- Thế nào, đệ cũng nghiên cứu về Ngọc Thạch sao?
Nghe Diệp Thiên nói xong, Tả Gia Tuấn có chút kì quái liếc nhìn người sư đệ này, hắn còn trẻ mà biết cũng quá nhiều nhỉ?
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Sư huynh, đệ không hiểu cái này lắm, nhưng mà sớm mai cũng đang nhàn rỗi, cùng huynh bàn luận việc đời cũng tốt.
Ngọc Thạch trong tự nhiên vốn là ngưng kết linh khí của trời đất,Ngọc Thạch kém thì phát ra ánh sáng không rõ ràng,đối với Diệp Thiên tác dụng không lớn, nhưng mà linh khí trong Ngọc Thạch tốt thì rất dồi dào, có thể dùng làm pháp cụ và bày trận.
Cho đến bây giờ, tiền mua Ngọc của Diệp Thiên đã lên đến hàng triệu, nhưng Diệp Thiên thật sự không hiểu được sự lợi lại của Ngọc Thạch, hắn đều căn cứ vào linh khí ẩn chứa trong Ngọc Thạch nhiều hay ít để phán đoán.
- Được, Diệp Thiên, văn hóa Ngọc Thạch ở nước ta đã lưu truyền rất sâu xa và lâu đời, nhưng Phỉ Thúy và Ngọc mềm (Nhuyễn Ngọc) thì không như vậy, thời gian chúng bắt đầu xuất hiện tương đối ngắn, mấy năm gần đây mới được mọi người yêu thích.
Ngoại trừ xem bói hỏi quẻ, xem phong thủy địa lý, Tả Gia Tuấn cũng rất yêu thích và tinh thông về Ngọc Thạch, mấy năm trước hắn đã đi đến vùng sản xuất Ngọc Thạch ở Đông Nam Á, bản thân cũng là Chủ nhiệm Hiệp hội Ngọc Thạch Hồng Kông.
Con gái con rể của Tả Gia Tuấn đều là người làm nghề liên quan đến Ngọc Thạch, cháu gái lại không thích mấy thứ này, khó được dịp Diệp Thiên cảm thấy hứng thú, lập tức thao thao bất tuyệt giới thiệu với hắn.
- Cha, chú Diệp lần đầu tiên đến nhà chơi, cha nên chỉ dẫn cho chú ấy đi.
Con gái của Tả Gia Tuấn nghe được, bất đắc dĩ mở miệng chen vào lời nói của cha.
Nghe con gái nói xong, Tạ Gia Tuấn liên tục xua tay nói:
- Đừng nói lung tung, Diệp sư đệ không kém gì sư phụ của ta.
Trong thời gian này, Diệp Thiên truyền thụ cho Tả Gia Tuấn thuật pháp, đều là dùng danh nghĩa của lão đạo sĩ, cũng coi như là thay mặt sư phụ truyền nghề, Tả Gia Tuấn nói như thế cũng không sai.
Nhưng con gái con rể của hắn không biết chuyện này, nghe vậy lại càng hiếu kỳ, hơn nữa Liễu Định Định bên cạnh ba hoa khiến cho Diệp Thiên luôn mặt dạn mày dày cũng không chịu nổi, cuối cùng vẫn là Tả Gia Tuấn giải vây.
Biệt thự của Tả Gia Tuấn có phòng khách đặc biệt, Diệp Thiên cũng thích bầu không khí nơi này, định ở lại đây mấy ngày, nhưng đến ngày hôm sau vừa ăn sáng xong, thấy A Đinh xuất hiện bên ngoài biệt thự của Tả Gia Tuấn.
- Thiếu gia, Đường gia sợ ngài không quen, nên sai tôi đi cùng ngài, ngài ở Hồng Kông cũng không muốn phải đi bộ chứ?
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên bất ngờ, A Đinh ngay lập tức tươi cười, tối qua thấy Diệp Thiên không về, Đường Văn Viễn tưởng rằng Diệp Thiên vẫn tức giận nên sáng sớm ra đã cho A Đinh sang giải thích.
- Tôi hay để ý như vậy sao?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt liếc nhìn A Đinh, đang định nói chuyện, nhìn thấy con gái và con rể Tả Gia Tuấn đi tới liền khoát tay nói:
- Muốn đi cùng thì anh lái xe theo sư huynh của tôi.
Sau khi lên xe thương vụ do Liễu Hi Quốc lái, Liễu Hi Quốc có chút chần chừ hỏi Diệp Thiên :
- Chú Diệp, người này là ai vậy? Tôi nhìn có chút quen.
Diệp Thiên còn chưa nói, Liễu Định Định liền nói trước :
- Cha, đây là lão ngốc hay đi bên cạnh Đường lão gia, con trước đây đã cùng ông ta giao thủ.
- Là người bên cạnh chú Đường sao?
Liễu Hi Quốc gật đầu, nhìn thoáng Diệp Thiên qua kính xe, không nói thêm gì nữa.
Liễu Hi Quốc ở Hồng Kông có thể coi là giàu có, nhưng so với Đường Văn Viễn thật đúng là một bậc cao khác, mặc dù qua cha vợ hắn cũng quen biết đại gia này, nhưng bình thường thì không tiếp xúc gì.
Vừa rồi A Đinh ở trước mặt Diệp Thiên cúi đầu khom lưng, đều bị Liễu Hi Quốc nhìn thấy, đối với người chú hờ trẻ tuổi này, Liễu Hi Quốc tuy không hỏi nhiều nhưng trong lòng lại thêm vài phần tò mò.
- Cha, chú tới!
Trải qua gần một giờ ngồi xe, xe thương vụ của Liễu Hi Quốc đỗ lại trước một viện lớn gần bờ biển.
- Sư huynh, huynh ở đây ..... mua ngọc?
Lần này tới Hồng Kông, Diệp Thiên chứng kiến đều là cuộc sống ăn ở và sinh hoạt xa hoa của nhà giàu, vốn cho là mua bán Ngọc Thạch quý giá sẽ ở trong một nhà hàng lớn, không ngờ lại đến một nơi sơ sài thế này?
- Sư đệ, đệ chớ xem thường nơi này, hàng năm công việc mua bán Ngọc từ Myanmar đến Hồng Kông chủ yếu đều diễn ra ở đây.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn mỉm cười, ra vẻ thần bí nói:
- Đệ có biết Ngọc Thạch ở đây cộng lại thì đáng giá bao nhiêu không?
- Hai mươi triệu?
Diệp Thiên nói ra con số này, hắn thấy địa điểm mua bán là nơi sơ sài thế này thì chất lượng Ngọc Thạch khẳng định cũng không ra gì.
- Hai mươi triệu? Lại thêm một số 0 nữa và tăng gấp đôi thì được!
Tả Gia Tuấn cười đắc ý, phía sau Dịch Thiên trợn mắt há mồm đi vào đại viện.
Liễu Hi Quốc đi sau Diệp Thiên, thấy nhạc phụ trêu trọc Diệp Thiên, không khỏi cười nói : Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Chú ạ, điều kiện công việc bên Myanmar so với bên này còn sơ sài hơn, hàng năm lượng tiền hoàn thành thủ tục mua bán đều đạt tới hơn chục triệu, chú đi vào trong rồi sẽ rõ!
A Đinh đi bên cạnh có chút không hiểu được, miệng lẩm bẩm nói:
- Một tảng đá vỡ mà trị giá bốn năm triệu ư?
- Ai ya, này.... đây đều là Ngọc Thạch sao?
Đúng như Liễu Hi Quốc nói, tiến vào trong Diệp Thiên đã hiểu vì sao mua bán nguyên thạch lại không tiến hành trong các cửa hàng.
Bởi vì nguyên thạch ở trong này không giống như Diệp Thiên tưởng tượng đều là những nguyên thạch chưa tạo hình mài dũa, mà là từng tảng đá lớn nhỏ không đều.
Những nguyên thạch này bé thì có thể nắm trong lòng bàn tay, lớn thì to rộng hàng mét nặng ngàn cân, khỏi phải nói, thể tích và trọng lượng những thứ trong này thật sự khó mà vận chuyển được đến cửa hàng.
- Tả tiên sinh, ngài đến rồi.
- Tả tiên sinh, tay ngài làm sao vậy?
- Tả đại sư, cảm ơn ngài lần trước giúp tôi bói một quẻ!
- Tả đại sư, khoảng thời gian này mọi việc của tôi đều không thuận lợi, ngài có thể xem giúp tôi không?
Tả Gia Tuấn vừa mới bước vào đến giữa sân, đã bị mọi người vây lại, có một số người vốn đang xem nguyên thạch cũng tới tấp đi tới chào hỏi.
Tài sản của Tả Gia Tuấn không phải rất nhiều, ở Hồng Kông là nơi những người Hoa giàu có trên toàn cầu tụ tập lại, ước đoán ngay cả xếp hạng hai trăm cũng không thể vào được, mà ở giữa nơi kinh doanh Ngọc Thạch này, mấy nhà bán Châu bảo cũng xem không hết.
Nhưng Tả Gia Tuấn ở Hồng Kông sở dĩ nổi tiếng như vậy, không phải vì thân phận là thương nhân buôn châu bảo, mà là y xem bói coi quẻ cho tất cả mọi người, từ đại gia cho đến người dân bình thường, ai mà không biết danh tiếng của Tả đại sư?
Hơn nữa Tả Gia Tuấn còn là chủ nhiệm của Mã hội Hồng Kông, thân phận này cũng khiến những người giàu có đều kính mến ngưỡng vọng.
Phải biết rằng, Mã hội Hồng Kông có 12 vị chủ nhiệm, mỗi người đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy tại cảng đảo, Tả Gia Tuấn có thể đảm nhiệm chức vụ này cho thấy thân phận xã hội cao của hắn tại Hồng Kông.
Còn nguyên nhân mà những người này xum xoe bên Tả Gia Tuấn càng thêm dễ dàng lý giải.
Kẻ có tiền phần lớn đều tiếc mạng, ai cũng muốn tránh dữ tìm lành, nếu như có thể được Tả đại sư chỉ điểm vài câu, cho dù là chỉ cái âm trạch, cũng là việc tốt để phúc cho hậu nhân.
- Ha ha, chào mọi người, Lưu tiên sinh, ngài kinh doanh cổ phiếu sao lại cảm thấy hứng thú với Ngọc Thạch vậy?
Tả Gia Tuấn cười ha ha, với mọi người chào hỏi, nhưng đối với những lời mời xem bói hỏi quẻ thì y khá hờ hững.
Sau khi Tả Gia Tuấn rời khỏi Lý Thiện Nguyên, lão đạo sĩ cũng nói cho người đệ tử này, việc xem bói coi quẻ tiết lộ nhiều Thiên Cơ, nếu không lưu ý sẽ bị trời phạt, cho nên ông yêu cầu Tả Gia Tuấn mỗi ngày không thể coi quá 3 quẻ, nhiều năm qua đi, Tả Gia Tuấn vẫn luôn tuân theo lời răn dạy của sư phụ.
Nhưng mà cái gì hiếm thành quý,vì Tả Gia Tuấn xem bói coi quẻ khá chuẩn, một ngày ba quẻ đều trúng,trong thời gian ngắn trở thành đại sư nổi tiếng hàng đầu, mọi tầng lớp nhân dân cảng đảo nếu có thể mời Tả Gia Tuấn xem bói thì rất là vinh hạnh.
- Thấy chưa? Ông ngoại mới là đại sư chân chính!
Nhìn ông ngoại được nhiều người hâm mộ, Liễu Định Định đi bên cạnh Diệp Thiên cười đắc ý, nhưng nhớ tới bản lĩnh của Diệp Thiên, ngay lập tức ngậm miệng lại.
Diệp Thiên nghe vậy gật đầu nói:
- Tả sư huynh tay trắng gây dựng sự nghiệp, làm nên tên tuổi lớn như vậy, thật sự là rất giỏi!
Hồng Kông tuy là nơi nhỏ bé chật hẹp nhưng những người giàu có ở đây là tập hợp long xà hỗn tạp, muốn sống yên ổn cũng không phải chỉ có bản lĩnh là được, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tiền là không thể thiếu.
Lúc này Tả Gia Tuấn cũng không chịu nổi bị vây lấy, liền chắp tay lại, hướng bốn phía nói:
- Các vị, chờ giao dịch Nguyên Thạch hôm nay xong xuôi, chúng ta lại tiếp tục tìm một chỗ uống trà ôn chuyện, mấy cái cửa hàng nhỏ của tôi cũng tha thiết mong chờ những khối Ngọc Thạch này.
- Theo lời Tả tiên sinh nói đi, tất cả mọi người chọn lựa nguyên thạch đi, đừng xúm lại nữa.....
- Được, chờ giao dịch xong tôi làm chủ mời khách, Tả đại sư nhất định phải đến chơi đấy...
- Lưu tiên sinh, năm nay có thể chưa đến lượt ngài, chúng tôi nhớ năm trước đã cùng Tả đại sư có hẹn rồi.
Tả Gia Tuấn nói một câu nhưng lại làm vài người ở đây cãi nhau, nhân dịp này, Tả Gia Tuấn lách ra khỏi đám người, đi tới trước mặt Diệp Thiên.
- Sư huynh thật có bản lĩnh!
Diệp Thiên giơ ngón tay cái lên.
- Thôi, đệ đừng cười nhạo ta, nếu đệ chịu ở Hồng Kông xem bói coi quẻ, so với sư huynh còn mạnh hơn nhiều!
Tả Gia Tuấn lắc đầu cười khổ, y không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ những tảng đá xấu xí trên mặt đất, nói:
- Sư đệ, ta giới thiệu cho đệ về những nguyên thạch này, lát nữa sẽ có đấu giá, nếu đệ có hứng thú có thể mua mấy khối về chơi.
- Đồng ý, sư huynh, đệ đang buồn bực đây, những nguyên thạch này tại sao lại không giống những nguyên thạch đệ thấy trước kia?Một chút cũng không giống Ngọc Thạch.
Nghe Tả Gia Tuấn nói xong, Diệp Thiên liên lục gật đầu.
Trước đây ở kinh thành, Diệp Thiên cũng mua Ngọc nguyên liệu, nhưng hắn có thể dựa vào cảm ứng linh khí của Hòa Điền ngọc mạnh hay yếu, từ đó đoán chọn chất lượng Ngọc Thạch.
Nhưng vừa rồi Diệp Thiên thừa dịp Tả Gia Tuấn bị mọi người vây quanh, cũng lặng lẽ xuất ra khí cơ, phát hiện ra hơn một nghìn nguyên thạch chất đầy trong đây mà chỉ có vài khối có phản ứng linh khí yếu ớt.
Điều này làm cho Diệp Thiên hoài nghi rất nhiều, buồn nản trong lòng, lúc đầu hắn muốn dựa vào cảm ứng để tìm mấy khối nguyên liệu tốt mang về.