Kể từ đó, Chúc Duy Phong ngầm sáng lập ra tổ chức xã hội đen do đó mà cổ phần công ty đã thâm hụt đến 10%, nếu như Diệp Thiên làm như đã nói thì hắn chính là cổ công lớn nhất của võ đài.
Sau khi Chúc Duy Phong rút cổ phần công ty ra đã mà không hề biết trước đó Khâu Văn Đông đã rất hoảng sợ, 15% cổ phần công ty có thể thu lợi được cả hàng trăm ngàn vạn điều đó làm cho Khâu Văn Đông điên lên được, ông ta đã vất vả giúp đỡ xử lý công việc của võ đài cả 3 năm nay, mà phần cổ phẩn có được so với Diệp Thiên chỉ là số lẻ.
- 15 % cổ phần võ đài? Chuyển nhượng cho tôi?
Diệp Thiên kinh ngạc nhìn bản hợp đồng trong tay Chúc Duy Phong nhưng không nhận lấy, căn bản là hắn không nghĩ mình chỉ thi đấu có một trận mà đổi được số cổ phần trị giá hơn tỷ như thế này.
Chúc Duy Phong gật đầu nói:
- Được rồi, Diệp huynh đệ, cậu là thần tiên trong Cửu Thành này ít nhiều cũng có công, cậu cứ yên tâm nhận lấy đi nó tuyệt đối không gây phiền phức cho cậu đâu.
Cùng với việc lấy cổ phần trong công ty ra chuyển nhượng cho Diệp Thiên 15% Chúc Duy Phong cảm thấy nhất định sẽ không bị phiền phức tìm đến nữa, còn bản thân mình thì có lẽ không giúp được gì nhiều cho võ đài nữa.
Nhưng Diệp Thiên lại không đồng ý, hắn là một cao thủ không thể tiếp xúc với xã hội đen của Chúc Duy Phong được, tiến cử người quyền thủ ngoài đến đấu ở Trung Quốc, tóm lại là Diệp Thiên có thể tự chủ được không sợ các quyền thủ nước ngoài làm càn.
- Hay là thôi đi, tôi không có hứng thú gì đâu, Chúc tổng thành ý của ngài tôi xin ghi nhận.
Diệp Thiên lắc đầu, ngay cả một chút do dự cũng không có mà thẳng thừng từ chối, đừng nói là hằng năm chia hoa hồng chứ trước kia Cung Tiểu Tiểu tặng cho hắn cổ phần công ty trị giá cả hơn 10 triệu hắn cũng đâu có nhận.
Diệp Thiên hiểu được đạo lý ở trên đời này tuyệt đối không có chuyện cái bánh nướng tự nhiên từ trên trời rơi xuống, có bất cứ cái gì thì cũng phải trả giá của nó bằng năng lực, lương tâm, lấy được bao nhiêu thì phải mất đi nhường ấy.
Diệp Thiên cũng rất hiểu tâm tư của Chúc Duy Phong, muốn trói buộc hắn với võ đài bằng ít cổ phần thì qua là khinh thường Diệp Thiên, tiền tài đối với hắn không phải là tất cả cần biết rằng chỉ cần Diệp Thiên gật đầu thì ngay lập tức hắn có số tài sản kếch sù cả mấy trăm triệu đô la.
Thấy Diệp Thiên không nhận, Chúc Duy Phong vội vàng nói:
- Diệp huynh đệ, đây chỉ là chút thành ý, những người trong hội ở kinh thành đều có chút cổ phần, cậu đừng từ chối.
Trong câu nói Chúc Duy Phong còn có ý là Diệp Thiện nhận tiền thì sẽ là người trong hội. Chỉ vì từ thời mở nước đến giờ bọn họ cũng có công, tuy thường ngày làm việc bình thường nhưng trong thâm tâm vẫn có chút cao ngạo, cũng không phải ai cũng vào được trong hội của họ.
- Ha ha, Chúc tổng ngài thấy tôi giống người đang thiếu tiền lắm sao?
Diệp Thiên nghe thấy vậy cười, nhìn Chúc Duy Phong với ánh mắt đầy suy ngẫm:
- Diệp Thiên tôi chỉ là một người dân bình thường, e rằng không hợp với những vòng luẩn quẩn trong kinh thành, thành ý của Chúc tổng tôi xin nhận, hôm nay đến đây thôi nhé.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói câu này, Chúc Duy Phong thở dài trong lòng, ông ta có biết một chút về mẹ của Diệp Thiên, ông ta biết sự giàu có của người đàn bà này là không thể hình dung nổi cho nên lúc lấy cổ phần công ty ra ông ta cũng chuẩn bị luôn rằng mình sẽ bị từ chối.
Hơn nữa dù Diệp Thiên có phải là cháu của dòng dõi Thiên Tống gia không thì cũng vẫn cứ là quyền pháp tông sư, điều đó không cho phép hắn dính dánh nhiều đến võ đài, ông ta thừa nhận trước đây đã lo lắng và là người quyết đoán, chuyện này không thể làm được ông ta để hợp đồng lên bàn và nói:
- Được rồi, để tôi sắp xếp người tiễn cậu, Diệp huynh đệ mai không có việc gì hãy ở đây thêm chút nữa đi.
- Được, cảm ơn Chúc tổng, Hồ Quân có rảnh không cùng uống trà đi, đừng có cả ngày nghĩ đến chuyện kiếm tiền như thế.
Thấy Hồ Quân và Khâu Văn Đông không đi theo ý Diệp Thiên có trời mới biết bọn họ muốn nói chuyện gì, Hồ Quân liền đứng đậy đi khỏi.
Chúc Duy Phong tặng cho Diệp Thiên một chiếc xe Mercedes hào hoa và chất lượng nhất, sau khi hỏi địa chỉ, người tài xế tự đưa ấm thủy tinh đương nhiên là lấy lại một ít phú hào.
- Diệp Thiên tại sao phải giữ lại cái mạng chó thằng Nhật Bản kia lại?
Lúc ở võ đài Hồ Hồng Đức không tiện nói ra, ông ta biết với bản lĩnh của Diệp Thiên hoàn toàn có thể đánh chết tên Đằng Thác Hải nhưng không hiểu sao hắn lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy dù sao đó cũng là người Nhật Bản hơn nữa lại là một võ giả.
- Lão Hồ, lúc ở trên võ đài sao tôi nói ông không nghe thấy?
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn Hồ Hồng Đức:
- Không phải tôi đã nói rồi sao, Đằng Thác Hải chỉ thiếu chúng ta 2 cánh tay, chặt tứ chi của y là chúng là lấy cả vốn lẫn lời rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Không phải, tiểu tử nhà ngươi còn có suy nghĩ khác, có phải là không muốn đánh nhau với tiểu nhân?
Hồ Hồng Đức lắc đầu. tuy tính khí nóng nảy nhưng ông ta không hồ đồ, như thê nào là luyện võ công đến mức độ cảnh giới?
Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên đều là những người có thể tin tưởng được, Diệp Thiên cũng không dấu diếm, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Đúng, chính là tôi muốn Đằng Thác Hải nhớ đến sư phụ, cánh tay trái của đại sư huynh chính là bị anh hùng Bắc Cung chặt đứt.
- Cái gì? Tay của lão thúc chính là bị người Nhật Bản chặt đứt?
Hồ Hồng Đức kinh ngạc đứng lên, quyên mất là mình đang ở trong xe khiến đầu đập vào trần xe Mercedes.
Ngay từ đầu Hồ Hồng Đức đã không để ý gì đến cảm giác đau đớn, hỏi Diệp Thiên:
- Diệp Thiên, rốt cục chuyện này là gì vậy?tôi nhớ là 4, 5 năm trước lúc người Nhật Bản đầu hàng cánh tay của lão thúc vẫn tốt mà.
Trước kia Cẩu Tâm Gia đã từng đến núi Trường Bạch, ông muốn báo cho Hồ Báo Hoa cũng dời đi nhưng Hồ Báo Hoa quá xa quê cuối cùng phải ở lại đó cũng là lần cuối cùng Hồ Hồng Đức nhìn thấy Cẩu Tâm Gia.
- Chuyện cụ thể thế nào, ông đừng hỏi nữa, biết là trong đó có gọi đến anh hùng Bắc Cung là được rồi.
20 tấn vàng đúng là chuyện lớn, cho dù Diệp Thiên có tin Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên thì cũng không thể nói ra chuyện này, chỉ e ngoài 3 huynh đệ bọn họ ra thì năm đó cũng có người đánh lén Cẩu Tâm Gia có trong tài liệu của người Nhật Bản.
- Diệp Thiên, cậu có xác định được người đó không? Những người Nhật Bản e rằng cũng không làm gì được lão thúc đâu.
Cẩu Tâm Gia dẫn dắt cả một nhóm người tung hoành trên vùng đất Trung Hoa có thể nói rằng quân Nhật Bản có gai độc cũng không thể có cách gì lấy được vàng, Hồ Hồng Đức không tin Cẩu Tam Gia lại để cho người Nhật Bản chặt đứt cánh tay của mình.
- Ông cho rằng người Nhật Bản sẽ công khai đối phó với sư huynh ư?
Diệp Thiên cười một tiếng lạnh lùng:
- Hơn 200 người bao vây 1 người, đó là một cái bẫy lúc đo sư huynh bị thất thủ, lão Hồ, không sao anh hùng Bắc Cung còn chưa chết khoản nợ này nhất định có ngày phải tính.
Từ Hoa Thanh đên Bắc Cung Thái Lang, trong đầu Diệp Thiên luôn có ý định báo thù, hắn làm bị thương Bắc Cung Thái Lang có lẽ bây giờ người bạn kia đã đi gặp thiên chiếu đại thần rồi.
Chẳng qua trong người Bắc Cung Thái Lang có bệnh không tiện nói ra, ở Hàn Quốc cho nên một nửa gia tộc Bắc Cung nhất định sẽ tìm Diệp Thiên nhưng lần này Đằng Thác Hải bị chặt đứt tứ chi thì không thể khiêu chiến với gia tộc Bắc Cung được nữa.
Chuyện mà Diệp Thiên lo lắng trước mắt là vì chuyện đánh nhau mà phải hoãn lại cuộc hẹn với Tống Hạo Nhiên và cả gia đình Bắc Cung, bây giơ không phải kiêng kị gì nữa, hắn ước gì gia tộc Bắc Cung có thể phái một anh hùng đến Trung Quốc.
Đêm đó lúc ở Tứ Hợp Viện đã là hơn 2 giờ nhưng Diệp Thiên không ngờ là Cẩu Tâm Gia vẫn chưa ngủ, mà vẫn đang ở trong viện chờ hắn.
- Sư nhuynh, sao muộn rồi mà vẫn chưa đi nghỉ?
Thấy cánh tay áo trống không của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên rất đau xót thời gian này hắn biết được không ít chuyện quá khứ của Cẩu Tâm Gia, hắn biết nửa thế kỉ trước sư huynh mình được phong làm anh hùng Trung Quốc.
- Tiểu tử, sao cậu lại cso sát tâm lớn như vậy?
Cẩu Tâm Gia thấy Diệp Thiên liền cười khổ:
- Lúc đi ta đã nói là cậu không được động chân động tay, mà tại sao vẫn đả thương người khác.
Cẩu Tâm Gia có cảm thấy mùi máu tanh trên người hắn tuyệt đối không qua nổi mắt ông, nhất lại là Diệp Thiên không cất cái liễm khí trên cổ đi, để cho Cẩu Tâm Gia sống mấy chục năm trong điềm tĩnh cũng không khỏi nhíu lông mày.
- Diệp Thiên quay đều lại nhìn 2 người về phía sau nói:
- Mọi người đi nghỉ trước đi, tôi muốn nói với sư huynh mấy câu.
- Sư huynh hôm nay đệ gặp gia tộc Bắc Cung, đệ có thể không ra tay được sao?
Sau khi đợi Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức đi khỏi, Diệp Thiên mới nói ra chuyện này, hắn cũng không muốn dấu diếm Cẩu Tâm Gia chuyện đối phó với gia tốc Bắc Cung.
- Quyền pháp Châu Á vẫn có chỗ đáng khen nhưng so với nội công của Trung Hoa mà nói vẫn thua xa, đứa trẻ Đức thật đáng đánh chỉ có vài phần trăm phong thái của Tôn Lộc Đường.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Cẩu Tâm Gia không đề cập đến chuyện gia tộc Bắc Cung nữa, mà lại cảm thấy hứng thú với chuyện Hồ Hồng Đức và An Đức Duy Kì.
Năm đó Tôn Lộc Đường đã 50 từng đánh cho Peter ngấ xỉu trên chiến trường, vì vậy mà danh tiếng đã lan truyền trong võ lâm đã được gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
- Người Nhật Bản có dã tâm, bọn họ đến Trung Quốc không phải chỉ là chuyện đơn giản!
Sau khi khen ngợi Hồ Hồng Đức, cẩu tâm gia lại nói về đề tài người Nhật Bản.