- Lão thần tiên, Liêu mỗ tuy rằng bất tài, nhưng Diệp Thiên muốn đi ra nước ngoài, Liêu mỗ tôi tuyệt đối sẽ không để cho nó chịu thiệt một chút nào!

Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, Liêu Hạo Đức vội vàng giải thích, bản thân vốn có tâm ý, nếu như bị bọn họ hiểu lầm, thật đúng là không nên.

- Không đi, không đi, thế nào con cũng không đi, ông ơi, ông còn nói nữa, con ... con sẽ...

Diệp Thiên lớn giọng hét lên, bản tính nó vốn là không sợ trời không sợ đất, nếu Liêu Hạo Đức còn dám nói chuyện để cho nó xuất ngoại, tiểu tử này cũng dám chạy suốt đêm đến chỗ mộ phần nhà họ Liêu ở thôn Phong Gia bày ra phong thủy tuyệt sát.

- Cháu à, ông cũng chỉ muốn tốt cho cháu! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Liêu Hạo Đức bất đắc dĩ cười khổ, xoay mặt nhìn về phía Diệp Đông Bình, ở trong lòng nưhngx người lớn này, mặc dù Diệp Thiên thông minh, nhưng chuyện như vậy, vẫn nên để người giám hộ quyết định.

Nhưng nếu Liêu Hạo Đức biết ý nghĩ trong lòng Diệp Thiên lúc này, chỉ sợ ông ta cũng không dám nói tiếp, đắc tội một thầy phong thủy, đây chính là điều tối kỵ, cho dù Diệp Thiên chỉ là đứa bé.

- Liêu tiên sinh, ý tốt của ngài tôi thay mặt con trẻ xin nhận. Nhưng, tuổi của nó còn nhỏ, tôi cũng rất lo lắng nếu để cho nó đi ra nước ngoài. Cứ để nó học ở trong nước cũng được, hơn nữa, tuy rằng hiện nay ở quốc nội giáo dục theo không kịp nước ngoài, nhưng sau này sẽ dần khá lên!

Diệp Đông Bình thật sự rất lo lắng, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định, nước ngoài đương nhiên là tốt, nhưng dù sao chỉ có mảnh đất này, mới là nơi cho người Trung Quốc, Diệp Đông Bình cũng không muốn sau này con trai mình biến thành một người nửa Tây nửa ta.

- Diệp tiên sinh, anh không suy nghĩ thêm một chút được sao? Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng Diệp Thiên được giáo dục ở nước ngoài, nhất định sẽ tốt hơn so với ở trong nước!

Đối với những lời nói của Diệp Đông Bình, Liêu Hạo Đức cũng không thể là gì, gần đây đúng là rất nhiều sinh viên quốc nội ra nước ngoài học tập, Diệp Thiên có cơ hội tốt như vậy, Liêu Hạo Đức thật không ngờ Diệp Đông Bình lại cự tuyệt.

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, nói:

- Liêu tiên sinh, không xuất ngoại cũng có thể học được thành tài, hơn nữa Tiểu Thiên cũng không đồng ý, chúng ta cũng cần phải tôn trọng lựa chọn của nó ...

- Ồ ... Vậy được rồi, Diệp tiên sinh, sau này nếu anh thay đổi ý định, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, cho dù khi Diệp Thiên trưởng thành muốn đi du học, lời hứa của tôi vẫn có hiệu lực!

Nghe thấy Diệp Đông Bình nói vậy, Liêu Hạo Đức cũng biết Diệp Thiên nhất định là sẽ không xuất ngoại, lập tức vẫy vẫy tay gọi Phong Huống, lấy từ trong tay Phong Huống một cái túi da màu đen, nói:

- Diệp tiên sinh, đây là chút thù lao tôi muốn gửi cho Diệp Thiên vì đã giúp tôi xme phong, anh phải nhận lấy giúp tôi ...

- Ông ơi, ông ... không phải ông đã cho cháu tiền rồi sao?

Nhìn thấy Liêu Hạo Đức lại muốn trả thù lao, Diệp Thiên không khỏi thấy kỳ lạ, một chồng tiền lúc truớc, đã khiến Diệp Thiên thấy hơi nhiều!

- Diệp Thiên, sao có thể tùy tiện lấy tiền của người khác?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Liêu Hạo Đức còn chưa nói nói, sắc mặt Diệp Đông Bình đã sầm xuống, mất hứng trừng mắt nhìn về phía Diệp Thiên.

- Đó là ... Đó là ông nội Tiểu Long ép con cầm!

Diệp Thiên cúi đầu, nhỏ giọng nói, tuy rằng nó nghịch, nhưng bình thường cũng không hay làm cho cha nó tức giận, nhìn thấy Diệp Đông Bình sa sầm nét mặt, trong lòng cũng có chút sợ.

- Diệp tiên sinh, đó chẳng qua là cho Tiểu Diệp Tử một chút tiền tiêu vặt, anh đừng quát nó, số tiền này, anh hãy cất kỹ...

Thấy Diệp Thiên kinh ngạc, Liêu Hạo Đức vội vàng cười ha ha, đưa túi da vào tay Diệp Đông Bình.

Khi Diệp Đông Bình nhận bao da còn không để ý, nhưng khi ông vừa mở khoá kéo ra, vừa nhìn xuống, nhất thời trên mặt biến sắc.

- Thế này... thế này không được, Liêu tiên sinh, tiền này tôi không thể nhận...

Bao da lớn hơn vo với túi sách của Diệp Thiên một chút, tất cả đều là từng chồng tiền "Đại Đoàn Kết" mới tinh, mỗi một chồng trị giá 1000 tệ, trong cái túi da này, ít nhất cũng phải một hai vạn.

Diệp Đông Bình tuy rằng đến từ thành phố lớn, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, phải biết rằng, trong niên đại này, nhà có đến vạn tiền đã là rất giàu có, ông cũng không dám lấy số tiền này.

- Diệp tiên sinh, tiền này là trả thù lao cho Diệp Thiên, không nói gạt anh, nếu như tôi mời một vị thầy địa lý ở Hồng Kông hay Đài Loan sang, chỉ sợ chút tiền ấy cũng không đủ, nói đúng ra là tôi vẫn được lời!

Trước khi đến, Liêu Hạo Đức đã chuẩn bị xong hai chuyện, thứ nhất là mang Diệp Thiên xuất ngoại, số tiền này dĩ nhiên là không cần đưa. Thứ hai, chính là tình huống này, nếu Diệp Thiên không chịu đi ra nước ngoài, số tiền này coi như trả thù lao chuyện Diệp Thiên giúp ông tìm mộ phần của mẹ!

Nghe thấy Liêu Hạo Đức nói vậy, Diệp Đông Bình đỏ bừng cả khuôn mặt, liên tục xua tay nói:

- Nước ngoài là nước ngoài, Liêu tiên sinh, ở đây là quốc nội, nếu tôi lấy tiền của ngài, đây chẳng phải là ủng hộ phong kiến mê tín sao? Nói không chừng ngày mai đồn công an sẽ đem Diệp Thiên đi!

Tuy rằng nơi này thuộc Mao Sơn, đạo giáo thịnh hành, quốc gia cũng rất tôn trọng văn hóa tôn giáo, mấy năm nay đã chi nhiều tiền tu tạo.

Nhưng tu sửa xây lại mỗi cái điện thờ ở Mao Sơn, đều là do quốc gia chi tiền hoặc là tín đồ hiến tặng, còn chưa nghe nói có người đạo sĩ nào dám xuống núi xem phong thuỷ lấy tiền.

Trải qua những năm biến động, mọi người thực mẫn cảm, những chính sách thay đổi bất thường, vạn nhất những hành vi này xếp vào phong kiến mê tín lý phạm, chẳng phải Diệp Thiên sẽ là con chim đầu đàn sao?

Vừa rồi Liêu Hạo Đức nói cho Diệp Thiên chút tiền tiêu vặt, Diệp Đông Bình còn tưởng rằng chỉ là mười mấy hai mươi đồng thôi, nếu biết trong túi xách của Diệp Thiên có hơn hai trăm đồng, chỉ sợ cũng bắt Diệp Thiên trả lại.

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Liêu Hạo Đức chần chờ một chút, nói:

- Diệp tiên sinh, chúng tôi cũng không nói, thế này... xem như chuyện cá nhân, quốc gia cũng không biết được mà!

- Liêu tiên sinh, ý tốt xin nhận, số tiền này... Thật sự là không thể nhận, không nhận tiền coi như là trẻ con nói hưu nói vượn, nhận tiền của ngài, chuyện sẽ khác!

Diệp Đông Bình lắc đầu liên tục, chết sống không chịu nhận túi da của Liêu Hạo Đức, ở một bên Phong Huống nuốt nước miếng, trong lòng thầm mắng Diệp Đông Bình là con mọt sách, tiền đưa đến tay mà cũng không muốn?

Khi Diệp Đông Bình và Liêu Hạo Đức một bên kiên quyết muốn đưa, một bên kiên quyết không nhận, lão đạo sĩ mở miệng nói:

- Tiểu Diệp Tử, tiền này... Anh hãy nhận đi, không sao đâu!

- Ông lão à, sao ngài cũng hồ đồ theo vậy, tiền này... Có thể có nhận được không?

Nghe thấy Lý Thiện Nguyên khuyên mình nhận lấy tiền, Diệp Đông Bình có chút tức giận, cảm giác Diệp Thiên không phải con các ngươi nên nói vậy à?

Lão đạo sĩ nghe vậy bĩu môi, chẳng hề để ý, nói:

- Số tiền này đáng là bao? Nhớ năm đó lão đạo sĩ ta xem tướng cho người ta, một quẻ ít nhất cùng thu 1000 đồng Đại Dương, nếu là xem âm dương, không mang hai thỏi vàng đến lão đạo sĩ ta cũng không đi, bây giờ đồ đệ của ta nhận chút tiền ấy có gì mà sợ?

- Ông già này, năm đó là năm nào? Bây giờ ... có thể so sánh sao?

Nghe được lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Đông Bình dở khóc dở cười, bây giừo là lúc nào, vẫn còn nói chuyện đó sao? Nhớ năm ấy người ta ba vợ, bốn nàng hầu còn không phạm pháp ấy chứ.

- Không có việc gì, hiện tại xã hội này, đã cần thay đổi, chuyện trước kia sẽ không xảy ra lần nữa...

Lão đạo sĩ khoát tay, ông đã nghiên cứu rất nhiều, nhỏ là xem phong thuỷ đoán lành dữ, lớn là tính vận mệnh quốc gia, biết được nhiều cái người bình thường không thể hiểu.

Tuy rằng lão đạo sĩ không thể kế thừa toàn bộ đạo pháp của Ma Y, nhưng cũng có thể nhìn ra một phần, sau mấy chục năm nữa, quốc gia sẽ không xảy ra biến cố lớn lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play