- Tôi sẽ không đấu cùng cô, đao kiếm vô tình, lúc đó sẽ xảy ra chuyện sinh tử mà chúng ta không hề có thù oán gì cả!

Thấy Pak Kim Hye tìm mình, Diệp Thiên nhíu mày, tuy hắn và Kitamiya đều là anh hùng tiết lễ nhưng hắn không có thù oán gì với cô gái Hàn Quốc kia cả.

Việc tỉ thí quyền cước coi như bỏ qua, Diệp Thiên có thể khống chế tốt lực đạo của mình nhưng đao súng không có mắt, sở trường của hắn lại không phải là gươm đao, lấy quyền cước đấu với đao kiếm Diệp Thiên cũng không dám chắc phần thắng trong tay.

Nếu không nghĩ đến việc mình sẽ bị thương thì nhất định Diệp Thiên sẽ tới lấy khí thế của Lôi Đình đánh cho Pak Kim Hye tan tác nhưng chính hắn cũng không hi vọng nhìn thấy.

Sau khi nghe Diệp Thiên, Pak Kim Hye lắc đầu, kiên trì nói:

- Không, có thể đao của tôi sẽ không ra sao, nhưng tôi muốn được Diệp Thiên chỉ giáo.

Pak Kim Hye kiên trì như vậy là bởi vì vừa rồi ở trong quán cô đã bị ánh mắt của Diệp Thiên làm cho sợ hãi, trong lòng cô luôn có một sự sợ sệt, điều này đối với việc tu hành võ đạo sau này là cực kì bất lợi.

Phải biết rằng chỗ Pak Kim Hye luyện tập đao pháp ở Nhật Bản gọi chung là kiếm đạo, từ thời kì Chiến Quốc của Nhật Bản bởi vì nội chiến nhiều năm đã chạm vào sự tiến bộ của kiếm thuật kiếm thuật trong cách mạng đã nổi tiếng trở thành võ nghệ quốc gia.

Chẳng qua ở thời kì này tinh thần kiếm đạo bị chủ nghĩa quân phiệt lợi dụng nó trở thành công cụ chiến đấu hữu dụng của quân phiệt, làm xảy ra đại chiến Thế Giới thứ II " Vạn tuế đột kích", "Ngọc nát" chính là những nguyên nhân sâu xa.

Nguyên nhân chính là ở chỗ này, kiếm đạo của Nhật Bản là một hung khí sắc bén, đáng chú ý là từ trước đến nay chỉ một đao mà đã khiến cho địch thủ bại chiến, điều đó cần phải phối hợp cao giữa tâm cảnh và tu hành.

Nhưng Diệp Thiên liếc mắt một cái đã hiểu ý trong lòng Pak Kim Hye, nếu không cùng Diệp Thiên giao đấu, hơn nữa phải đánh bại hắn thì sau này trên võ đạo mình sẽ không còn gì để tiến bộ nữa.

Cho nên sau khi cho người mang xe tới Võ sĩ đạo cô liền lập tức đuổi theo để khiêu chiến với Diệp Thiên.

- Không ra đao thì còn có thể gọi là đao pháp sao? Anh đang sỉ nhục tôi hay đang sỉ nhục kiếm đạo luyện đao pháp của tôi?

Mặt Diệp Thiên lạnh lùng nói:

- Tôi có cách đả thương ngươi, hãy thôi việc tỉ thí.

Tuy Diệp Thiênc cũng rất muốn hạ gục người của Nhất Đao Kitamiya nhưng hôm nay có Thanh Nhã đi cùng nên hắn không muốn tỉ thí với cô gái Hàn Quốc này.

- Không , dù có bị thương cũng là do Pak Kim Hye can tâm tình nguyện, xin Diệp Thiên hãy chỉ giáo!

Thấy Diệp Thiên muốn kéo cửa xe ra, Pak Kim Hye cố đi lên trước mặt ngăn cản Diệp Thiên

- Đây là loại người gì vậy hả?

Diệp Thiên bị Pak Kim Hye làm cho bất đắc dĩ, nếu đối diện với một nam nhân thì hắn đã xéo qua nhưng đây lại là một nữ nhi, thật là Diệp Thiên không lỡ ra tay.

- Đúng rồi, mấy tên gia hỏa này không thể lấy tiền mà không làm việc?

Diệp Thiên liếc mắt một cái đúng lúc chứng kiến cách đó khoảng 20, 30m có mấy người bọn Maracay, vẫy vẫy tay.

Sau khi Diệp Thiên đồng ý với bọn họ lần đấu tiên đón tiếp mình trước mặt người khác, Maracay vội vàng chạy tới, cung kính hỏi:

- Diệp Thiên Sinh, xin hỏi có chuyện gì vậy?

Vừa rồi biểu hiện của Diệp Thiên trong võ quán đã để cho Maracay xác định, làm rõ nguyên nhân cái chết của hơn 20 người thuộc Dong Binh, trong lòng y chỉ còn biết kính sợ Diệp Thiên.

Diệp Thiên chỉ xuống Pak Kim Hye nói:

- Vị nữ nhân này ở đây gây rối tôi, các anh hãy đuổi cô ta đi để tôi lên xe.

- Vâng, Diệp tiên sinh!

Maracay để cho mấy người bảo vệ, sau khi ông chủ ra lệnh, cậu ta và một nhóm bảo vệ áp Pak Kim Hye ở giữa.

Lúc xảy ra chuyện, không đợi Pak Kim Hye kịp phản ứng gì, hai người đã để cho Diệp Thiên lên xe Land Rover, thậm chí còn chưa có cơ hội rút tay tên võ sĩ đạo ra.

- Hư, anh … mẹ kiếp mấy người này, chuyện lặt vặt này cũng phải khiến tôi làm hả?

Diệp Thiên nhìn thấy màn này không khỏi vui mừng nhếch mép cười, cuối cùng hắn cũng phát hiện bảo kê đi theo cũng có chỗ tốt rồi.

- Đi, nhanh lên một chút, lên xe!

Diệp Thiên kéo vị trí lái rồi ngồi xuống, để cho Thanh Nhã và mấy người lên sau, Diệp Thiên khởi động xe đạp thẳng chân ga, để lại Pak Kim Hye và đám người Maracay ở lại phía sau.

- Diệp Thiên, ngươi… xin hãy chấp nhận lời khiêu chiến của tôi!

Phen này Pak Kim Hye bị Diệp thiên làm cho choáng váng, lúc tinh thần tỉnh táo lại thì đã không thấy tăm hơi Diệp Thiên đâu.

Xe chạy nhanh ra sau trường Thanh Hoa, lúc đó ở trên xe mọi người mới phản ứng, Từ Chấn Nam tỏ vẻ kì lạ hỏi người bạn học cùng nửa năm, hỏi:

- Tôi nói này, Diệp Thiên, rốt cục tiểu tử nhà ngươi còn bao nhiêu bí mật nữa?

- Tôi nào có bí mật gì đâu?

Diệp Thiên kêu lên như bị oan uổng:

- Lão Đại, chúng ta cùng đối mặt, năm đó lúc tôi nhờ anh bóp lưng cho không phải anh đã xem qua hết rồi sao?

Nghe khẩu khí kêu oan của Diệp Thiên, mọi người ngồi trên xe nổi cả da gà, Vệ Dung Dung đã dùng tay kéo lỗ tai Từ Chấn Nam lại bắt đầu hình phạt nghiêm khắc.

Thanh Nhã tức giận nói:

- Khiến người ta ghét thật!

Nhưng ngồi ở phía sau, Hồ tiểu Tiên đã cho Diệp Thiên một cái tát, cậu ta vỗ vào đầu Diệp Thiên, hét lên:

- Diệp Thiên quá oách rồi, ngay cả người nước ngoài cũng nghe theo sự chỉ huy của ngươi.

Đừng nói là Hồ Tiểu Tiên chứ đến Thanh Nhã cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mấy tên bảo vệ kia, cô hỏi:

- Diệp Thiên, mấy người… mấy người ngoại quốc kia đang làm gì vậy?

- Ha Ha, mấy người bạn nước ngoài của anh, lúc nào anh sẽ nói với em.

Chuyện ở Đài Loan, người trong nhà Diệp Thiên còn không biết, hơn nữa mọi chuyện cũng đã qua, Diệp Thiên càng không muốn nói ra, liền đánh trống lảng nói:

- Mấy vị, muốn ăn chút gì đó không? Tuy tôi nghèo nhưng mỗi người một một bát đậu hoa thì không sao.

- Muốn, đi Toàn Tụ Đức, không cầu đồ ngon nhưng cầu đồ đắt nhất.

- Được đấy, lên xe này rồi mà còn dám nói là nghèo, đánh cường hào hả?

- Không được, đi Toàn Tụ Đức thì hời cho hắn quá, đi khách sạn Kinh Thành tôi muốn ăn bảo sí ở Đàm Gia.

Lời nói của Diệp Thiên bị mấy người trong xe đòi phạt, Từ Chấn Nam lại càng ồn ào hơn, nói muốn ăn vây cá muối, lại thêm được mấy cô nương nhất trí thao thao nói những món đó còn có thể làm đẹp nữa.

- Lão Đại, anh thật đen tối, đây không phải là không nuốn tha cho cái mạng nhỏ của tôi sao?

Diệp Thiên kêu lên một tiếng bi thảm, tuy hắn chưa ăn đồ ăn của Đàm Gia nhưng đã nghe nói nó rất nổi tiếng.

Đồ ăn Trung Quốc ở Đàm Gia là đồ ăn nổi tiếng đắt đỏ nhất, đồ ăn của Đàm Gia là thường giành cho những quan chức, bày tiệc rượu với danh hiệu "Bảng nhãn đồ ăn". Đây cũng là khách sạn duy nhất còn bảo tồn được đồ ăn quan phủ.

Trước kia, lúc Diệp Thiên nói chuyện phiếm cùng Vệ Hồng Quân thường nghe thấy ông nói mời quan chức đi ăn cơm ở Đàm Gia là chuyện thường xuyên.

- Ai bảo tiểu tử nhà ngươi giấu nhiều chuyện bí mật như vậy, nếu không nói cho bọn tôi nghe một chút thì cứ để chúng ta đến khách sạn ngồi ăn cơm cũng được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Từ Chấn Nam nghe thấy vậy liền cười, cậu ta và Vệ Dung Dung đã từng nếm qua đồ ăn ở Đàm Gia, một bữa cơm mà 2 người ăn mất hơn 70 nghìn, lần này đúng là để bóp nghẹt Diệp Thiên đây.

- Được, đi là được hả?

Diệp Thiên cười khổ, tuy 2 năm qua hắn có kiếm được một chút tiền nhưng cũng nghèo từ bé, trừ việc mời khách, thì chính hắn cũng chưa bao giờ dám ăn tiệc rượu đến hơn một vạn đâu.

Nhưng hôm nay là vì Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên không thể nhỏ nhen được, sau khi đi vào cửa tiệm cơm, mọi người xuống xe, còn Diệp Thiên đi tìm bãi đỗ, đầu năm nay chỗ đỗ xe của Kinh Thành còn rất ít.

- Cảnh vật nơi này cũng không tồi đâu?

Mới ra khỏi thanh máy, tầng 7, Diệp Thiên đã nghe thấy tiếng đàn từ 4 phía, bình thường khách sạn thường yên tĩnh chứ không ầm ĩ như thế này.

- Sao vậy? tìm chỗ ngồi đi, đợi tôi làm chi vậy?

Sau khi đi vào bên trong, Diệp Thiên sửng sốt thấy mấy người khoan thai đứng bên cạnh, cũng không biết có phải đang chờ mình hay không?

- Diệp Thiên, không còn chỗ ngồi.

Vệ Dung Dung có vẻ bất mãn trừng mắt nhìn Từ Chấn Nam:

- Cậu cũng biết tới đây ăn cơm phải đặt trước cơ mà, làm sao bây giờ?

- Tôi đâu có nhớ ra?

Gia cảnh nhà Từ Chấn Nam rất khá, nhưng đối với một sinh viên thì cũng phải chú ý, bình thường ở trường học rất hay cùng Đại Bài Đương uống bia, rượu, hát hò.

Chỗ này, Từ Chấn Nam cũng mới chỉ ghé qua đây ăn cơm có 1 lần làm sao mà nhớ rõ muốn ăn cơm ở đây thì phải gọi đặt trước.

Thấy vợ chồng Từ Chấn Nam như đang muốn nội chiến, Diệp Thiên vội vàng nói:

- Được, ở đây ồn ào quá, không được thì chúng ta đổi nơi khác.

Lúc đám người Diệp Thiên đang chuẩn bị dời đi thì một người phục vụ đi tới, nói:

- Mấy vị tiên sinh, có một phòng khách họ đã hủy hẹn trước, các vị có muốn đến đó không?

- Ôi, tôi không chuẩn bị rồi, hôm nay ra ngoài không xem bói đúng là gặp xui xẻo.

Diệp Thiên tác oai tác oái, vẻ mặt cười khổ, người hướng dẫn kia vẫn nở nụ cười. Những năm này, người có thể đến đây dùng cơm thì sẽ không phải là người đơn giản, người phục vụ lễ phép cười rồi dẫn họ vào phòng.

Vệ Dung Dung đi phía sau thì thầm:

- Kỳ thật, hẳn là bọn họ có nhiều phòng dự bị, đều để cho mấy quan cấp cao. Tầng 8 làm gì còn phòng cho khách đâu, nghe nói là chuẩn bị cho quan lớn.

Diệp Thiên nghe thấy khẽ lắc đầu, kẻ có tiền càng ngày càng nhiều, xã hội cũng phân chi giai cấp sâu sắc hơn, hội Tống Anh Lan cũng thường đến đây ăn, chỗ này đúng là nơi giành cho những người có tiền của.

Nhưng loại người này trong xã hội từ xưa tới giờ vẫn vậy, Kim Tự Tháp vĩnh viễn không thay đổi, Diệp Thiên cũng không có năng lực tự nhiên đó, hắn chỉ có thể bảo vệ được người nhà mình không phải chịu ức hiếp mà thôi.

- Tiểu Lý, đợi chút…

Lúc bọn Diệp Thiên đi đến cửa phòng, một cô gái mặc váy đen vội vàng chạy tới.

- Quản lý, sao vậy?

Người phục vụ có chút không hiểu nhìn về phía cô gái.

Nữ quản lý vẻ mặt như muốn xin lỗi nhìn về phía bọn Diệp Thiên nói:

- Thật sự xin lỗi mấy vị tiên sinh, phòng này đã có người đặt rồi, lúc nãy là do chúng tôi nhầm, bây giờ khách đang tới rồi ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play