Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuyết Tuyết tràn đầy sợ hãi, cắn môi nói:
- Anh Diệp Thiên, anh yên tâm đi, Tuyết Tuyết không sợ đau !
Ngoài miệng nói không sợ, nhưng biểu hiện trên mặt Đường Tuyết Tuyết đã hoàn toàn bán rẻ cô bé, nhìn thấy cây châm lóe sáng trong tay Diệp Thiên, Đường Tuyết Tuyết thiếu chút nữa đã cắn môi chảy máu.
- Được, anh thấy em nên ngủ một giấc đi.
Diệp Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, đưa tay lên huyệt Ngọc Chẩm sau đầu Đường Tuyết Tuyết, nhẹ nhàng xoa bóp một cái, Đường Tuyết Tuyết nhất thời thân thể mềm nhũn, nằm xuống giường.
Bởi vì Đường âm hàn trong cơ thể Tuyết Tuyết tích lũy thờì gian quá dài, một tháng này, cũng chỉ làm hàn khí bị ngăn chặn , muốn đả thông dương mạch gần như không còn trên người cô, có thể là một việc rất khó.
Còn Diệp Thiên cũng không cho rằng Đường Tuyết Tuyết có thể chịu được cảm giác ngứa trogn quá trình trị liệu, cho nên lúc này mới ra tay cho cô ngủ thật say. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chấm vào rượu trên bàn, Diệp Thiên đem ra ba cây châm dài ngắn không đồng nhất để tiêu độc, sau đó tay trái đặt lên chân phải Đường Tuyết Tuyết.
Chỉ thấy tay phải Diệp Thiên nhanh như chớp điện nhoáng lên một cái, ba cái châm đã phân biệt cắm tại ba chỗ trên chân Đường Tuyết Tuyết, mỗi một châm đều nhập huyệt đạo không sai tí nào, châm còn không ngừng động đậy.
Hạ châm chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp trị liệu mới là quan trọng nhất.
Chìa hai ngón tay, Diệp Thiên vê vê cây kim ở phía dưới, chân khí quanh thân lưu chuyển, theo cây châm nho nhỏ này chậm rãi vào bên trong làn da Đường Tuyết Tuyết.
Khả năng chịu đựng của kinh mạch con người là có hạn, người có sức khỏe cường tráng, kinh mạch vững và rộng, sức khỏe kém thì kinh mạch tắc và hẹp.
Còn giống trong tiểu thuyết võ hiệp, gì mà một tiếng trống hô lên làm tinh thần hăng hái thêm, đả thông kinh mạch, hoàn toàn là vô nghĩa, cho dù đối phương có công lực thâm hậu như vậy, người tiếp nhận cũng cần có kinh mạch thật vững vàng mới được.
Diệp Thiên sử dụng thủ pháp thông mạch bằng châm, cùng lúc đả thông huyệt đạo, còn có thông khí âm dương, có tác dụng làm tâm mạch mạnh lên, đây cũng là một kế hoạch trị liệu mà Diệp Thiên suy nghĩ rất lâu mới ra.
Nhưng điều này cần Diệp Thiên nắm trong tay chân khí trong cơ thể, đạt tới trình độ tinh tế tỉ mỉ, nếu không đưa vào lượng chân khí quá lớn, sẽ gây thương tổn đến kinh mạch Đường Tuyết Tuyết, mà đưa vào lượng nhỏ, thì không cách nào khơi thông kinh mạch bị tắc, không có tác dụng.
Mười phút đồng hồ trôi qua, tay phải chậm rãi vê vê cây châm, cái trán Diệp Thiên cũng chầm chậm xuất hiện những hạt mồ hôi thật nhỏ.
Hai mươi phút đồng hồ trôi qua, phía sau lưng Diệp Thiên đã bị mồ hôi làm sũng nước, mồ hôi như hạt đậu không ngừng từ cái trán chảy xuống.
Tới 30' sau, Đường Tuyết Tuyết đang nắm trên giường đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ vô ý thức, cho dù là trong giấc mộng, cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác ngứa ngày từ cây châm trên chân truyền ra.
Đường Văn Viễn và Chu Khiếu Thiên ước chừng đã đứng ở cửa hơn một giờ, khi Diệp Thiên khơi thông kinh mạch cho Đường Tuyết Tuyết cần tuyệt đối im lặng, lúc này hai người đều bị chặn ngoài cửa.
Nghe được trong phòng truyền ra tiếng kêu rên, Chu Khiếu Thiên có chút kỳ quái nói:
- Đường lão gia, tiếng của Tuyết Tuyết sao lại kỳ quái vậy?
- Hình như là ngứa quá không chịu nổi?
Sắc mặt Đường Văn Viễn thay đổi, hắn nghe thanh âm kia có chút là lạ, nhưng vì tín nhiệm đối với Diệp Thiên, hắn vẫn nhịn không đẩy cửa đi vào.
- Mẹ nó, tiểu tử thúi này không làm chuyện xấu gì chứ?
Tuy rằng ngoài miệng đề cao Diệp Thiên, nhưng trong lòng Đường Văn Viễn thật là có chút lo, hắn là người từng trải, thông thường khi nghe loại thanh âm như vậy, sẽ liên tưởng đến một số thứ khó nói.
- Hai người vào đi, Khiếu Thiên, múc cho cô bé chậu nước!
Suốt hơn một giờ, thanh âm có chút suy yếu của Diệp Thiên từ trong phòng truyền ra, sớm chờ đến nóng lòng, Đường Văn Viễn vội vàng đẩy cửa ra, thấy cháu gái nằm ở trên giường, quần áo phẳng phiu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
- Diệp Thiên, cậu ... Làm sao cậu mệt đến như vậy?
Đưa ánh mắt chuyển tới trên người Diệp Thiên thì Đường Văn Viễn không khỏi hoảng sợ.
Buổi sáng Diệp Thiên vẫn sảng khoái tinh thần, lúc này như là bị lôi lên từ dưới nước, quần áo trên người và tóc tai … tất cả đều ướt sũng, vẻ mỏi mệt trên mặt lại càng đến cực điểm.
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, hữu khí vô lực nói:
- Lão Đường, thiệt thòi lớn cho tôi, đây không phải chữa bệnh, quả thực chính là muốn lấy mạng của tôi!
Về phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch, Diệp Thiên đều là từ trong bí thuật truyền thừa biết được, dựa theo bí thuật mà nói, chỉ cần công lực của hắn đạt tới mức tuyệt hảo, trị liệu bệnh nan y thế này cũng không khó khăn.
Chính là khi bắt đầu ấn châm sâu vào huyệt rồi, Diệp Thiên mới ý thức được, những lý thuyết trong truyền thừa đều là vô nghĩa, hắn cơ hồ đã tiêu hao hết công lực toàn thân, khó khăn lắm mới đả thông một kinh mạch.
Nếu không phải Tứ Hợp Viện này được Diệp Thiên cải tạo thành Tụ Linh Trận, có được linh khí vô tận, chỉ sợ đang tiến hành được một nửa, Diệp Thiên đã chống đỡ không nổi.
Kỳ thật Diệp Thiên không biết, người bị bệnh cửu âm tuyệt mạch, rất ít có người có thể sống qua mười hai tuổi, nói cách khác, thông thường khi trị liệu cửu âm tuyệt mạch, đều làm ở lúc tám chín tuổi, người bị bệnh tắc kinh mạch còn không dễ như vậy.
Nhưng Đường Tuyết Tuyết đã sống đến mười tám tuổi, dương mạch trong cơ thể cô, quả thực giống như là một cái suối khô, Diệp Thiên không chỉ phải khơi thông, còn phải bắt nó lưu chuyển, khó khăn hơn tăng lên gấp mười lần!
Thấy bộ dạng Diệp Thiên thê thảm, trong lòng Đường Văn Viễn cũng có chút ngượng ngùng, cà lăm nói:
- Diệp Thiên, chuyện này... chuyện này thật sự là vất vả cho cậu ...
- Đừng nói thừa, một tuần trị không xong bệnh của Tuyết Tuyết, ít nhất cần nửa tháng.
Diệp Thiên hữu khí vô lực, chặt đứt lời nói Đường Văn Viễn, nói tiếp:
- Lão Đường, lần trước ông mua cái củ nhân sâm trăm năm ấy, ông tiếp tục mua thêm đi, tôi cần tẩm bổ!
Kỳ thật Diệp Thiên tiêu hao chân khí, giống như là luyện võ mất sức, cũng không bị tổn thương nguyên khí, nhưng có thể mượn cơ hội giết Đường Văn Viễn một đao, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Diệp... Diệp Thiên, bản thân tôi cũng muốn mua, nhưng loại nhân sâm đó bình thường đều không thấy bán!
Đường Văn Viễn nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn không thiếu tiền, nhưng trên đời này có thứ dùng tiền mua không được.
Giống như là nhân sâm trăm năm như lời Diệp Thiên nói, cho dù ở thời cổ đại, đều là thứ để dành cho người trong gia đình, làm sao có thể tùy tiện nhìn thấy? Lần trước mất hơn tám trăm vạn mua được một con sâm, cũng xem như vận may không tệ .
- Được, vài chục năm cũng có thể dùng, ông xem rồi mua vài cân đến đây đi.
Diệp Thiên cũng biết mình ép buộc, dùng ngón tay chỉ cái bàn nói:
- Trên mặt bàn có một phương thuốc, là canh thông mạch Tứ Nghịch tôi đã sửa, ông cứ theo đó mà làm.
Canh thông mạch Tứ nghịch vốn được dùng để trị liệu quyết nghịch tay chân, các chứng bệnh liên quan đến vi mạch Thiểu Âm, bị Diệp Thiên đổi lại, lại có thể tiêu trừ âm hàn trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, có hiệu quả củng cố dương mạch.
- Được, tôi cho người đi lấy thuốc, Diệp Thiên, cậu yên tâm, nhân sâm tôi sẽ treo giá cao để mua, có thể mua bao nhiêu sẽ mua bằng được!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn cũng không còn nói thêm, cầm phương thuốc, liền xoay người đi ra ngoài, Chu Khiếu Thiên vừa lúc đưa chậu nước vào phòng, cũng bị sắc mặt Diệp Thiên làm cho hoảng sợ.
Sau khi rửa mặt, Diệp Thiên ngồi trong hậu viện thu hồi nguyên khí, sau một buổi sáng, chân khí trong cơ thể bị tiêu hao đã được khôi phục.
Khiến Diệp Thiên có chút kinh ngạc chính là, ngoài cảm giác có chút mệt mỏi trên tinh thần, chất lượng chân khí trong cơ thể dường như tinh khiết hơn so với trước kia một ít.
Sau khi đạt được mức tuyệt hảo, Diệp Thiên cũng cảm giác cho dù nguyên khí trong viện có mạnh tới đâu, cho dù mình tu luyện thế nào, công lực của hắn đều đứng yên không tiến thêm được, nhưng lần này chữa thương, hắn lại cảm thấy chân khí có tiến triển.
Vì sợ là mình ảo giác, sau khi Diệp Thiên khôi phục công lực, lập tức liền bắt tay vào đả thông huyệt vị thứ hai cho Đường Tuyết Tuyết, hơn một giờ sau, giống như lần trước, Diệp Thiên kiệt quệ sức lực, lại ngồi ở trong viện để đợi khôi phục.
- Ha ha, quả nhiên có hiệu quả!
Khi màn đêm buông xuống, công lực Diệp Thiên cũng hồi phục xong.
Sau khi đạt tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, Diệp Thiên không chỉ có giác quan thứ sáu càng thêm linh mẫn, có một vài khả năng như đoán biết trước, dự cảm, phán đoán, đồng thời có thể tra xét được tinh tế tỉ mỉ đối với thân thể của chính mình, một chút biến hóa nhỏ bé nào hắn đều có thể cảm giác được.
- Chẳng lẽ mình còn có thể đi vào đến cảnh giới Luyện Thần Phản Hư?
Cảm thụ được biến hóa rất nhỏ trong cơ thể kia, trong đầu Diệp Thiên không khỏi tràn ngập suy nghĩ chủ quan, Luyện Tinh Hóa Khí và Luyện Khí Hóa Thần đều là hai bước ngoặt trong võ công Luyện Khí của Đạo gia, từ xưa đến nay có không ít người đạt tới.
Nhưng là Luyện Thần Phản Hư thì khác, loại thuyết pháp này chỉ xuất hiện qua trong điển tịch của Đạo gia, phàm là người đạt tới loại cảnh giới này, không ai khác ngoài nhân vật Thủy Tổ Khai Sơn có thể bay lên trời giữa ban ngày, như là Cát Hồng Trương, Tam Phong ...
- Thôi, trước hết vẫn phải trị hết bệnh cho tiểu nha đầu kia sớm một chút đã!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, đứng dậy đi sắc thuốc cho Đường Tuyết Tuyết, thông mạch chân khí và trị liệu bằng dược liệu cũng giống nhau, không thể thiếu.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Đường Tuyết Tuyết ban đầu ốm yếu, giờ phút này quả thực tựa như biến thành một người khác, chiều cao vốn không đến một mét sáu, hiện tại ước chừng đã cao đến 1.65m, dáng người gầy gò cũng trở nên đầy đặn.
Hôm nay, trước khi trị liệu cho Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên gọi Chu Khiếu Thiên tới, dặn dò:
- Khiếu Thiên, cắt hết nguồn điện của Tứ Hợp Viện cho ta, ngươi ở cửa chính coi chừng, ai cũng không thể vào!
Hôm nay Diệp Thiên đả thông một huyệt đạo cuối cùng cho Đường Tuyết Tuyết - huyệt Phong Trì, chỉ cần đả thông một huyệt vị này, dương mạch toàn thân Đường Tuyết Tuyết liền thông suốt .
Nhưng huyệt Phong Trì thần kinh ngoại biên tập trung nhiều, hơi không cẩn thận liền gây tổn thương đến đại não, nên Diệp Thiên không dám có chút khinh thường.