Sau khi chỉ huy mọi người sắp xếp xong sân bãi. Từ Chấn Nam đặt mông ngồi bịch xuống cạnh Diệp Thiên, đắc ý bảo:

- Diệp Thiên, thế nào? Anh đây không đánh bóng luyện võ, cũng tìm hiểu phong thủy nhé? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Tuy không xuất thân nhà võ nhưng năng lực tổ chức của Từ Chấn Nam rất khá. Năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học, cậu liền trở thành hội trưởng đương nhiệm của võ quán. Kết quả này hoàn toàn không phải dựa vào công phu cao thấp mà có được.

- Lão đại, lát nữa đừng có để cho mặt mũi bầm dập đấy?

Diệp Thiên nghe thế mỉm cười. Với kiến thức và kinh nghiệm thập tử nhất sinh một đời của mình, anh ta vốn dĩ chẳng để tâm đến trận đấu này. Nếu không phải Từ Chấn Nam mời đến, anh cũng không phí thời gian ngồi ở đây.

- Cắt, đừng tưởng rằng cậu biết lưỡng thủ. Đại ca ngươi hai năm nay cũng không phải ngồi chơi.

Trong lời nói của Từ Chấn Nam với Diệp Thiên có chút dè chừng. Cậu biết Diệp Thiên thân thủ không thường, nhưng cao thấp thế nào thì Từ Chấn Nam cũng không rõ, vì trước giờ chưa từng thấy Diệp Thiên ra tay trước mặt hắn.

- Bọn họ đến rồi, Dung Dung, các cô ngồi đây được rồi, xem tôi dạy dỗ tên tiểu tử kia một trận!

Đang nói chuyện, từ cổng võ quán một đám người bước vào, đại để khoảng bốn năm chục người. Từ Chấn Nam vội vàng đứng dậy ra nghênh đón.

Đi đầu đám người là một đôi nam nữ.

- Mấy người bọn họ thật là âm hồn bất tán?

Diệp Thiên thấy theo sau đám người là mấy gương mặt quen thuộc, chính là bốn người Maracay. Diệp Thiên không khỏi méo mặt, càng không hiểu vì sao mấy ca ca này lại chui được vào trường Thanh Hoa.

- Bỏ đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta, bọn họ thích làm gì thì làm.

Thấy Maracay ngồi xuống một góc bên khan đài, Diệp Thiên cũng không bận tâm nữa, dồn sức chú ý sang hội Karate.

- Đây là những học sinh của Hoa Thanh quán?

Thấy thanh thế đối thủ một chút cũng không yếu hơn bên mình, Diệp Thiên không khỏi quay sang Vu Thanh Nhã hỏi một câu. Tuy cậu không quan tâm đến trận đấu này nhưng đối với chuyện của anh em mình thì không thể làm ngơ.

Vu Thanh Nhã gật đầu, bảo:

- Đều là hội Hoa Thanh đấy, có điều phần đa đều là du học sinh Nhật Bản và Hàn Quốc, Trung Quốc tương đối ít.

- Uhm, vẫn còn kém một chút.

Nghe Vu Thanh Nhã trả lời, Diệp Thiên trong lòng thoải mái hơn chút ít. Cho dù võ thuật Trung Quốc xuống dốc, cũng không thể để Nhật Bản lăng nhục.

- Myyamoto, thế nào, bị ta đánh bại không phục, còn đem theo trợ thủ đến đây?

Lúc này Từ Chấn Nam đã dắt theo đoàn người ra nghênh đón đối phương. Anh không quen biết đôi nam nữ đi đầu, vì thế những lời này là để cho người bị thương phía sau.

Trông thấy Từ Chấn Nam, trên mặt Miyamoto lộ rõ vẻ oán hận, lớn tiếng nói:

- Ngươi không có võ đức, đá vào hạ bộ của ta, thắng thế thì có nghĩa gì!

- Chuyện… chuyện này là thế nào?

Từ Chấn Nam đứng trước còn chưa kịp mở lời, Diệp Thiên đã sững người lại, cảm thấy đây không đơn giản chỉ là cuộc tỉ thí thông thường mà giống như một cuộc đấu chuốc thù rửa hận.

Vệ Dung Dung ngồi cạnh Vu Thanh Nhã hơi ngại ngùng bảo:

- Lúc bọn họ tỉ thí với nhau, Chấn Nam hình như…. Hình như đã chạm đến phần dưới của hắn?

- Ha ha …

Diệp Thiên nghe vậy lớn tiếng cười to. Tuy chiêu này không được chính thống cho lắm nhưng Liêu Âm Chân quả thực là kỳ chiêu chiến thắng trong giao đấu.

Liêu Âm Chân là chiêu thức đánh vò phần dưới (hạ bộ) của đối thủ, nhẹ thì đau đớn khó chịu, nặng thì mất mạng. Hiểm nhất chính là ở chỗ, sau khi bị đánh trúng sẽ khiến cho các cơ quan bị tổn hại, không thể sinh đẻ, dẫn tới "đoạn tử tuyệt tôn".

Dưới quan niệm võ đức trong giang hồ, chiêu thức như vậy quả thực là âm hiểm vô cùng. Có điều Từ Chấn Nam lại chẳng phải du nhập giang hồ gì, dùng chiêu thức này với người Nhật Bản, Diệp Thiên giơ cả hai tay đồng ý.

Diệp Thiên cười to quá đến mức cả trường đấu quay lại nhìn cậu. người Nhật Bản đứng trước cùng đột nhiên mặt đanh lại, dùng tiếng Hán quát lớn:

- Người Trung Quốc các người thật không biết lễ phép!

- Yo, ta nói, ta cười chuyện của ta mắc mớ gì đến ông?

Diệp Thiên tức giận nói:

- Quyền cước vô tình, đao kiếm không có mắt, giao đấu thua rồi thì nhận đi, tìm nhiều lí do biện bạch như vậy làm gì?

- Nói rất đúng, sợ thua thì đừng có đến tỉ thí nữa.

- Là thế này, huynh trưởng của võ quán chúng tôi vết thương vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa chúng tôi cũng đã nói gì đâu.

- Người Nhật Bản không bao giờ chịu thua, có bản lĩnh thì qua đây đấu tiếp, hơn nữa huynh trưởng ta cũng không cố tình đá vào hạ bộ của hắn.

Diệp Thiên vừa dứt lời, người trong đội Từ Chấn Nam đồng loạt lớn tiếng reo hò. Dùng chân đá vào hạ bộ đối thủ để làm hắn mất sức chiến đấu vốn dĩ khiến cho người trong võ quán cảm thấy có chút gì đó mất mặt. Chính thế nên Diệp Thiên nói như vậy sẽ làm cho tình thế được xoay ngược.

Thật ra Từ Chấn Nam hôm đó không phải là cố ý. Cậu ta vốn không phải là đối thủ của Miyamoto. Sau khi bị quăng ngã rồi lãnh đòn liên tiếp hai lần, làm sao còn nhớ nổi đã ra chiêu thức gì chứ? Đá bừa một chưởng ra, nào ngờ trúng phải "gậy con cháu" của Miyamoto rồi.

Thấy đối phương khí thế áp đảo, Miyamoto tức tối đến nỗi mặt mày sa sầm, thiếu chút nữa thì ngất đi, lớn tiếng bảo:

- Các ngươi, các ngươi đúng là đồ vô sỉ!

Từ sau khi trúng phải trưởng này, Miyamoto luôn cảm thấy khó chịu ở phần hạ bộ, lúc nửa đêm thì cứ gọi là đau đớn nhức nhối. Vội vã đi bệnh viện kiểm tra nhưng kết quả thu được như tin sét đánh ngang tai, hắn rất có khả năng không thể duy trì nòi giống được nữa.

Miyamoto là một chi của gia tộc Kitamiya của Nhật Bản. Tuy không được mọi người trong gia tộc coi trọng lắm nhưng Miyamoto lại là chi chính . Nếu thật sự mất đi khả năng sinh đẻ, vấp phải sóng to gió lớn là chuyện khó tránh khỏi.

- Biểu đệ, không cần phải nói nhiều với bọn chúng như vậy. Người Trung Quốc có câu: xem lực thuộc hạ là biết thượng cấp.

Miyamoto đang định nói tiếp thì bị một người thanh niên trẻ tuổi chặn lại.

- Đúng thế, biểu ca, tất cả đều giao phó cho huynh!

Sau khi nghe người thanh niên trẻ tuổi nói thế, Miyamoto cố nén bộ hạ đau đớn, hai chân kẹp chặt lại, cúi mình vái chào.

- Yên tâm đi!

Người trẻ tuổi đó vỗ vai Miyamoto, bước lên trước một bước nói:

- Ta là đệ tử Kitamiya Thái Lang, đại học Seoul Hàn Quốc, cũng là huynh trưởng của hai phái võ Taekwwondo và karate, đến thỉnh giáo võ thuật Trung Quốc của võ quán Hoa Thanh.

- Kitamiya Thái Lang?!

Nghe thấy cái tên này, mắt Diệp Thiên liền híp lại. Ngay đến bản thân cậu cũng không biết mỗi khi trong đầu dấy lên ý muốn sát hại, hai mắt cậu ta tự dưng sẽ híp lại.

ở Nhật Bản, tuy Kitamiya đi du học rất nhiều nhưng trong giới võ thuật mà nói chỉ có lưu truyền Kitamiya Nhất Đao. Diệp Thiên không biết người thanh niên đang đứng trong đấu trường này liệu có quan hệ gì với phái Nhất Đao Kitamiya hông?

- Được, cứ dựa theo thiệp chiến của các anh, đấu ba được hai thì thắng. Các anh xuất chiến là ba vị nào?

Từ Chấn Nam cũng không muốn tiếp tục dong dài cùng đối phương. Dù sao chiến thắng bằng cách đá vào bộ hạ của đối thủ cũng khiến hắn có chút không đẹp lắm.

- Tôi và Pak Kim Hye tiểu thư xuất chiến.

Mọi người đều bất ngờ, không ngờ Kitamiya Thái Lang lại cùng với cô gái đi bên cạnh hắn xuất chiến, hơn nữa cô gái đó lại là người Hàn Quốc?

- Người Hàn Quốc chuyện gì cũng đối tốt với Nhật Bản sao?

Diệp Thiên ngồi dưới cổ vũ nghe thế cũng sững người. Trà độc của Hàn Quốc chỉ chịu lép vế dưới Trung Quốc, trước giờ với Nhật Bản thù hận vô cùng, nhưng tại sao cô gái này lại đồng ý giúp đỡ Kitamiya Thái lang?

- Tôi có một yêu cầu!

Kitamiya Thái Lan đột nhiên chỉ vào Diệp Thiên nói:

- Đúng như lời vị học viên kia nói, đao kiếm không mắt quyền cước vô tình. Nếu hai bên xảy ra thương tích gì không được truy cứu trách nhiệm của đối phương. Các anh đồng ý thì chúng ta bắt đầu tiến hành thi đấu!

- Ai sợ ai chứ? Chúng ta sẽ không giống như bộ dạng của Miyamoto đâu!

- Cứ thế đi, Từ lão đại, đồng ý bọn họ, lát nữa tặng cho bọn chúng một trưởng!

- Định chết à, không thấy có con gái sao? Trưởng Liêu Âm Chân này không thể sử dụng với phái nữ.

Lời của Kitamiya Thái Lang khiến cho người trong võ quán đánh trống tung hô. Bọn họ đều là thanh niên hai mươi, ngựa non háu đá, hội trường mà không huyên náo thì xem không hay.

- Được, ta đồng ý với ngươi!

Nghe thấy tiếng reo hò của mọi người trong võ quán, Từ Chấn Nam nhiệt huyết sôi lên sung sục, mở to mồm lớn giọng đồng ý.

A Phì cùng Lý Phong đứng bên cạnh mặc dù tháy có chút gì không ổn nhưng Từ Chấn Nam đã mở miệng đồng ý rồi thì hai người còn nói gì được nữa.

- Tốt lắm, chúng ta viết cam kết, tránh tới lúc đó đối phương gây rắc rối!

Kitamiya Thái Lang sắc mặt không đổi. một người theo sau lập tức đưa ra chiến thiếp, giống y hệt với cái mà hội Từ Chấn Nam nhận được.

Sau khi Kitamiya Thái Lang viết thêm mấy chữ lên, ký tên mình xong, chiến thiếp liền được đưa cho Từ Chấn Nam.

- Viết thì viết, ai sợ gì chứ?

Từ Chấn Nam cũng không phải tên ngốc. trong lòng hắn cũng biết thừa có chút bất ổn, nhưng đã trót cưỡi lên lưng hổ rồi làm sao mà xuống được. Nếu như nhún bước, truyền ra ngoài thì võ quán cũng khó mà làm ăn tiếp được.

Nhất là đối phương lại là người Nhật Bản, càng không thể để mất mặt được. Từ Chấn Nam khi nãy nhận thiệp, liếc qua mấy chữ, cắn chặt răng ký tên.

- Ôi trời, lão đại đúng là một tên ngốc.

Thấy rõ màn kịch như vậy mà còn đâm đầu vào. Diệp Thiên không khỏi lắc đầu chán nản. Từ Chấn Nam luyện võ được hai năm đã tưởng rằng mình thiên hạ vô địch sao?

Đặt chiến thiếp lên trên mặt bàn, Kitamiya Thái Lang chỉ vào Từ Chấn Nam, lớn tiếng bảo:

- Được, trận thứ nhất, ta đấu với ngươi!

- Anh em sợ ta không đấu được sao?

Thấy đối phương chọn đúng mình, Từ Chấn Nam tức khí cởi quần áo xông lên.

Lý Phong sớm đã cảm thấy sự việc có cái gì đó không đúng rồi, vội vàng cản Từ Chấn Nam lại, bảo:

- Từ lão đại, cứ để đệ lên trước, cứ theo kế hoạch ban đầu của chúng ta mà làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play