Đối với Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân thật sự phí không ít tâm tư, ngoài việc không trực tiếp bỏ tiền, cơ hồ toàn bộ chuyện Diệp Thiên nghĩ đến, hắn đều làm được.
Đồ dùng trong nhà, đồ điện và hệ thống sưởi ấm không cần nói, trước sau hơn mười gian phòng bên trong Tứ Hợp Viện, trogn mỗi gian phòng hắn cũng cho người bầy đặt chậu lan, lô hội, … dùng để diều dưỡng không khí bên trong phòng.
Mặt khác Vệ Hồng Quân còn cho người đi mua không ít than hoạt tính, bày trong các góc phòng, sơn sử dụng để sơn nhà và các vật liệu xây dựng đều là độ ô nhiễm rất thấp, hơn nữa thông gió tương đối tôt, cho nên vừa mới xây xong, Diệp Thiên có thể vào ở ngay.
Tiễn Vệ Hồng Quân và người nhà về rồi, Diệp Thiên đóng cửa Tứ Hợp Viện, thanh âm bên ngoài dường như đã bị ngăn cách lại, ngẩng đầu nhìn ngoài bức tường cao, có thể nhìn thấy chính là bầu trời, không còn thấy kiến trúc khác.
Đây cũng là một đặc điểm ở quanh Cố Cung, vì bảo vệ không gian cố đô, từ Nhị Hoàn trở vào đều bị hạn chế độ cao kiến trúc, chỉ cần đóng cửa Tứ Hợp Viện, thì chỉ thấy bầu trời xanh.
- Một mình một người ở nơi lớn như vậy, thật đúng là có đó xa xỉ nhỉ?
Nhìn thấy nhà cao cửa rộng được xây dựng lại, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút cảm khái.
Trước sau ba khu viện với hơn mười gian phòng, cũng đủ cho 7-8 gia đình ở, hơn nữa bên trong cũng đều có giường và đồ dùng trong nhà, nhưng hiện tại người ở đây lại chỉ có mình Diệp Thiên.
Theo góc độ phong thuỷ mà nói, ít người mà nhà cửa quá lớn, sẽ mất đi sinh khí, khiến cho sát khí lan tràn, trong sách phong thuỷ cổ cũng có viết "Nhà lớn người ít, là nhà mang hung sát".
Lẳng lặng ở trong một Tứ Hợp Viện lớn như vậy, Diệp Thiên thực sự cảm nhận nhiệt độ nơi đây thấp hơn không ít nếu so với bên ngoài.
Trước kia Diệp Thiên mở "Quỷ môn", sát khí còn chưa tiêu trừ hết, tuy rằng Vệ Hồng Quân trồng không ít cây cối thực phía trước sau viện, nhưng vẫn hơi có vẻ tiêu điều.
Nếu đổi lại là những người lá gan hơi nhỏ một chút, chưa hẳn dám một thân một mình ở bên trong, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, nơi này lại cũng là nơi tuyệt hảo cho hắn tu luyện công pháp.
Đương nhiên, cũng phải đợi hắn mở trận pháp ra mới được, nếu không, nơi lớn như vậy, chỉ một mình hắn ở lại, thời gian dài cũng sẽ ứng nghiệm câu "Nhà lớn người ít, là nhà mang hung sát".
Tới chạng vạng, Diệp Thiên trở về nhà cũ một chuyến, ăn bữa cơm chiều đơn giản, liền lấy các đồ vật trong phòng mình thu dọn lại rồi đem sang Tứ Hợp Viện mới của mình, lần này trở về, phía sau hắn cũng có thêm cái đuôi nhỏ.
Tiểu Mao Đầu đã đi theo Diệp Thiên tới Tứ Hợp Viện mới rất nhiều lần, nhưng dường như nó biết sau này mình sẽ ở chỗ này lâu dài, nên đang hưng phấn không thôi, đi vào trong viện liền mất đi tung tích, cũng không biết chạy đến góc nào.
Diệp Thiên không đi quản nó, mà trở lại gian phòng của mình ở hậu viện, lặng lẽ ngồi đó, hắn muốn điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, tranh thủ có thể thành công mở trận pháp.
Diệp Thiên bố trí trận pháp này, gọi là Càn Khôn Tụ Linh Trận, theo góc độ phong thuỷ mà giải thích, Càn Khôn là hai phần trong bát quái, đại biểu thiên địa, diễn sinh là âm dương, nam nữ và vạn vật.
Đây cũng là một loại pháp trận yêu cầu hà khắc nhất mà trong đầu hắn được truyền thừa, thông thường chỉ có nơi âm dương hòa hợp, mới có hi vọng bày bố thành công trận pháp này, chính là điều kiện có hạn, từ xưa đến nay cũng chỉ có mấy cao nhân thuật sĩ ẩn thân ở danh sơn mới có thể làm được.
Nhưng Diệp Thiên cũng thật may mắn, nơi đây là Hoàng Thành, tập trung vận khí thiên hạ, có thể nói là dương thịnh.
Còn sát khí Cố Cung trong mấy trăm năm tích tụ lại, lại có thể đại biểu cực âm, như vậy, âm dương đều có, yêu cầu của Càn Khôn Tụ Linh Trận cũng đạt được .
Chỉ là cần gợi lên vận khí của Hoàng Thành cùng với âm sát Cố Cung, lại không phải chuyện dễ dàng, với công lực của Diệp Thiên cũng chỉ là miễn cưỡng có thể làm được, một bước làm sai, có thể khiến Diệp Thiên giống như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cho nên tuy rằng các việc chuẩn bị đều đã làm xong, nhưng Diệp Thiên vẫn không dám khinh thường, vạn nhất trận pháp không mở ra được, hắn gây động nguyên khí thiên địa, rất có khả năng sẽ biến nơi này thành đống đổ nát.
Diệp Thiên ngồi liền ba bốn giờ như vậy, tới mười giờ đêm, Diệp Thiên ngồi ngay ngắn trong phòng, trên giường trúc, hai mắt mở to, tinh quang trong mắt chợt lóe, lập tức thu lại.
Lúc này, Diệp Thiên cảm giác được trạng thái của mình vô cùng tốt, cho dù lại nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ một lần nữa như lần trước, Diệp Thiên cũng nắm chắc thành công, đương nhiên, hậu quả thì vẫn giống nhau, hắn vẫn sẽ bị nguyên khí đả thương như con chó con.
Từ trên bàn cầm lấy hai món nhạc cụ của thầy tu sớm đã chuẩn bị tốt, Diệp Thiên đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mới vừa qua Trung thu, trăng sao sáng, một dải ánh trăng sao màu bạc đã chiếu xuống trong viện.
Diệp Thiên đi tới Tiền viện đầu tiên, đem một khối nhạc cụ của thầy tu đặt ở một góc dưới đất trong hoa viên Tiền viện, nơi này Diệp Thiên cho người lưu lại một cái hố bằng bán tay, xung quanh toàn bộ dùng Hán Bạch Ngọc kết thành.
Đem nhạc cụ của thầy tu để vào hố giữa Hán Bạch Ngọc trắng tinh, Diệp Thiên lại lấy một miếng Hán Bạch Ngọc làm thành cái nắp đậy vào, giống như hoàn toàn không có lỗ hổng.
Cất kỹ nhạc cụ của thầy tu, Diệp Thiên lại đi tới hậu viện, cũng lấy một khối nhạc cụ của thầy tu để vào trong mắt trận, Hán Bạch Ngọc có tác dụng hấp thu khai thông linh khí. Trong hoàn cảnh không có đủ tiền để dùng ngọc, Diệp Thiên chỉ có thể dùng nó.
Làm xong những việc này, Diệp Thiên đi tới trung viện, ngửa đầu lên trời, thuật sư tất phải tinh thông tinh tượng (các vì sao) , Diệp Thiên chính là đang nhìn sự vận chuyển, có đôi khi thông qua tinh tượng nhận biết canh giờ, thậm chí so với kim đồng hồ hiện đại còn chuẩn xác hơn.
- Cũng được rồi, sắp đến giờ hợi rồi!
Đứng thẳng ước chừng nửa giờ, ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng ngời, trong miệng quát khẽ:
- Tiền!
Theo tiếng quát Diệp Thiên, hai tay của hắn cũng bấm ra Bất Động Minh Vương Ấn, cả người bỗng nhiên trở nên cao lớn, giống như núi Thái Sơn, vũng vàng nguy nga, một khí thế phóng lên cao.
Khi dòng khí từ trên người Diệp Thiên tản mát đi đạt đến đỉnh, bước chân Diệp Thiên đột nhiên động, cùng với những cử chỉ nơi tay, buột miệng nói ra tiếng "Binh".
"Binh" trong "Cửu Tự Chân Ngôn" đại biểu cho năng lượng, Diệp Thiên hô lên câu này, nguyên khí quanh thân tuôn trào ra, lá khô rơi trong viện như bị cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, bay chung quanh.
Trong sự khống chế của Diệp Thiên, nguyên khí từ trên người hắn tràn ra, cũng thẳng hướng Quỷ Môn mà đi, Quỷ Môn hiện tại là ngăn cản bên ngoài chứ không ngăn bên trong, nguyên khí Diệp Thiên nắm trong tay nháy mắt sẽ xuyên qua Quỷ Môn, cùng sát khí Cố Cung hòa quyện lại với nhau.
Lúc này đúng thời khắc giờ hợi, là một canh giờ thuần âm cuối cùng trong một ngày, âm sát khí Cố Cung cũng đạt tới đỉnh, vừa mới tiếp xúc, thân thể Diệp Thiên liền rung mạnh, nơi khóe miệng vọt ra một ngụm máu tươi.
- Mẹ nó, nếu không phải công lực đã khôi phục, mình thật sự không thể khởi động trận pháp này!
Diệp Thiên phát hiện bản thân vẫn đánh giá thấp sát khí mấy trăm năm ngưng tụ ở Cố Cung, đồng thời cũng đánh giá cao sức khỏe của mình.
Nếu không phải Tuyết Liên ở Thiên Sơn khiến nội thương của Diệp Thiên khỏi hẳn, nguyên khí bản thân tiếp xúc sát khí này, trong nháy mắt, chỉ sợ bản thân Diệp Thiên cũng bị trọng thương, mà không chỉ là phun ra một ngụm máu tươi đơn giản như vậy.
Nhưng trả giá một ngụm máu tươi này, cũng khiến Diệp Thiên khai thông được sát khí Cố Cung, những dòng sát khí nặng nề trực tiếp bị Diệp Thiên dẫn tới mắt trận trong hậu viện.
Nhưng bây giờ còn chưa phải không phải thời khắc mở ra trận pháp.
- Đấu!
Diệp Thiên lại dùng một tiếng chân ngôn, thiên địa dường như cũng đã xảy ra cộng hưởng với hắn, những sát khí bị thu hút đến, bị Diệp Thiên gắt gao thu vào trong mắt trận, nhưng vào lúc này, hiện tượng thiên văn đã biến đổi, giờ Tý đã tới.
Tục ngữ nói: "Tử giả dương sinh chi sơ" giờ Tý là lúc âm dương trao đổi, âm sắp hết, dương tương sinh, là thời điểm âm dương kết hợp, bắt đầu ngỳa mới, thiên địa nguyên khí vào thời khắc này cũng sản sinh biến hóa.
Diệp Thiên có thể cảm nhận được, một dòng khí Chí Dương ở Cố Cung vọt lên cao, trong miệng vội vàng hét lớn một tiếng:
- Hành !
Chữ "Hành" có thể làm cho vạn vật ngang bằng, có thể làm cho người càng thêm dễ dàng nắm trong tay nguyên khí thiên địa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi động tác tay của Diệp Thiên phối hợp với pháp quyết "Nhật luân ấn pháp", tất cả vận khí Hoàng Thành đều bị hắn kéo đến, giống như Giao Long, đều tập trung vào trong mắt trận Tiền viện.
- Âm dương giao thái pháp trận khai, khải! !
Ngay khi giờ hợi sắp qua, giờ Tý đến, Diệp Thiên lại lần nữa làm động tác tay.
Cùng một tiếng "Khải" thốt ra, hai khối nhạc cụ của thầy tu hắn chôn ở mắt trận, đột nhiên toả ra ánh sáng rực, sản sinh một lực hấp dẫn mạnh, khiến hai dòng khí âm dương hoàn toàn tương khắc trong Tứ Hợp Viện, hấp thu vào trong mắt trận.
Cả Càn Khôn Tụ Linh Trận trong một khắc này, hoàn toàn được kích hoạt, Hán Bạch Ngọc trải rộng khắp Tứ Hợp Viện dẫn dắt khí âm dương hội tụ vào trung viện.
Cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh, lúc này Diệp Thiên cũng không thể tiếp tục nắm trong tay nguyên khí thiên địa, đặt mông ngồi trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, thành công hay không, vừa mới được quyết định.
Nếu thất bại, hai dòng nguyên khí thuộc tính tương khắc va chạm vào nhau tại đây, Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên nhất định sẽ trở thành một đống hoang tàn, nhưng Diệp Thiên cũng không thể làm khác, hắn chỉ có thể trông chờ những tri thức được truyền thừa cho trong đầu không lừa dối mình.
Không có va chạm như Diệp Thiên tưởng tượng, hai dòng khí âm dương tụ lại ở trung viện, rất nhanh dung hợp.
Cúng với sự dung hợp, của hai dòng nguyên khí một linh khí cực kỳ thuần khiết, từ giữa viện vọt lên cao, giống như là một tầng tròn bảo hộ, một lát đã bao phủ khắp Tứ Hợp Viện.
Nếu lúc này ngoài vũ trụ có vệ tinh, bọn họ sẽ phát hiện, Tứ Hợp Viện rõ ràng có thể thấy được, đang bị một tầng sương mỏng che kín, tuy rằng ở trong này, nhưng những chậu hoa cũng trở nên mơ hồ không rõ .
- Đây là thành công rồi sao?
Ngồi dưới đất, Diệp Thiên có chút chật vật, cảm thụ được nguyên khí thiên địa thuần khiết, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Nguyên khí hiện tại giống như ở đỉnh núi cao, trong trẻo, thuần khiết, không có chút ô nhiễm.