- Ấy, Võ Thần, ông khác qua 1 mình à? Lão Khâu đâu?

Đi đến 1 ngõ trong Tứ Hợp Viện, 1 chiếc xe thương mại đã dừng ở đó, Diệp Thiên mới lên xe nhìn thấy ngoài Vũ Thần lái xe ra thì trên xe không có ai cả.

Khâu Văn Đông có thể xưng anh gọi em với Diệp Thiên, nhưng Võ Thần không dám, sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, vội vàng nói:

- -Diệp gia, sư phụ đã qua bên đấu trường trước rồi, hôn nay tổng cộng có 6 trận đấu, sư phụ đến sớm 1 chút để xem xét hội trường. Võ Thần, 6 trận đấu này có ai tham gia nhiều?

Diệp Thiên có chút tò mò hỏi, đánh Boxing này cực kỳ nguy hiểm, rất dễ chết, cậu cũng không biết nhà tổ chức kiếm đâu ra võ sĩ nữa?

- Diệp gia, người nào cũng có, có 1 vài đệ tử của các môn phái trong nước, cũng có 1 vài bộ đội đặc chủng, còn có 1 vài người vô địch quyền anh ngầm của người nước ngoài nữa, hôm nay có 1 người đến từ vô địch quyền anh của Nga.

Võ Thần dừng 1 chút, cười nói:

- Người đến tham gia quyền anh, đại bộ phần đều tương đối chật vật, thế nhưng cũng có 1 vài người muốn tìm kiếm sự kích thích bản thân mình, Diệp gia, ngài hôm nay đến xem sẽ biết liền.

Tuy rằng lần trước Chu Khiếu Thiên đánh thương Võ Thần, thế nhưng 2 người quan hệ cũng khá tốt, lần này Chu Khiếu Thiên cũng hơi tò mò hòi:

- Võ đại ca, nếu dựa vào bản lãnh của anh mà tham gia đấu quyền anh thì được xếp hạng mấy?

- Loại Boxing ngầm này không phân thứ hạng đâu.

Võ Thần cười khổ 1 tiếng, nói:

- Nếu là so tài võ thuật, thì tôi có thể lên đánh, thế nhưng trên đó là cá cược sống chết, nếu như anh lên đánh, thì sợ là 3 quá 3 trận đã bị người khác đánh chết rồi.

Chu Khiếu Thiên nghe vậy 2 mắt mở to nhìn, có chút không tin nói:

- Không phải chứ, Thiết Sa Chưởng của Võ đại ca cũng không vừa đâu, mà không đỡ nổi 3 trận à?

Diệp Thiên nhìn thoáng qua đồ đệ, lắc đầu nói:

- Khiếu Thiên, sinh tử chiến và tỉ thí võ thuật không giống nhau đâu, chỉ có mỗi giỏi võ thôi không được, còn phải khôn ngoan nữa, người có thể không đếm xỉa đến sống chết của mình mới có thể tham gia loại đấu này được. Luận về tỉ thí võ công trong giang hồ, chủ yếu là xem khả năng của đối thủ, 1 bên thua 1 chiêu, thì không cần phải tiếp tục tỉ thí nữa.

Nhưng đánh Boxing ngầm lại không như thế, 2 bên không chết không ngừng, nếu như cậu đánh 1 quyền vào đầu đối phương rồi lại lui về sau 1 bước chắp tay lại nhường, sợ là đối phương bất thình lình có thể ra tay giết chết cậu ngay.

1 điểm khác nữa chính là võ công cao không có nghĩa là có dũng khí, có những người cả 1 đời luyện quyền, kungfu không thể nói là không siêu được, thế nhưng khi đối mặt với kẻ liều mạng không biết võ thuật chưa chắc đã có thể thắng được đối phương.

Giống như 1 chuyện xảy ra ở Trịnh Châu, có 1 vị võ sư Thái Cực quyền nối tiếng trong giới võ thuật trong nước, có lần trên đường gặp bọn cướp, do chuyện xảy ra gần đấy, vị này đã luyện 30, 40 năm võ thuật, tất nhiên không thể khoang tay đứng nhìn.

Mà tên cướp đấy lại là 1 người trẻ tuổi, nhìn bộ dạng khoảng 20 tuổi, thấy có người đi đường ngăn lại, lập tức rút dao ra, liều chết đâm vào vị đó.

Vị võ sư thái cực nổi tiếng này từ trước đến nay đều biểu diễn hay là dạy dỗ đồ đệ, ít nhất cũng phải giúp đỡ người đi đường, ai ngờ gặp phải trường hợp liều mạng này, lập tức dũng khí bốc hơi đi đâu hết.

Tục ngữ nói, người nào dũng cảm sẽ là người chiến thắng, 1 bên là liều mạng muốn chạy trốn, 1 bên có võ công những không có gan, 2 bên gặp nhau, vị võ sư Thái Cực nổi tiếng đó đã bị ăn 1 dao, đừng nói là bắt người, mà ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng suýt nữa toi mất.

Đây cũng là vì sao mà tục ngữ có câu quyền bừa đánh chết sư phụ già, giữa không màng sống chết và khả năng đánh võ căn bản là 2 khái niệm hoàn toàn không giống nhau.

- Sư phụ, cái này luyện qua đấm bốc và chưa từng luyện qua cũng không không giống nhau lắm phải không?

Nghe Diệp Thiên giải thích, Chu Khiếu Thiên có chút không phục nói.

- Đương nhiên không giống nhau, chỉ cần khí thế cậu không bị áp đảo, người bình thường tất nhiên là không thể đánh lại cậu được rồi.

Diệp Thiên cười nói:

- Khiếu Thiên, đừng thấy kùnu của cậu có thể sử dụng được ám kình, nếu lão Hồ chiến đấu liều mạng với cậu, ông ấy 1 chiêu có thể giết chết cậu, việc luyện võ này không đổ máu thì không được.

Nghe thấy Diệp Thiên nói đến máu, Hồ Hồng Đức không nhịn được rùng mình 1 cái, nói:

- Được rồi, Diệp Thiên, bằng này tuổi thì lấy đâu ra đổ nhiều máu như vậy, Khiếu Thiên học được kungfu giúp thân thể khỏe mạnh là được rồi.

Đối với cảnh giết người trong rừng của Diệp Thiên kia, Hồ Hồng Đức cảm thấy như mới xảy ra vậy, căn cơ Chu Khiếu Thiên không tồi, nhưng đừng có học theo kiểu Diệp Thiên giết người thô bạo như vậy là được rồi.

Vừa lái xe vừa nói chuyện, hơn 1 tiếng sau đã đến phường Hòa Lang Bắc Kinh, xe đậu trong sân ngoài 1 tòa nhà 3 tầng.

Sau khi dừng xe, Võ Thần nhìn Diệp Thiên, nói:

- Diệp gia, đây vốn là câu lạc bộ tư nhân, sau này được đổi thành nới tổ chức đấm bốc ngầm, trận đấu đầu tiên 9 giờ mới bắt đầu, chúng ta đi ăn gì đó trước đi.

- Uh, hôm nay tôi đến đây mở rộng tầm mắt, theo sắp xếp của các ông vậy.

Diệp Thiên gật gật đầu, đẩy cửa bước xuống xe.

- Người đến cũng nhiều quá.

Tầng 1 của câu lạc bộ chính là phòng tiệc buffe, nhìn qua lớp kính kia có thể thấy được người đến người đi trong đó, có nam có nữ, cứ như là tổ chức tiệc rượu bình thường vậy.

Võ Thần nghe vậy cười nói:

- Đương nhiên rồi, người có tiền ở khu Bắc Kinh Thiên Tân này, ít người không đến nơi này lắm.

Có Võ Thần dẫn đường, đoàn người Diệp Thiên cũng không gặp trở ngại gì, 4 người bọn họ mới vào trong phòng tiệc đứng, lập tức đã thu hút ánh mắt của không ít người.

Chủ yếu là thân hình ông già Hồ quá đỗi khác người, thân cao gần 1m9, hơn nữa đầu tóc thì bạc phơ, có muốn không nổi bật cũng không được.

Thế nhưng Hồ Hồng Đức cũng không phải là người hiền lành, trừng mắt liếc lại những ánh mắt này, ánh mắt sắc bén lập tức làm cho mọi người không dám nhìn tiếp nữa.

- Diệp huynh đệ, cậu đến rồi à, tôi đang muốn gọi điện cho Võ Thần đây.

Đang lúc Diệp Thiên tìm đĩa chuẩn bị lấy thức ăn, giọng nói Khâu Văn Đông vang lên, ngẩng đầu lên thì thấy Khâu Văn Đông cùng 1 người đàn ông tầm 30 tuổi qua đây.

Người đàn ông này cao khoảng 1m75, mặt mũi gầy gò, đôi mắt dài và hẹp, nhìn có chút nữ tính, chỉ có điều lúc nhìn người khác, từ trong ánh mắt tự nhiên lộ ra 1 ánh mắt sắc bén, hiện ra cực kỳ khí thế.

Diệp Thiên sau khi ngắm người đàn ông đó 1 hồi thì thu ánh mắt lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Người này thực sự không yếu, giống như là từ bộ đội ra.

Đương nhiên, cái gọi là không yếu của Diệp Thiên, chỉ là so sánh với người bình thường mà thôi, tất nhiên không thể nào so sánh nổi với cậu được.

- Diệp lão đệ, để tôi giới thiêu, vị này là Chúc tổng Chúc Duy Phong, cũng là ông chủ của câu lạc bộ này.

Sau khi đến trước mặt Diệp Thiên, Khâu Văn Đông nhẹ bước sang 1 bên, nhường người đàn ông bên cạnh vị trí chính, Diệp Thiên có thể thấy được, lúc Khâu Văn Đông nói chuyện, trong ánh mắt nhìn vị Chúc tổng này ẩn chứa 1 sự sợ hãi.

- Chúc tổng, vị này chính là Diệp…

Ngay tại lúc Khâu Văn Đông chuẩn bị giới thiệu Diệp Thiên, Chúc Duy Phong khoát tay nói:

- -Lão Khâu, không cần giới thiệu, danh tiếng Diệp huynh đệ tôi đã sớm nghe qua, vẫn chưa có cơ hội làm quen thôi, hôm nay có Diệp huynh đệ đễn cổ vũ, thực sự là vinh hạnh cho Chúc mỗ quá!

- Ấy, Chúc tổng biết tôi à?

Tuy rằng đối phương xưng hô huynh đệ, nhưng Diệp Thiên cũng không nhận lời hắn, vẫn xưng hô cho đúng quy tắc.

Chúc Duy Phong nghe vậy cười nói:

- Chuyện Diệp huynh đệ dạy dỗ Hoàng Tư Chí, trong kinh thành ai mà chẳng biết.

- À, Chúc tổng có qua lại với Hoàng công tử đó à?

Sắc mặt Diệp Thiên lộ vẻ trêu tức, người này biết Hoàng Tư Chí, chắc là con cháu của những người có công trạng năm đó.

Trong thành Bắc Kinh này, tất nhiên là cũng có những người có thể tự thân vận động đến địa vị cao, nhưng nếu luận về thế lực cùng các quan hệ rắc rối phức tạp thì hình như đều có liên quan đến những quan gia thủa lập nước.

Thế lực của những người này cực lớn, kể cả đến những người bên trong Hồng Tường cũng không dám khinh thường, dù sao những môn đệ của những người này cũng có liên quan đến giới quân đội, sơ xuất 1 cái cõ thể phá vỡ thế căng bằng nào đó.

Thế nhưng đến giờ phút này, Diệp Thiên cũng không ý thức được, trong mắt của những người tin tức nhanh chóng thì cậu đã trở thành người trong hội này rồi, hơn nữa còn ở 1 vị trí cực kỳ cao nữa.

- Hoàng Tư Chí hắn thì được coi là công tử gì chứ?

Chúc Duy Phong trên mặt lộ ra vẻ châm biếm, nói:

- tôi chẳng có qua lại với tên chó điên đó đâu, nếu không phải nể mặt ông nội hắn thì đã sớm ra tay cho hắn 1 bài học rồi, hành động lần trước của Diệp huynh đệ có thể gọi là làm hả hê lòng người!

- Chúc tổng quá khen, Khâu huynh, huynh đi cùng Chúc tổng trước đi, em vẫn còn chưa ăn cơm, hay là… chúng ta lát nữa hẵng nói chuyện tiếp vậy.

Diệp Thiên không muốn nhắc lại chuyện lần đó, hơn nữa Chúc Duy Phong đứng cạnh mình, hình như thu hút hết ánh mắt của mọi người lại, khiến Diệp Thiên cảm thấy không quen.

Diệp Thiên nói ra câu này, nét mặt mọi người đứng cách đó không xa hiện lên vẻ hết sức ngạc nhiên.

Chúc Duy Phong là tầng lớp nào chứ? Đã qua nhiều lượt khách như vậy mà hắn vẫn chưa đích thân ra chào hỏi ai, mắt nhìn thấy người thanh niên này chẳng có 1 chút cảm kích nào cả, đã thế còn đuổi hắn đi để mình ăn cơm nữa.

Thế nhưng sắc mặt Chúc Duy Phong cũng không lộ ra vẻ không vui gì cả, mà gật đầu nói:

- Uh, Diệp huynh đệ, cậu ăn đi, lát nữa tôi cho người đem quá 2 bình rượu Mao Đài 50 năm, trận đấu Boxing hôm nay, để tôi giải thích cho Diệp huynh đệ!

Chúc Duy Phong nói ra câu này, không chỉ có những người khách cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Khâu Văn Đông cũng không dám tin nhìn về phía Diệp Thiên, ông thực ra vẫn không hiểu, Diệp Thiên làm sao có thể khiến cho Chúc tổng mắt nhìn trên đỉnh kia lại can tâm tình nguyện tiếp khách như vậy.

Khâu Văn Đông vốn chỉ cho rằng võ công Diệp Thiên tốt, có hạng cao trên giang hồ, nhưng cảnh vừa rồi khiến ông rùng mình, bởi vì nếu như Diệp Thiên chỉ là người có thân phận trên giang hồ thì tuyệt đối Chúc Duy Phong sẽ kông có thái độ như vậy với cậu ta.

- Vậy cảm ơn Chúc tổng nha. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Diệp Thiên gật đầu không khách khí, rượu Mao Đài 50 năm kể cả có tiền cũng không mua được, lúc này cảm thấy có hứng thú ăn hơn hẳn, gọi 2 người Hồ Hồng Đức ngồi vào 1 góc khuất.

Thế nhưng việc vừa rồi xảy ra cho dù Diệp Thiên có biểu hiện khiêm nhường, cũng trở thành trung tâm bàn tán của mọi người, khiến cho cậu ăn bữa cơm này cảm thấy vô vị, sau khi uống hết 1 bình Mao Đài với Hồ Hồng Đức thì đứng dậy ra khỏi phòng ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play