Tả Gia Tuấn biết người huynh đệ của mình là dốt đặc cán mai với món đổ thạch này, nhẫn nại giải thích cho Diệp Thiên, cũng may con gái với con trai của mình đều hiểu biết về nguyên thạch, cũng không khiến hắn làm công tác đi xem xét và vẽ ra đường nét.

- Phức tạp như thế cơ á?

Nghe Tả Gia Tuấn nói xong, miệng Diệp Thiên kéo dài, cảm thấy nếu đao này cắt xuống mà cắt trật, món đồ với giá ban đầu một trăm vạn có lẽ sẽ biến thành mười vạn, khó trách những người này lại cẩn thận như vậy.

- Bọn họ không giải, đệ đi giải cho!

Diệp Thiên hôm nay là người đến đánh xì dầu, dù sao khối đá hai vạn tiền này cũng là sư huynh mua tặng cho chơi, một chút áp lực nào cũng không có, cầm khối đá trong tay đi về phía chiếc máy giải thạch gần nhất.

- A, có người giải thạch rồi…

- Đi thôi, đi xem nào, khối thạch đầu tiên của ngày hôm nay không biết có thể đổ tăng không nữa.

- Người trẻ tuổi kia là ai thế? Hình như chưa qua?

- Đi cùng Tả đại sư, chắc là hậu bối của ông ta.

Diệp Thiên vừa có động tĩnh, Tả Gia Tuấn liền tự nhiên đi theo, còn Tả Gia Tuấn vừa có động tĩnh thì sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Những thương gia châu báu vốn dĩ đang quan sát khối nguyên thạch của mình, nhất thời ồn ào xông tới.

- Sư huynh, cứ như này cắt xuống là được rồi à?

Diệp Thiên đặt khối nguyên thạch bé bằng lòng bàn tay vào máy giải thạch, những nhân viên làm việc bên cạnh thuần thục thao tác máy móc, dùng hai khối thép giữ chặt khối nguyên thạch ở giữa.

- Đệ … khối nguyên thạch của đệ nhỏ như vậy, muốn cắt ở chỗ nào đây?

Tả Gia Tuấn bị những lời nói của Diệp Thiên làm cho dở khóc dở cười, khối mà cậu mua là khối đá Hắc Ô Sa, sinh ra từ một cái hang Mông lão ở Myanmar. Là loại có sản lượng cược thạch cho ra Phỉ Thúy cao nhất, khối đá biến đổi số lượng lớn nhất.

Thông thường Phỉ Thúy nguyên thạch, từ lớp vỏ ngoài đều có thể nhìn ra được một ít đặc thù, nhưng khối đá Hắc Ô Sa này thì hoàn toàn bị lớp vỏ đen tuyền kia che dấu đi, vì vậy nó cũng được gọi là khối đá có tính cược mạnh nhất, khối đá cược mười thua chín được nói đến.

Có điều khối đá Hắc Ô Sa nếu có thể giải ra Phỉ Thúy, thường thì là rất tốt, hơn nữa còn mang theo màu xanh.

Khối đá này của Diệp Thiên mặc dù mua với giá rất rẻ, nhưng cũng không thể tùy tiện cắt được, nếu Diệp Thiên làm như vậy, nhất định là sẽ bị mọi người ở đây cười nhạo.

- Người trẻ tuổi kia không biết giải thạch à?

- Đúng vậy, khối đá nhỏ như vậy mà cũng muốn cắt, không phải là lãng phí đồ vật sao?

- Đi thôi, giải tán, một khối đá Hắc Ô Sa, không có gì đáng xem cả…

Mặc dù Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn nói chuyện không to, nhưng vẫn bị nhiều người khác nghe thấy, một là khối đá này quá nhỏ, biểu hiện cũng không có gì đặc biệt, hai là Diệp Thiên lại là người mới, người vây xem xung quanh nhất thời giải tán phân nửa.

- Diệp huynh đệ, khối đá này không cần phải cắt, cậu dùng đồ vật này mài lớp ngoài của nó đi, có Phỉ Thúy hay không về cơ bản là có thể nhìn thấy.

Văn Loan Hùng nhìn thấy sự kinh ngạc của Diệp Thiên, cười cười rồi đưa qua một chiếc mài đá, giải thích một chút cho DIệp Thiên.

- Cám ơn anh Văn, em đã biết rồi!

Nguyên lí giải thạch rất đơn giản, nhưng muốn nắm chắc độ điêu luyện thì khó khăn là khá lớn, nghe Văn Loan Hùng giải thích, Diệp Thiên đã hiểu ra.

Mài chút lớp vỏ bên ngoài các anh em cũng biết được bên trong có gì, đây mới thực sự là cược…

Diệp Thiên lắc lắc đầu, cũng không còn do dự, trực tiếp mở công tắc đá mài, mài nhanh lên vỏ khối đá màu đen. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

- Két…két…

Cùng với tiếng động khó nghe vang lên, bột phấn của khối thạch đen tiết ra tung bay lên.

- Tả đại sư, tay nghề của Diệp Thiên rất ổn đấy chứ!

Bởi vì khối nguyên thạch này được mua với giá khá thấp, rất khó có thể khiến người khác cảm giác căng thẳng hơn, cùng lúc Diệp Thiên giải thạch thì Văn Loan Hùng đứng nói chuyện với Tả Gia Tuấn.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên giải thạch, nhưng hai tay Diệp Thiên nắm lấy đá mài khá ổn, một người thường xuyên tự mình giải thạch như Văn Loan Hùng chỉ nhìn là có thể nhận ra ngay.

- Haha, cậu ta còn giỏi hơn tôi nhiều đấy…

Thấy Văn Loan Hùng khích lệ Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn không khỏi nở nụ cười, nhưng nghe Văn Loan Hùng nói mà thấy kinh ngạc, ông ta có thể nghe ra, Tả Gia Tuấn không phải là lời khách sáo.

- A, sư huynh, bên trong hình như có màu xanh.

Tả Gia Tuấn đang nói chuyện cùng Văn Loan Hùng, thì tiếng của Diệp Thiên vang lên.

- Cái gì? Giải ra màu xanh á?

Tả Gia Tuấn vội vàng đi đến, dán mắt vào nhìn, ngây cả người.

Nguyên nhân khiến Tả Gia Tuấn sững sờ, cũng không phải là thấy được màu xanh kia hiện ra rõ ràng như thế nào, mà là giật mình vì tốc độ giải thạch của Diệp Thiên.

Chỉ trong có hai phút ngắn ngủi mà Diệp Thiên có thể mài gần 1/3 thể tích khối đá. Mà bánh đá mài trên máy mài cũng bị mất hình dạng rồi.

Tay Diệp Thiên đã dùng bao nhiêu sức thế chứ, nếu như không phải đá mài này bị mài mòn không được, Diệp Thiên phỏng chừng có thể đem khối nguyên thạch một mạch mài nát thành bụi phấn.

- Sư huynh, đây được tính là đổ tăng không?

Nhìn thấy Tả Gia Tuấn im lặng, Diệp Thiên huých ông ta một cái.

- Hả? Hiện ra màu xanh đương nhiên là tăng rồi.

Tả Gia Thấn chấn tĩnh lại, vội vàng lấy nước lau sạch mặt mài, sau đó lấy ra một cái đèn pin huỳnh quang, sau khi mở ra thì nhìn kĩ vào mặt đã mài.

Vốn chỉ có màu lục thoáng hiện trên mặt cắt, sau khi được ánh sáng chiếu vào, một vòng ánh sáng từ đèn pin tức khắc đã tràn ngập màu xanh ngọc, trông rất đẹp mắt.

- Không thấy được chủng loại, lại nhìn thấy màu xanh, khối đá này cũng đổ tăng mạnh rồi à!

- Mau giải ra đi, xem xem Phỉ Thúy bên trong to như thế nào, rốt cuộc là tính chất ra sao?

Một tiếng đổ tăng của Tả Gia Tuấn lại thu hút mọi người xung quanh, bình thường dưới tình huống này, giống như loại Hắc Ô Sa có giá không cao như loại này chỉ cần ra màu xanh là tăng mạnh rồi.

- Diệp huynh đệ, không tồi đâu, vận may của cậu thật là không thể chê vào đâu được, Tả đại sư, ông giải tiếp đi.

Văn Loan Hùng chúc Diệp Thiên, ông ta chơi cược thạch không phải là để kiếm tiền, chỉ như là cảm nhận được cái cảm giác trong thời khắc mài ra được Phỉ Thúy mà thôi.

- Diệp Thiên, đệ làm tiếp đi, chú ý một chút, tuyệt đối không được mài vào màu xanh của Phỉ Thúy, chỉ cần mài hết lớp màu sương cát kết tinh xung quanh đi là được rồi.

Tả Gia Tuấn gọi người đổi một bánh đá mài khác, đem máy mài đưa lại cho Diệp Thiên, tay trái của ông bị thương không thể dùng lực, hôm nay đừng có nghĩ đến việc giải thạch nữa.

- Đây cũng coi là đổ tăng sao?

Diệp Thiên vẫn chưa hiểu, cậu cũng không rõ có thể tăng được bao nhiêu tiền, sau khi cầm lấy máy mài từ Tả Gia Tuấn, tiếng mài răng rắc lại vang lên.

Khi Diệp Thiên mài tảng đá tựa hồ như dùng rất nhiều sức, nhưng mỗi khi gần tiếp xúc với Phỉ Thúy, cậu đều có thể ngay lập tức thu sức lại, không làm tổn hại đến chút ngọc nào.

Lúc này người tụ tập lại ngày càng đông, nhìn động tác của Diệp Thiên, một số người trong nghề đều âm thầm gật đầu, nếu như không phải là biết đây là lần đầu tiên Diệp Thiên giải thạch, nhất định sẽ hiểu lầm rằng cậu là một người giải thạch có kinh nghiệm lâu năm.

Người giải thạch đều cẩn thận từng li từng tí một, sợ phá hủy mất Phỉ Thúy trong khối nguyên thạch khiến cho mất giá mạnh.

Nhưng Diệp Thiên thì ngược lại, máy mài đá trong tay chưa hề dừng chuyển động, người xem bên cạnh đều kinh hồn bạt vía, sợ tay cậu run lên một cái là mài vào mặt ngọc Phỉ Thúy.

Nhưng từ đầu đến cuối tay Diệp Thiên đều vững như núi Thái Sơn, tiếp xúc cái là chuyển mặt đá mài luôn. Sau khi trên mặt đất phủ đầy lớp vụn đá, một viên Phỉ Thúy nhỏ hơn một chút so với trứng chim hiện ra trong lòng bàn tay Diệp Thiên.

- Linh khí của vật này cũng được, nhưng lại hơi nhỏ để làm ngọc bội, ngược lại có thể làm thành mấy vật trang sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play