Tống Hạo Thiên nhìn về phía con trai, cau mày hỏi:

- Chi Kiện, tại sao lại nói như vậy? chúng ta biết nguồn gốc của những tài sản này, nhưng nhiều người trong gia tộc đều không biết!

Muốn nói với cô con gái lớn này, Tống Hạo Thiên phải bái phục cô đến ba phần, nhưng số tiền dự trữ của gia tộc mà cô dùng lần này chỉ có một triệu USD mà thôi. Trong con mắt của nhiều người thì số tiền này không là gì cả.

Nhưng Tống Vi Lan lại mượn chút tiền này để đại triển quyền cước, mấy lần sát nhập vào thị trường chứng khoán đều thu lợi lớn, hơn nữa trong vài lần khủng hoảng thế giới đều thoát nạn an toàn.

Hơn nữa Tống Vi Lan có con mắt tinh tường, đầu tư mạo hiểm vào cả những công ty như Microsoft, Dell, hiện tại gần như là một trong những người có cổ phần lớn nhất trong những công ty này, vượt hơn 10 tỉ USD rồi.

Sau khi bước vào thập niên 90, Tống Vi Lan dần dần đầu tư vốn vào công thương nghiệp, có hệ thống thương nghiệp lớn ở cả Bắc Mĩ và Châu Phi.

Có thể nói, Tống Vi Lan thành công trên lĩnh vực kinh doanh, thậm chí còn vượt xa cả tài sản gia tộc mà tiền nhân Tống thị đã tạo ra, đủ để cho con cháu kinh doanh kì tài Tống thị tự phụ đều cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng cũng chính vì như thế, con cháu Tống gia ở trong nước và nước ngoài đều muốn coi số tiền khổng lồ này là tài sản của nhà họ Tống, bọn họ không hề biết tài sản thực sự của Tống gia chiếm trong đó là một phần rất ít.

Cho nên nếu như Tống Vi Lan chuyển toàn bộ số tiền này dưới danh nghĩa của lý Dương thì sẽ hưởng đến nội bộ Tống gia, e rằng đến Tống Hạo Thiên cũng chưa chắc đã áp chế được.

Nếu như sự việc như thế thực sự xảy ra, Tống Hạo Thiên cơ hồ cũng có thể đoán được gia tộc sẽ một lần nữa rơi vào trạng thái sụp đổ.

-Cha, tình tình của Vi Lan cha cũng biết, em ấy đã quyết định e là không ai có thể thuyết phục được, nếu chị quyết tâm như vậy, tất cả tài sản đều thuộc về Diệp Thiên thì làm thế nào?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cha, Tống Chi Kiện nói tiếp:

-Chúng ta có thể ra tay từ phía Diệp Thiên, buộc cậu ta đồng ý cậu ta chỉ có thể nhận được tiền hoa hồng lợi nhuận hằng năm từ số tài sản này thôi, nhưng không có quyền lợi tiến hàng thay đổi mua bán hoặc là can thiệp vào hoạt động kinh doanh của tập đoàn.

Nói cách khác, Diệp Thiên là người sở hữu cổ phần, nhưng chỉ dừng ở đấy mà thôi. Phát triển tài chính của tập đoàn vẫn như trước đây, cổ phần nằm trong tay của chị cả hay trong tay của cậu ta thì cũng không khác nhau.

-Đây chưa chắc đã là một biện pháp…

Tống Hạo Thiên trầm ngâm một lát nói:

-Vấn đề là ở chỗ Diệp Thiên có đồng ý hay không? Chi Kiện, nếu đổi lại là con, con có đồng ý không?

Theo như Tống Chi Kiện nói, Diệp Thiên quả thật là một con rối rồi, ngoài việc hàng năm ngồi nhận số tiền lớn của cậu ta ra thì chẳng có quyền hành gì trong tập đoàn tài chính cả.

Nhưng theo như Tống Hạo Thiên biết thì đứa cháu ngoại này là một người rất có tính cách, mặc dù có nhiều mối quan hệ ở kinh thành, làm việc không phải là quá ngang ngược, nhưng cũng không phải là quá hiền từ, cậu ta tự nguyện để cho Tống gia khống chế mình sao?

-Cha, đương nhiên là cậu ta sẽ không đồng ý rồi.

Thấy cha lấy mình ra so sánh với Diệp Thiên, Tống Chi Kiệt dở khóc dở cưởi, cậu ta phụ trách quản lí tập đoàn Cảng đảo Thiên Tín trị giá cả chục tỉ hơn mười năm nay rồi, nắm quyền trong tay chẳng nhẽ lại có thể so sánh với cậu thanh niên Diệp Thiên còn non nớt sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

-Diệp Thiên mới 20 tuổi đầu, mặc dù có chút tài sản, nhưng mà cha, số tài sản trên tay em gái mỗi năm chỉ là tiền lãi, e rằng phải tính con số hơn 1 tỷ, con không tin Diệp Thiên sẽ hờ hững với số tiền này.

Kể từ khi biết được suy nghĩ của em mình, Tống Chi Kiện cũng điều tra qua về Diệp Thiên, biết được Diệp Thiên cũng có chút tài sản, nhưng so với số tài sản mà cậu ta sắp có được thì đúng là không đáng kể gì cả.

Tống Chi Kiện tin tưởng em mình cũng đồng ý với cách làm của cậu ta, dù sao thì số tài sản này cũng thuộc về Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là do gia tộc Tống thị giữ mà thôi.

Tống Hạo Thiên lắc đầu nói:

-Chi Kiện, con đừng có quên, nếu như Diệp Thiên không đồng ý, thì cậu ta không những có thể có được số tài sản này, mà còn có thể tùy ý khống chế số tiền đó.

Đối với một người thanh niên có dã tâm mà nói, sức hấp dẫn này có thể còn muốn hơn so với giá trị bản thân mình.

Hiện tại Tống Hạo Thiên rất đau đầu, bởi vì ngoài việc không thể chủ động dùng thủ đoạn gì ra, ông còn không còn cách nào khác để xử trí với đứa con gái và cháu ngoại của mình, sự việc này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.

Hơn nữa mặc dù Tống Hạo Thiên có quyền thế cao trong nước đi chăng nữa, nhưng khi bước sang nước khác thì ông không có sức ảnh hưởng nào nữa, càng không thể với tới được hành vi buôn bán thông thường được pháp luật nước ngoài bảo vệ.

-Cha, nếu cậu ta không đáp ứng, vậy cậu ta sẽ trở thành kẻ thù của Tống gia, trừ phi cậu ta ra nước ngoài sinh sống, nếu không bất luận là đến nơi nào đều phải chịu nhiều loại hạn chế.

Sau khi nghe cha mình nói xong, nét mặt Tống Chi Kiện trầm hẳn xuống, suy nghĩ của cậu ta với nhiều con cháu nhà Tống gia khác đều giống nhau, đều đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu.

Với thế lực của Tống gia ở trong nước, tuyệt đối là có thể làm được điều mà Tống Chi Kiện vừa nói, mặc dù không đến mức khiến cho Diệp Thiên khốn đốn nhưng cũng khiến cậu ta khó khăn mới có thể làm được mọi việc.

Nhưng Tống Chi Kiện cũng không biết, nếu như cậu ta thực sự làm như vậy, thì khoảng cách bị giết của Tống gia cũng không còn xa nữa, với tính cách của Diệp Thiên, nhất định sẽ đả kích Tống gia đến thương tích đầy mình.

-Vậy nếu em gái đưa Diệp Thiên ra nước ngoài sống thì chũng ta có thể làm gì chứ?

Tống Hạo Thiên lắc đầu, có chút thất vọng với suy nghĩ của con trai mình, đến bước này thì đấy cũng là một âm mưu, nếu không thì cũng là thủ đoạn mờ ám

Tống Chi Kiện oán hận nói:

-Nếu như Vi Lan làm vậy, thì nó không còn là người nhà họ Tống nữa rồi, cha, nó vẫn nghe lời cha nhất, cha hãy thử khuyên nhủ nó xem.

Thân tình đối với Tống Chi Kiện mà nói thật không đáng là gì, hắn đã sớm có một cuộc sống giàu có, thời thanh thiếu gặp đại biến đợi đến thời trung niên sau khi cuộc sống lại trở lại quỹ đạo quen thuộc, cái loại dục vọng muốn khống chế này cũng trở nên mãnh liệt hơn.

Cũng không phải là Tống Chi Kiện thèm muốn cái tài sản của em gái mình, hắn chỉ là không muốn khiến cho Tống gia bị chia năm xẻ bày, ít nhất là trong khi hắn tiếp nhận chức vị trưởng tộc từ cha mình, Tống gia có thể có một giai đoạn phát triển ổn định tốt đẹp.

Tống Hạo Thiên hứng thú tiêu điều nói:

-Cha cũng khuyên rồi, nhưng nó không nghe, đứa nhỏ này năm đó ta đã nợ nó nhiều, bây giờ ta cũng không muốn bức bách nó nữa.

Từng là người có nhiều tiền nhất cả nước, sau đó trở thành nhà lãnh đạo quốc gia, những vinh nhục hưng suy mà cả đời Tống Hạo Thiên trải qua thật là nhiều không kể siết.

Ông từ sớm đã dốc sức hòa hợp gia tộc, khi về già trời xui đất khiến thế nào lại tiến vào con đường chính trị, cũng đạt được đến đỉnh phong của con người Tống Hạo Thiên, nhưng phồn hoa đi qua, cảm giác lạc lõng cô đơn trong tâm hồn là cảm giác mà người khác khó lòng tưởng tượng được.

Trước mắt sau khi xuống khỏi vị trí cao kia, Tống Hạo Thiên lại hiểu ra nhiều hơn, năm trước kịch liệt phản đối hôn sự của con gái mình, dẫn đến hơn 20 năm nay, ba người trong cùng một nhà mà không hề gặp nhau một lần, khiến cho Tống Hạo Thiên cảm thấy áy náy.

Còn về phần ân oán kia với Diệp Thiên bây giờ ông cũng cảm thấy bình thường, vì vậy ông thà để cho Tống gia vì việc này mà rơi vào hỗn loạn còn hơn là ép con gái mình giao nộp số tài sản này ra.

-Cha, vậy làm thử theo cách cha nói đi, nếu như Diệp Thiên đồng ý, những việc này không phải là đã giải quyết xong rồi sao?

Tống Chi Kiện vẫn kiên trì với ý kiến của minh, theo cậu ta thì Diệp Thiên nhất định sẽ đồng ý với cái kế hoạch chính mình đề ra.

-Được rồi, ngày mai tự con đi tìm Diệp Thiên, đứa nhỏ này có rất nhiều hiểu lầm với Tống gia chúng ta.

Tới tuổi này của Tống Hạo Thiên, nhiều việc nhìn rất thấu đáo, lập tức lấy khẩu khí dặn dò:

-Sau khi gặp đứa trẻ đó, con giải thích nhiều một chút, không cần phải động đến cái chức trưởng bối, Tống gia chúng ta chưa từng cho cậu ta bất cứ thứ gì, cũng không có tư cách đứng trước mặt cậu ta khoa chân múa tay.

Nhìn thấy cha cuối cùng cũng gật đầu, Tống Chi Kiện mừng rỡ, tràn đầy tin tưởng nói:

-Cha, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ thuyết phục được cậu ta.

Tống Hạo Thiên lắc lắc đầu nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế sofa, mệt mỏi khoát tay, tỏ rõ sự mỏi mệt, khiến cho một người già cả đời kiên cường tinh thần giờ trở nên hư nhược rồi.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Diệp Thiên vừa luyện công xong, Chu Khiếu Thiên liền thò đầu từ cửa vườn hoa ra cười nói:

-Sư phụ, đệ tử đưa Hồ sư huynh đi dạo, đại sư bá cũng đi, sư phụ có muốn đi cùng không?

Mấy người hôm qua uống say mèm, nhưng cơ thể họ đã chuyển biến tốt, sau vài tiếng đồng hồ đã có thể giải hết rượu, tinh thần sáng láng thế này rồi.

-Ta không đi, tí nữa muốn đến bên Lão Trạch Tử xem, tối qua về muộn quá chưa sang được.

Diệp Thiên lắc lắc đầu,quay người đi vào phòng, lấy chìa khóa ô tô ném cho Chu Khiếu Thiên nói:

-lái xe cẩn thận chút, hai vị này tuổi cũng cao rồi, xảy ra chuyện gì ta tìm tiểu tử ngươi hỏi tội.

-Vâng, sư phụ cứ yên tâm.

Cầm lấy chìa khóa, Chu Khiếu Thiên mừng rỡ tung tăng, cậu ta vừa mới lấy được bằng lái xe không lâu, đúng lúc đang muốn lái xe, đã sớm nhìn thấy xe của Diệp Thiên chỉ là không có cơ hội mà thôi.

Sau khi đưa mấy nhà tư tưởng ra khỏi cửa, Diệp Thiên đi đến ao bên cạnh, hôm qua trời tối đen không nhìn được hết, trước mắt nhưng lại muốn nhìn sự thay đổi của nước ao đối với tảng đá thần bí kia.

Nước ao đã biến thành màu đen hơn nhiều, Diệp Thiên đưa tay thử một chút, nước ấm trở nên lạnh, nhưng không lạnh thấu xương bằng nước hồ Hắc Long, cũng không phải sợ có thể lạnh quá mà làm tổn hại đến người.

Qua 8 giờ, Diệp Thiên trở lại phòng cầm trên tay một hộp dầu hơi tuyết

Vốn dĩ định để cha mình mang đi hôm qua, sau đó sợ cha nói không rõ, mấy cô không biết trận trọng vật này, nên Diệp Thiên quyết định tự mình mang đi.

- Mọi người tìm ai thế?

Diệp Thiên vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bốn người đứng ở đó, một người trung niên đang đánh giá mặt cửa tứ hợp viện, Diệp Thiên mở cửa khiến họ giật mình.

- Cậu là Diệp Thiên? Tôi đến tìm cậu!

Nhớ đến lời dặn dò của cha tối qua, nét mặt Tống Chi Kiện tỏ vẻ tươi cười chân thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play