Trên thị trường chứng khoán mất đi một giá là mất đi một nhà xưởng, một người trung niên thân hình cao lớn cúp điện thoại, mỉm cười, sau khi nhìn mọi người một lượt nói:

- Mục tiêu đã xuất hiện, kiểm tra thiết bị, chuẩn bị xuất phát!

- Vâng.

Lời người trung niên nói chưa rứt, xung quanh đều nhất tề trả lời, hơn 20 thanh niên vẻ mặt dũng mãnh từ nhà xưởng chui ra, liên tục hô hết đợt này đến đợt khác.

Nếu như Diệp Thiên ở trong này thì có thể phát hiện ra những người đó đều có sát khí quấn thân, nói vậy là hai tay bọn họ dính đầy máu tươi của người.

- Anh Long, đối phó với một người thôi, các anh em có cần đi hết không?

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi không thèm để ý gì chỉ vuốt vuốt thanh đao bên áo.

Thiên Long, nhìn người kia liếc mắt thản nhiên nói:

- A Lang, ta muốn một mình chống lại nó, ta chết không phải nghi ngờ gì, ngươi còn muốn nhiều người đi sao?

Sau khi nghe Thiên Long nói, con ngươi của A Lang co rút lên, miệng hô:

- Cái gì? Anh Long so với nó anh lợi hại hơn mà!

Thiên Long đang ở biên giới Dong Binh của Đông Nam Á, như truyền thuyết vậy y đã từng là sát thủ của cùng Tam Gíac Vàng, cũng từng một thân một mình ở Myanma, Lào thoát được sự bao vây của chính phủ đổi lại còn làm cho đối phương bị trọng thương.

Mà từ 20 năm trước Thiên Long đã thành lập Dong Binh Đoàn 10 năm này đều hoành thành những nhiệm vụ lớn nhỏ, thậm chí tham ra cả chiến tranh Irắc mỗi trận đều hoành thành nhiệm vụ một cách tuyệt vời, thanh danh Đông Binh vang dội đến cả phương Tây.

Không nói khoa trương chút nào, Thiên Long chính là linh hồn của binh đoàn Chi Dong , hiện tại Thiên Long dám nói mình không phải là địch thủ của đối phương làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.

- Sao cơ, sợ?

Thiên Long đứng trước 2 đội viên, trên mặt lộ vẻ đoán không ra tươi cười.

ở Thái Lan, Thiên Long gần như là ngoại tộc hàng đầu, cấp một cũng là học sinh giỏi nhất nhưng đến thời thanh niên thì lại vùi đầu vào trong quân đội, mấy lần tham gia hành động, bao vây truy quét vùng Tam Gíac Vàng.

Vốn dĩ Thiên Long có thể làm tướng quân trong quân đội nhưng lại thoát khỏi quân đội thành lập Đông Binh, hoành hoành cả Đông Nam Á, cho nên xuất thân cao nhưng y lại càng ủng hộ vũ khí hiện đại.

Thiên Long nhỏ hơn vài tuổi so với Đài Đà, lúc y mới nhập môn, cuộc sống theo chân sư phụ cho nên đã có tình cảm sậu đậm với Đà Đà, sau khi nhìn thấy thi thể Đà Đà ở Thái Lan trong lòng y luôn nung nấu ý nghĩ báo thù cho sư huynh.

Tuy Thiên Long từ nhỏ đã tập tu nhưng biết vũ khí hiện đại gây sát thương hơn, y không tin Dong Binh Đoàn của mình lại không giết được Diệp Thiên.

Cho nên sau khi nghe thấy có người muốn ra ám sát Diệp Thiên trước, Thiên Long liền đoạt lấy nhiệm vụ này đương nhiên tất cả những chuyện này đều dấu vị Quốc sư kia.

- Sợ? Sợ hãi thì về đi!

Thiên Long hừ một tiếng lạnh lùng, giống như trong lòng muốn đánh luôn các thành viên trong Dong Binh Đoàn.

Dường như bị lời nói của Thiên Long kích động, A Lang tiến lên từng bước hô to:

- Anh Long, Thiên Long Dong Binh Đoàn chưa từng nói sợ, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật.

- Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật!

Hơn 20 nam nhân cũng đồng thanh hô to, dù bên ngoài mưa rất lớn cũng không thể nào cản được tiếng hô này.

- Được, lên xe!

Thấy binh sĩ hô, Thiên Long vung tay lên, người hai đội đi lên 3 xe nhỏ, mạo hiểm trong mưa gió hướng thẳng về phía làng chài cát.

Cầm la bàn đứng trên sườn núi khoảng 100m2 Diệp Thiên quay đầu về phía Cung Tiểu Tiểu nói:

- Mấy năm nay cô đều buôn bán thuận lợi, không thể bỏ qua công lao của phong thủy ở đây đâu nha!

Tuy đây chỉ là một bãi tha ma nhưng núi tọa nước, Phong thủy rất đẹp, cũng là một chỗ tốt của Âm trạch huyệt, chính vì những người dân ở thôn này không biết về phong thủy, nếu không đem mộ của tổ tiên chôn ở đây thì hậu thế cũng sẽ được nhiều lợi lộc. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Diệp đại sư, không biết kết quả nghiên cứu rốt cục là được chôn ở chỗ nào?

Căn bản là Cung Tiểu Tiểu không hiểu ý Diệp Thiên cô nhìn thấy những nấm mồ trên sườn núi thì trong lòng chỉ cảm thấy bi thương, trên mặt đầy nước không biết là mưa hay nước mắt nữa.

Dẫn đám Diệp Thiên lên núi, người trung niên kia đào bới lung tung, Cung Tiểu Tiểu còn chưa nói xong anh ta đã ngắt lời:

- Ở đây, chôn đến cả hàng trăm người làm sao có thể tìm được? Vị tiên sinh này không phải muốn những nấm mồ này thức dậy hết đấy chứ.

Phải biết rằng, bãi tha ma này cách làng chài của họ không phải rất xa, nếu đào hết những nấm mồ này nên chỉ sợ buổi tối những người dân trong làng cũng không thể ngủ yên.

Hơn nữa người trung niên kia cũng không tin tưởng vào Diệp Thiên, trong đầu anh ta nghĩ thường những thầy địa lý đều có cốt cách như một người trung niên hoặc một ông lão, ở đâu ra một thầy phong thủy trẻ tuổi như vậy?

- Yên tâm đi!

Diệp Thiên khoát tay, cầm lấy la bàn thổi vào một luồng nguyên khí, sau khi la bàn quay một vòng, hi vọng về một phương hướng kim la bàn lại không ngừng rung lên.

- Bên kia…

Diệp Thiên bưng la bàn ra, dẫm đầy lên những vũng lội trên sườn núi đi về hướng Nam, Cung Tiểu Tiểu thấy thế cũng vội vàng đi theo.

- Oạc oạc…

Trên chỗ bằng phẳng không có bất kì nấm mộ nào, chỉ có một con ếch ở trên đó, nhìn thấy người đến nó cũng không sợ hãi, phồng má lên kêu với Cung Tiểu Tiểu :

- Oạc oạc…

Diệp Thiên dừng lại, thản nhiên nói:

- Nấm mồ ở chỗ chú ếch này, họ ắt có quan hệ thân thích, không sao, chính là trong chỗ này!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, người dẫn đường rõ ràng ngay cả từ tiên sinh cũng không gọi:

- Tiểu huynh đệ, cậu có nhìn nhầm không, mỗi năm ta đều chôn hằng trăm người, chỗ này không giống có người chôn đâu.

Nhìn thấy mấy người như thế, Cung Tiểu Tiểu cũng tỏ cẻ chần chừ đang cầm xẻng muốn đào nhưng lại dừng tay.

Diệp Thiên lắc đầu:

- Đúng vậy, chỗ này chính là thi hài của Phó Nghi, lúc các cậu đào hãy cẩn thận một chút.

Khi nói chuyện, Diệp Thiên bắt đầu xem khí thuật, cảnh sắc xung quanh cũng trở nên mờ ảo, những thông tin chui vào đầu hắn, khoảng đất bằng phẳng trước mặt còn cho thấy còn có 3, 4 chữ trên linh cữu Phó Nghi.

Loại thật này là để xem mồ mả, lúc Diệp Thiên nắm giữ nhưng lại không sử dụng lại vì trước mắt chưa đến nỗi phải dùng, Diệp Thiên lại đi ra.

- Cô Cung?

Hiểu nhiên Diệp Thiên nói không để mấy người bảo hộ nghi ngờ, mấy người đều nhìn về phía Cung Tiểu Tiểu.

Cung Tiểu Tiểu vẫn lộ vẻ kiên định, nói:

- Nghe Diệp đại sư, đào ở chỗ này.

Nghe Cung Tiểu Tiểu sắp xếp, mấy người không chần chừ, rẽ ra 2 bên chỉ sợ làm con ếch chết, cầm xẻng đào đất lên, chính vì trận mưa to này đã làm cho đất ướt nhèm, phải cố hết sức.

Khoảng chừng hơn 1 giờ, mấy người mới đào được cái hố rộng chừng 2 thước, dù bọn họ sức khỏe cường tráng cũng mệt đổ mồ hôi.

Vì trời còn mưa to, tràn đầy nước vào hố, đứng bên hố nước đào sâu thêm chút nữa là khó khăn thêm 10 phần, bất đắc dĩ mấy người phải dừng lại.

- Diệp đại sư, chỗ đất này có đồ vật gì đó.

Một người dính đầy đất có chút bất mãn nhìn Diệp Thiên, hét lên:

- Đây không phải là ép người sao? Ngài đứng ở ngoài lưng cũng không bị đau, còn chúng tôi phải làm việc vất vả.

Tuy việc tìm giúp mồ mả đã làm được 10 năm, nhưng nếu đất tốt thì anh ta cũng không tỏ vẻ như thế, sau khi nghĩ một lúc, nói:

- Lấy cái múc nước đem đến chỗ này đi.

- Diệp đại sư, đào đất sâu như vậy rõ ràng là cũng không thấy thi hài… đây không phải là đã ép người sao?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, mấy người nhân viên đều không vui, bọn họ cũng nói với Cung Tiểu Tiểu rằng mình không phải là nhân viên bảo hộ.

- Nhanh lên một chút, nghe Diệp đại sư đào ra đi.

Cung Tiểu Tiểu thấy họ không nghe lời, vội vàng nói:

- Năm nay, ngoài phí mà công ty trả tôi sẽ cho thêm các anh mỗi người 100 vạn.

Giờ phút này, Cung Tiểu Tiểu chỉ còn biết tin tưởng hoàn toàn vào Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên không kéo cô lại thì cô đã đi xuống hố rồi.

- Vậy được rồi…

Mỗi năm những người này cùng lắm cũng chỉ được 30, 40 vạn, chỉ một chuyến hôm nay có thể thu về 50 vạn đào tiếp được 100 vạn, công làm cũng đáng.

Việc múc nước từ hố ra cũng đươn giản hơn chỉ sau hơn nửa canh giờ nước được lấy ra,đáy hố dần dần hiện lên.

- Các anh đến đây đi.

Diệp Thiên lắc đầu để hai nhân viên đi lên, lúc Phó Nghi còn sống thích làm việc thiện, Diệp Thiên không muốn làm hỏng hài cốt của anh ta.

Tuy mưa đã nhỏ hơn, nhưng trong hố vẫn lầy lội trơn ướt, không cẩn thận sẽ làm hỏng thi hài bên trong, Diệp Thiên chuẩn bị đích thân làm.

- Mang quan tài chuẩn bị đi.

Diệp Thiên nhìn về phía Cung Tiểu Tiểu, dưới chân những nhân viên của công ty Đài Loan lúc này lộ rõ một quan tài bằng gốm sứ mạ vàng.

Sau khi thấy có người mở nắp quan tài gốm sứ ra, Diệp Thiên thu la bàn lại, tay nắm lấy móng, đi xuống chính là ném vào chỗ đất bùn lầy kia.

- Tìm thấy rồi.

Diệp Thiên khống chế lực đạo cực kì chuẩn xác, lúc chạm vào vật thể dưới bùn đất, lập tức thu lại khí lực, đào xung quanh vật thể kia.

Đợi Diệp Thiên lấy vật thể kia ra, mọi người phát hiện rõ ràng là một khúc xương dài chừng 1 thước, bùn đất bám vào đã bị nước mưa rửa sạnh lộ ra màu trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play