Mất mặt, đúng làm mất mặt hơn nữa lại còn giở trò đánh người Trung Quốc trước mặt người Trung Quốc trên võ đài.
Phải biết rằng võ công của Nhạc gia là do Nhạc Phi sáng chế, năm đó kĩ thuật bắn súng giết đến tượng cũng phải sợ mất mật. Sau đó Nhạc gia sáng chế kỹ thuật bắn súng mới giết giặc chính là xác người Nhật còn ở khắp đồng.
Thêm nữa Đằng Thác Hải lại thông thạo tiếng Trung lại biết được súng của Nhạc gia là hàng đầu, nói như vậy để biết rằng một trưởng này của y đã giẫm nát toàn bộ võ đài của người Trung Quốc, để bọn họ phải cảm thấy khiếp sợ.
- Mẹ kiếp, lão Hồ ta sẽ xé xác ngươi.
Đằng Thác Hải ngông cuồng khiến cho Hồ Hồng Đức ức máu lên đến tận cổ mặt đỏ gay như Quan Công, tay phải đập xuống sô pha ầm một cái, sau đó là bóp và mấy cái bọt biển trong túi và đập vỗ mấy cái chén.
Thấy Hồ Hồng Đức kích động như vậy, mắt Chúc Duy Phong sáng lên, hôm nay trong võ đài này y đã rất tín nhiệm ông ta chỉ một cú đá đã khiến cho An Đức Duy Kì phải cúi đầu gọi alf Hồ lão gia tử, trong mắt Chúc Duy Phong ông đúng là cao thủ trong các cao thủ.
Mặc dù Hồ Hồng Đức không có kiến thức nhiều về sử dụng binh khí nhưng có cả trăm phương pháp, đối với Hồ Hồng Đức thì phải dùng binh khí và lồng với sự giáo huấn trong đó, thậm chi nếu là dùng lãnh khí thì còn có nhiều người lợi hại hơn.
- Lão hồ đừng nóng nảy, nghe xem y nói gì đã? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thấy Hồ Hồng Đức định lên, Diệp Thiên liền nắm bả vai ám chỉ bảo ông ta về chỗ ngồi.
Vừa rồi, Hồ Hồng Đức mời thần, cơ thể đang trong lúc suy nhược nhất, công lực cũng chỉ còn 2, 3 phần, bây giờ đừng nói là đánh nhau với Hồ Hồng Đức chưa đánh Trương Tam cũng chưa chắc đã thắng được.
Hơn nữa chiến đấu với loại binh khí nguy hiểm đánh võ chỉ cần không cẩn thận một chút thì có thể phơi thây ngay tại chỗ. Diệp Thiên càng không thể để cho Hồ Hồng Đức tác chiến.
- Sư phụ, nếu không thì… con đi trước?
Chu Khiếu Thiên cũng bất bình đứng dậy nói:
- Người Nhật Bàn này đúng là ngông cuồng, tôi phải giáo huấn cho nó một trận!
Khi Trung Quốc và Nhật Bản tiến tới quan hệ mật thiết, triều Đường người Nhật Bản còn tỏ thái độ làm anh em muốn học tập nhưng đến triều Minh, Nhật Bản cảm thấy được tài nguyên nước mình nghèo nàn. Vì thế đã chủ ý đánh bại sư phụ của mình.
Từ giữa đến cuối triều Minh, giặc Oa đến từ Nhật Bản đã mang lại một thảm họa lớn cho triều đình, thậm chí là dân cư các vùng thành thị duyên hải nghe thấy tên giặc Oa đã bỏ chạy hết, thường thì 20 đến 30 tên giặc Oa hoặc người Nhật hoành hành trong một thành. Cuối triều Minh buôn bán trên biển đã bị biến động lớn.
Cho đến khi binh của Thích Kế Quang xuất hiện cục diện mới được xoay chuyển. Nhưng Trung Quốc đất rộng, tài nguyên phong phú, lại giáo huấn không ít người Nhật Bản họ vẫn để bụng và luôn có tư tưởng xâm lược Trung Quốc.
Cuối Triều Thanh, triều đình ngày càng bạc nhược, người Nhật Bản cũng không che dấu dã tâm của mình, hạm đội Bắc Dương đã bị diệt chỉ trong một buổi trưa, toàn quân đã bị người Nhật thảm sát trong một trận huyết chiến.
Bởi vậy, lịch sử trung Quốc thời cận đại là lịch sử bị áp bức và lăng nhục. Dường như mỗi người Trung Quốc có lương tri đều nhớ rất rõ giai đoạn lịch sử này.
Mấy chục năm sau cuộc chiến tranh xâm lược của quân Nhật càng khơi sâu mối hận thù của 2 nước này, trừ bọn Hán gian bán nước thì toàn đều không thể quyên mối huyết nhục với người Nhật Bản này, phải diệt sạch người Nhật Bản.
Mặc dù 70 năm đã trôi qua, vì nền chính trị quốc gia Trung Quốc cũng đã xây dựng mối bang giao, hào hảo với Nhật Bản nhưng đối với người dân trong nước mà nói họ vẫn không thể tha thứ cho người Nhật Bản, họ cũng không che dấu lòng hận thù của mình.
Một tấc đất giang sơn là một tấc máu. Năm đó, trong lúc kháng Nhật, các võ sĩ trong võ lâm gia nhập vào các đội quân. Mối thù cuả bọn họ với người Nhật Bản càng thêm sâu, vốn dĩ ông nội của Chu Khiếu Thiên cũng có 2 đồ đệ tham gia chiến tranh năm đó đến nay vẫn bặt vô âm tín, cho nên bây giờ khi nhìn thấy Đằng Thác Hải hung hăng, ngạo mạn Chu Khiếu Thiên không chịu được phải đứng dậy.
- Mẹ kiếp, đánh chết bọn Nhật Bản đi.
- Chúc Duy Phong, võ đài là của ngưoi? Ngươi chết ở đâu rồi?
Không chỉ Chu Khiếu Thiên mà tất cả những thương nhân giàu có trong võ đài cũng đứng dậy làm cho không khí ồn ào hẳn lên, điều đó làm cho Chúc Duy Phong rất khó chịu.
- Sư phụ, con lên nhé!
Một lần nữa Chu Khiếu Thiên lại nói.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Khiếu Thiên, võ công mà đánh nhau với binh khí là hoàn toàn không hợp, nó rất dày kinh nghiệm, con không phải là đối thủ của nó đâu…
Binh khí cũng có thể gọi là hung khí, nhất là loại đao kiếm này lại càng giống hung khí, lưỡi đao cực kì sắc bén, dường như rất dễ gây sát thương chỉ cần đụng phải là sẽ chết ngay, võ công có cao đến đâu thì gặp phải loại lãnh khí này cũng phải bó tay, nó cũng giống như võ công có cao đến đâu mà chém một đao đã ngã thì không có lý chút nào.
Tuy quyền pháp của Chu Khiếu Thiên từng bước tiến bộ nhưng lại ít khi tiếp xúc với binh khí chỉ sợ lên đó chưa đánh được 3 chiêu thì đã bị Đằng Thác hải chém thương.
Thấy Diệp Thiên không chỉ ngăn cản Hồ Hồng Đức, mà còn ngăn cản người thanh niên kia lại, Chúc Duy Phong thất vọng lại thấy mọi người trong võ đài đang rất kích động, y giậm chân và đi về phía phòng nghỉ.
Tục ngữ nói có trọng thưởng tất có người dũng cảm, bằng bất cứ giá nào Chúc Duy Phong cũng phải lên giá một triệu để khuyến khích những người quyền thủ tâm huyết, hơn nữa không thể để thua trận, cho dù tất cả đều bị đánh bại thì Chúc Duy Phong cũng không cho phép không có quyền thủ nào không dám lên sân khấu.
- Người mạnh chỉ nói bằng sức mạnh, tôi Đằng Thác Hải là truyền nhân của đạo xã Nhật Bản Bắc Cung, không phải là tôi khiêu khích chư vị mà tôi chỉ muốn chứng minh bây giờ võ công binh khí của Trung Quốc không còn hoàn toàn là siêu việt nữa rồi.
Lời nói của Đằng Thác Hải như một luồng điện lan truyền khắp võ đài:
- Trước mắt tôi đến Trung Quốc, chính là vì muốn khiêu chiến với các cao thủ binh khí của Trung Quốc, ở đây có vị nào không phục thì có thể lên sân khấu.
Một câu nói nữa của Đằng Thác Hải truyền đi trong võ đài, không khí bỗng yên tĩnh trở lại, ở đây gần trăm người không phải ai cũng mất tiếng, có lẽ giờ phút này nhiệt huyết đang sôi sục trong họ nhưng thực sự tài nghệ của bọn họ cũng không bằng người ta.
Thấy võ đài yên tĩnh trở lại, Đằng Thác Hải tỏ vẻ tươi cười, người Nhật Bản tối thờ là sức mạnh, nói tất cả bằng sức mạnh, hôm nay trong mắt y chính là y muốn tuyệt đối dùng sức mạnh muốn cho các xã hội đen ở Trung Quốc phải khiếp sợ.
Thêm vào đó, 2 năm trước Đằng Thác Hải theo Bắc Cung kiếm đạo tiến vào Nhật Bản vô nguyên tắc đã đánh nhau kịch liệt với các tổ chức, thực sự không pahir vì bắn tên không trúng đích, sau hai năm y chiến thắng toàn bộ đối thủ của Nhật Bản thực sự là trong chuyện này có chút bí ẩn.
Mọi người đều biết, Judo Nhật Bản và đạo Không Thủ phát triển rất mạnh, ngày nay Judo và Không Thủ đạo quán đã lan ra toàn Thế giới, dường như có nơi người ta còn coi hai loại này là thông dụng.
Mà Judo và đạo Không Thủ phát triển, ở Nhật Bản hằng năm các công ty về Judo và đạo Không Thủ thu được một khoản khổng lồ hàng triệu đô, làm cho các tập đoàn này trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất.
Nhưng lịch sử kiếm đạo của Nhật Bản đã có rừ lâu đời đã trở thành thông dụng trên thế giới nhưng đã rơi vào khủng hoảng, gia tộc Bắc Cung đã làm đại biểu cho kiếm đạo Nhật Bản lại rơi vào tổn thất nặng nề.
Một số người phân tích về gia tộc Bắc Cung, nguyên nhân mà bọn họ thông thạo kiếm đạo chủ yếu tập trung vào 2 điểm: đầu tiên là đã lãnh khí từ lâu đã rút khỏi võ đài, không phải mọi người không biết đến tính sát thương của nó mà người dân bình thường cũng không muốn học.
Thứ 2 là kiếm đạo luôn dùng lực để khiêu khích, tục nhữu nói rồng có mạnh cũng không áp được rắn độc, dù gia tộc Bắc Cung càng lợi hại cũng không thể cùng liều mạng với bọn rắn độc vượt biển được huống chi là súng ống ở ngay trước mặt, đao pháp, kiếm thuật có lợi hại đến đâu cũng vô dụng.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, gia tộc Bắc Cung đã quyết định dùng phương thức chiến đấu vô quy tắc, để cho những tổ chức ngầm trong các quốc gia kia biết đến lợi hại của kiếm đạo, những ngày sau đó nó sẽ không tiếp tục bị trở ngại nữa.
Quan trọng hơn nữa, bọn họ muốn thông qua đao pháp của Bắc Cung Nhất Đao để các tổ chức xã hội đen, các đại gia đánh bạc đêm khuya biết đến, nếu bọn họ biết đến kiếm đạo thì kiếm đạo sẽ thông dụng và tiện lợi hơn.
Sự thật đúng như bọn họ nghĩ như vậy, sau khi Đằng Thác Hải ở Hàn Quốc, gia tộc Bắc Cung đã mở kiếm đạo quán ở Hàn Quốc bỗng nhiên việc làm ăn tốt lên, thậm chí có cả xí nghiệm Hàn Quốc cũng luyện tập kiếm đạo, điều đó làm cho một số người trong gia tộc Bắc Cung thấy mình đã làm đúng.
Cho nên khi biết được quy tắc đánh nhau ở Trung Quốc họ đã mời Nga La Tư là một vị quyền vương đến Trung Quốc, sau cuộc tranh tài, một số người trong Bắc Cung đã giao động. Phải biết rằng dân Trung Quốc là hơn 1 tỉ, nếu có thể phát triển ở thị trường này thì lợi nhuận thật khó mà có thể tưởng tượng được.
Vì thế Đằng Thác Hải mới hành trình đến Trung Quốc, nhưng người Nhật Bản cũng quyên một chút, vốn Trung Quốc và Nhật Bản có thâm thù cho nên hành động của Đằng Thác Hải chỉ như sự khiêu khích, hơn nữa là khiêu khích tất cả người dân Trung Quốc.
- Nhật Bản kiếm đạo, chẳng qua là thoát khuôn từ đao pháp, kiếm thuật của Trung Quốc mà ra, hơn nữa nó chỉ tu khí lực không tu nội công, vậy mà dám chạy tới Trung Quốc mà trâng tráo!
Mọi người trong võ đài ai cũng cảm thấy nhục nhã, bỗng nhiên có tiếng vang lên, mọi người nhìn theo đó là một chàng thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đang đi lên võ đài.