mấy người bị trúng tà kia, trong sát khí còn có thi khí, không biết các sư huynh có phát hiện ra không?

- Thi... thi khí?

Cẩu Tâm Gia nghe vậy lặng đi một chút, liên tục lắc đầu nói:

- Không thể nào, mấy người kia chết cũng đã mấy chục năm rồi, làm sao còn lưu lại thi khí được chứ?

Cái gọi là thi khí, là khí phát ra khi cơ thể người bắt đầu thối rữa.

Thông thường là mùi tanh, hơn nữa còn có một loại khuẩn thể, ảnh hưởng nhất định tới người sống.

Nhưng thông thường chỉ ở trong nơi có điều kiện đặc biệt kín, thi khí mới có thể lưu lại, như trong kim tự tháp Ai Cập, tràn đầy thi khí.

Nhưng nơi những người kia được chôn cất, thậm chí một chiếc quan tài đều không có, cho dù là thi khí, mấy chục năm cũng bốc hơi hết rồi, căn bản là không thể tồn tại đến tận bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play