- Quân này, bọn họ đi làm gì thế?

Đợi cho Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức rời khỏi, Chúc Duy Phong vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Hồ Quân, hắn có điều không hiểu, loại người có thân phận quyền sư như Hồ Hồng Đức này, vì sao Diệp Thiên nói gì thì đều nghe răm tắp như vậy?

Trước mặt cái tên trẻ tuổi Diệp Thiên này, Hồ Hồng Đức biểu hiện hết sức tôn trọng, Chúc Duy Phong tin rằng, nếu Diệp Thiên không đồng ý cho Hồ Hồng Đức ra ứng chiến, sợ là ông lão đó cũng không lên võ đài đâu.

- Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai được chứ?

Hồ Quân tức giận khinh thường nói:

- Anh nói Diệp Thiên là con cháu nhà họ Tống, cậu ấy không thích thế đâu, còn nữa, dựa vào bản lĩnh của Diệp Thiên, cũng không phải dựa thế Tống gia đâu.

Hồ Quân từng gặp qua thái độ của Diệp Thiên với nhà họ Tống, có thể khiến cho Đường Văn Viễn cung kính như vậy, cũng không phải là dựa vào gia thế nhà họ Tống mà có thể như vậy, Đường Văn Viễn có quan hệ rất sâu đậm với Hồng môn, dựa vào thế lực ở hải ngoại, chắc chắn cũng không thấp hơn Tống gia đâu.

- Sao? Diệp Thiên còn có gia thế khác nữa à?

Chúc Duy Phong nghe vậy thì kinh ngạc. Trước kia hắn cũng không biết Diệp Thiên, chỉ nghe nói chuyện của cậu ta với Tống gia mà thôi, hôm nay nhìn thấy Khâu Văn Đông đưa Diệp Thiên đến, lúc ấy mới có ý định kết giao với Diệp Thiên. Hồ Quân lắc lắc đầu, nói:

- -Có thế lực khác hay không thì em không biết, nhưng Đường Văn Viễn ở Hongkong cũng cực kỳ thân thiết với cậu ta, hơn nữa Diệp Thiên vốn giỏi về bói quẻ xem tướng, ở kinh thành cũng quen biết không ít ông lớn đâu.

- Xem bói à? Chẳng nhẽ là người trong kỳ môn?

Do quan hệ công việc trước kia, Chúc Duy Phong cũng biết nhiều chuyện trên giang hồ hơn Hồ Quân, sau khi nghe được như vậy, sắc mặt không khỏi đanh lại.

Tục ngữ nói, hiệp sĩ dùng võ công mà phạm vào điều cấm, từ xưa đến nay, nhân sĩ giang hồ, rất nhiều người được triều đình chiêu hàng, nhưng là những người trong kỳ môn thì đều khinh thường quyền chức, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài người luyện đan trong cung đình, cũng chỉ là những người không bằng lòng trong kỳ môn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

So với những kẻ dám giết người trong giang hồ, thủ đoạn của người trong kỳ môn còn gây tổn thất lớn đến những tầng lớn cao trong xã hội hơn nhiều, vì vậy từ thời đầu kiến quốc, các ngành bộ liên quan đã bài trừ cái thể loại ngụy trang mê tín phong kiến này, tiến hành quét sạch kỳ môn trong giang hồ.

Đương nhiên, những môn phái có truyền thừa đến hàng trăm thậm chí hàng ngàn đệ tử, cũng không phải dễ dàng gì mà quét sạch hết được, kỳ môn vẫn luôn tồn tại, chẳng qua là ngày càng suy thoái hơn mà thôi, hơn nữa 1 vài người có bản lĩnh thật sự cũng qua đời rồi, những ngành bộ có liên quan mới bớt quan tâm đến kỳ môn.

- Diệp Thiên còn nhỏ tuổi như vậy, chắc là đệ tử mới của môn phái nào đó thôi?

Nghĩ đến tuổi tác Diệp Thiên, Chúc Duy Phong thế nào cũng không thể nghĩ Diệp Thiên có thể làm vực dậy thuật pháp âm dương sinh tử của cao nhân trong truyền thuyết đó, lắc lắc đầu không nghĩ nữa.

- Này, Diệp Thiên, lão Hồ, 2 người lại đây.

Đúng lúc Chúc Duy Phong đang nói chuyện cùng Hồ Quân, 2 bóng người yêu lặng không 1 tiếng động xuyên qua hội trường, về đến chỗ ngồi bên cạnh, Chúc Duy Phong ngẩng đầu lên nhìn Hồ Hồng Đức 1 cái, lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Dáng người Hồ Hồng Đức vốn đã uy mãnh dị thường, nay thân hình như cao hơn mấy phân, cả người giống như 1 thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, đứng ở đó, phát ra 1 làn khí nguy hiểm, khiến cho Chúc Duy Phong, 1 người thường xuyên kề cận cái chết, cũng cảm thấy không lạnh mà run.

Phải nói Andreyebich khi nãy giống như 1 ngọn núi lửa không biết khi nào thì bùng nổ, thì Hồ Hồng Đức lúc này lại giống như 1 con sư tử tỉnh giấc, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, người nào gan nhỏ 1 chút, chỉ sợ ở trước mặt ông đứng còn không vững.

- Đừng nhiều lời nữa, bây giờ sắp xếp trận đâu đi!

Đối với sự chào đón của Chúc Duy Phong, Diệp Thiên lúc này cũng lộ rõ vẻ không còn vẻ lịch sự nữa, khoát tay nói:

- 3 phút nữa, trận đấu phải được bắt đầu.

Chúc Duy Phong nhìn thấy nét vội vàng trên mặt Diệp Thiên, vội vàng nói:

- Được, tôi lập tức sắp xếp.

Lúc này Andreyebich vẫn đứng trên võ đài, sau khi Chúc Duy Phong dùng bộ đàm chỉ huy nói vài câu, tinh thần người dẫn chương trình chấn động 1 cái, cầm microphone lên hô:

- Sau đây mời Hồ lão gia nổi tiếng với Ưng trảo công của vùng núi Trường Bạch lên võ đài!

- Hồ lão gia? Là ai vậy?

- Chưa nghe bao giờ, thanh niên còn không đánh lại được tên Tây này, ông già này có thể đánh được không đây?

- Đúng thế, đấu trường này không phải là đang lừa người đấy chứ? Thanh niên sợ chết không dám lên, để cho ông già đó chịu chết chứ gì?

Tiếng người MC chưa dứt, đám người xung quanh võ đài lập tức xôn xao hắn lên, có người còn chửi ầm lên, ném chai nước khoáng cùng vỏ hạt dưa vào người MC.

Người dẫn chương trình không ngờ phản ứng mọi người lại thái quá như vậy, 1 bên nhanh nhẹn tránh đống rác rưởi, 1 bên hô:

- Yên lặng nào mọi người, tôi bảo đảm với các vị trận đấu này sẽ càng thêm phần kích thích,bây giờ là thời gian đặt cược, chỉ còn 2 phút nữa, mời các vị nhanh nhanh đặt cược!

Bởi vì Diệp Thiên thúc giục, thời gian đặt cược là 5 phút giảm xuống còn 2 phút, lúc toàn thể hội trường sáng rực lên, Hồ Hồng Đức cũng chậm rãi bước lên võ đài.

Hồ Hồng Đức cực giống Andreyebich, sau khi nhân viện phía sau mở dây thừng ra thì đi vào, đối với 1 quyền sư có kinh nghiệm mà nói, bất kỳ 1 động tác không cần thiết nào, cũng đều tiêu phí thể lực của mình, đó là 1 hành động cực kỳ ngu xuẩn.

Sau khi Hồ Hồng Đức bước lên võ đài, tiếng reo rò xung quanh đột nhiên ngừng hẳn, bởi vì sự xuất hiện của Hồ Hồng đức, khiến cho ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Hồ Hồng Đức là 1 người cao hơn 1m8, sau khi ra ngoài đi dạo cùng Diệp Thiên 1 chuyến thì bây giờ thân thể như cao hơn 10 cm, đứng cùng Andreyebich trên võ đài hình như cũng không kém hơn là bao.

Hơn nữa Hồ Hồng Đức đã hơn 60 tuổi nhưng các cơ thịt toàn thân cũng không mềm lỏng đi, các cơ bắp thô kệch lộ ra bên ngoài kia vàng óng như đồng thau, 1 khối nổi lên như quả bom kéo dài từ cổ xuống trước ngực, sau lưng và cả 2 bắp đùi.

Cơ bắp này ở dưới ánh đèn vàng, khiến cho Hồ Hồng Đức như 1 cỗ máy sắt thép được đúc từ khuôn ra, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì những người trong hội trường này ai cũng không thể tin được, người da vàng lại có người có hình thể cơ bắp không thua người châu Âu như thế.

- Đây là quyền thủ Hồ lão gia bậc thầy của Ưng Trảo công đến từ núi Trường Bạch, ông sống bằng nghề săn bắn thú rừng, trận đấu sau đây, nhất định là 1 trận long hổ tranh đấu cực kỳ phấn khích.

Người dẫn chương trình trên võ đài lúc này bị sữ hung mãnh của Hồ Hồng Đức làm cho chấn động, đứng trên võ đài cố gắng hết sức thổi phồng không khí trận đấu lên, kỳ thực hắn vốn không biết tư liệu tiểu sử gì về Hồ Hồng Đức, đây chẳng qua là do tự mình nghĩ ra mà thôi.

- Nói nhiều quá!

Nhìn thấy người dẫn chương trình lải nhải ở trên võ đài, Diệp Thiên ở bên dưới nhíu mày, bỗng nhiên hô lớn:

- Lão Hồ, 20 phút!

Hồ Hồng Đức nếu trẻ thêm 20 tuổi, có lẽ có thể kéo dài trận đấu với Andreyebich, nhưng lúc này ông đã gần 70, đấu cùng Andreyebich, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, cho nên Diệp Thiên mới phải dùng biện pháp khác.

Vừa rồi đến phòng nghỉ, Diệp Thiên tìm ra quy luật của việc đánh cái trống da dê kia, mới cầu thần nhập lên Hồ Hồng Đức, tuy rằng trên tay không có dụng cụ nhảy múa cầu thần, nhưng Diệp Thiên bắt chước nguyên khí đó, cuối cùng cũng mời thần nhập thân thành công, khiến cho cơ thể Hồ Hồng Đức có thêm năng lượng kỳ diệu.

Chỉ có điều loại năng lượng này là mượn ngoại lực, vốn không thể tồn tại trong 1 thời gian dài, cho nên lúc này Diệp Thiên mới nhắc nhở Hồ Hồng Đức, nhất định phải giải quyết trận đấu trong vòng 20 phút, nếu không chắc chắn là bại vong.

Rất nhiều người xung quanh nghe được tiếng hô, nhưng bọn họ cũng không hiểu 20 phút này có nghĩa là gì, chỉ có Hồ Hồng Đức đứng trên võ đài nghe là hiểu, lập tức nắm vào bả vai người dẫn chương trình, miệng quát:

- Cậu có thể đi xuống được rồi!

Hồ hồng Đức tiện tay ném xuống, người dẫn chương trình đó nặng hơn 50 cân, giống như là mất hết cân nặng vậy, lập tức bay ra khỏi võ đài.

Hồ Hồng Đức dùng công lực này, sau khi người dẫn chương trình bay ra khỏi đài 7, 8 mét, nhưng 2 chân vẫn đứng trên mặt đất, thế nhưng lực đánh quá lớn này khiến cho người dẫn chương trình phải lui lại mấy bước, cuối cùng cũng đặt mông ngồi trên mặt đất.

Cảnh này khiến cho mọi người trong hội trường im lặng không 1 tiếng động, người đó phải nặng đến 80, 90 kg thế mà giống như là ném 1 món đồ chơi ra ngoài, hình tượng Hồ Hồng Đức lập tức có vị trí cao trong mắt mọi người.

Tên Andreyebich trên sàn mặt không 1 chút cảm xúc, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tự nhiên co lại, hắn ta cảm nhận 1 loại khí nguy hiểm mãnh liệt trên người đối diện này, giống như Andreyebich 20 năm trước gặp phải 1 con gấu ngựa cuồng bạo nặng đến 300, 400kg.

Điều này khiến cho vết sẹo trên mặt Andreyebich co giật, bởi bì vết sẹo này chính là món quà mà con gấu ngựa năm đó tặng, lúc đó nó tát 1 bên mặt của hắn, mặc dù đã nhiều lần phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng vết sẹo này cũng không thể nào xóa đi được.

Ánh mắt như chim Ưng nhìn chằm chằm Andreyebich, Hồ Hồng Đức quát:

- Đến đi, để cho ta nếm 1 chút kỹ thuật đấu nhau của người châu Âu các ngươi đi!

Kỹ thuật đấu nhau trong lời nói của Hồ Hồng Đức, cũng chính là nghệ thuật đấu võ. Ở Châu Âu, ngoài đánh quyền anh là môn võ đối kháng đỉnh cao ra, giống như kiểu người nước ngoài sử dụng ở bãi biển Bailei trước giải phóng, thực ra là hình thức ban đầu của võ thuật đánh nhay kịch liệt.

Trải qua gần 1 thế kỷ phát triền, nghệ thuật đấu nhau cũng ngày càng phát triển, kỳ thực khả năng chiến đấu và 1 chiêu lực sát thương đối thủ cao siêu hơn chiêu thức của 1 số môn phái trong nước, được rất nhiều nhân viên tác chiến đặc chủng quốc gia và giới boxing ngầm tôn sùng.

Không guống như Trương Tam lúc chiến đấu né tránh, lúc này Hồ Hồng Đức chủ động tiến lên, miệng hét lơn 1 tiếng, 2 chân dậm xuống đất, thân thể như 1 cỗ xe tăng tiến về hướng Andreyebich nghiền nát hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play