- Diệp tiên sinh, cho dù anh không cứu tôi, cũng xin anh cứu con tôi, con tôi vô tội!

Đỗ Cường quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin nhìn lên Diệp Thiên, tuy rằng trong sinh hoạt cá nhân hắn không kiềm chế được, thái độ làm người cũng bội bạc, nhưng với huyết mạch duy nhất của mình ở trên đời này, vẫn không thể dứt bỏ được.

Diệp Thiên chậm rãi lắc đầu, nói:

- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, anh tạo ác nghiệt, nên con của anh phải bồi đắp, Đỗ Cường, anh bị nguyền rủa, cả đời này sẽ tuyệt tự!

Diệp Thiên còn có câu nữa không nói ra, hiện tại hàng ngày Đỗ Cường đều sống trong hoảng sợ, chỉ với trạng thái tinh thần của hắn, chỉ e cũng không chống đỡ nổi đến hai năm . Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Nhưng cho dù Diệp Thiên chỉ nói mấy câu, cũng làm cho Đỗ Cường thấy như bị sét đánh, bất chấp tất cả, cuống quít dập đầu trước Diệp Thiên, trong miệng hô:

- Diệp tiên sinh, xin hãy cứu tôi, xin hãy cứu con tôi!

Từ khi con trai lớn chết yểu, Đỗ Cường cũng từng tìm không ít "Cao nhân dị sĩ" trong nước giúp hắn trừ tà tránh họa, nhưng tiền tiêu mất không ít, mà một chút công hiệu cũng đều không có, bằng không Đỗ Cường cũng sẽ không mặt dày mày dạn theo đuổi Vệ Dung Dung .

- Ôi, tôi nói này, nước mũi của anh đừng lau trên quần tôi.

Nhìn thấy Đỗ Cường kêu gào ôm lấy bắp chân của mình, nước mũi nước mắt cứ thế mà rơi, Diệp Thiên không khỏi có chút dở khóc dở cười, liền đẩy hắn ra, nói:

- Đỗ tiên sinh, tôi và anh cũng không có giao tình, tại sao phải cứu anh chứ?

Nói ra lời này, trong lòng Diệp Thiên đã có vài phần động tâm, kỳ thật Diệp Thiên cũng muốn biết cái gọi là Hắc ma pháp đó rốt cuộc là thế nào, nhưng như vừa nói, hắn dựa vào cái gì không công đi giúp Đỗ Cường đây?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Cường mạnh mẻ ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:

- Diệp tiên sinh, chỉ... chỉ cần anh cứu tôi, tôi... điều kiện gì tôi cũng đáp ứng!

Diệp Thiên nhếch mép nhìn Đỗ Cường, nói:

- Khuynh gia bại sản anh cũng nguyện ý?

- Chuyện này...

Đỗ Cường do dự một chút, nhanh nói tiếp:

- Tôi đồng ý, Diệp tiên sinh, chỉ cần anh cứu được tôi và con trai tôi, khuynh gia bại sản tôi cũng nguyện ý!

Đỗ Cường là người thông minh, hắn hiểu được một đạo lý, tiền phải tiêu đi mới có thể xưng là tiền, bằng không đợi bản thân vào quan tài, còn lại nhiều tiền hơn nữa cũng đều là của người khác, hơn nữa tiêu hết sạch hắn còn có thể tiếp tục kiếm về, nhưng mạng, cũng chỉ có một mà thôi.

- Thật sự đồng ý?

Diệp Thiên truy hỏi tiếp.

- Đồng ý!

Đỗ Cường cắn chặt răng, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của con hắn và hàng ngày mình không gặp ác mộng, Đỗ Cường bất chấp mọi giá.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Hãy nói về tài sản của anh đi, Đỗ Cường, người Trung Quốc co nói nhân quả báo ứng, anh làm nhiều chuyện ác lắm, hiện tại cần tích đức làm việc thiện để bù lại, không nên giấu diếm...

- Ở Bắc Kinh tôi có hai nhà và một chiếc xe, giá trị khoảng ba trăm vạn, ngoài ra ở thị trường chứng khoán còn có chừng năm trăm vạn cổ phiếu, tiền mặt chỉ có hơn mười vạn, Diệp tiên sinh, anh nói xử lý như thế nào, tôi sẽ làm sao như vậy!

Đỗ cố chấp quả nhiên không chút giấu diếm, tất cả gia tài đều nói với Diệp Thiên, với tuổi của hắn, bàn tay trần mà làm được nhiều tiền như vậy, cũng là không dễ.

Diệp Thiên nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

- Xe anh giữ lại, nhà treo biển bán đi, cổ phiếu lập tức bán, tiền mặt, đưa một trăm vạn, còn lại toàn bộ quyên vào công trình hi vọng, anh có thể làm được không?

Giúp người xu cát tị hung thu phí, đây là chuyện hợp đạo nghĩa, nhưng mọi việc không thể làm quá, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút mấu chốt, hắn cũng không phải là tên lừa đảo Giang Tương phái, không nên đem toàn bộ tiền tài của người ta thu vào trong túi mình.

Nếu đổi người khác, Diệp Thiên chỉ thu một trăm vạn, nhưng đối với Đỗ Cường, Diệp Thiên cũng muốn cho hắn một bài học, không nói biến hắn thành khuynh gia bại sản, nghèo rớt mồng tơi, cũng phải để cho hắn cảm thụ một chút báo ứng khi làm việc ác.

- Có thể làm được, tôi có thể làm được!

Đỗ Cường liên tục gật đầu, nhưng hơi do dự nói:

- Diệp... Diệp tiên sinh, anh, anh… khi nào thì có thể ra tay giúp tôi bài trừ hắc ma pháp kia đây?

Không phải Đỗ Cường không tin Diệp Thiên, thật sự chuyện này quan hệ với mạng hắn và con trai hắn, vạn nhất tiền cho Diệp Thiên, cũng quyên đi rồi, Diệp Thiên phủi mông trốn mất, vậy không cần đợi lời nguyền rủa lấy mạng của hắn, Đỗ Cường có thể bị tức giận mà chết.

- Lúc nào cũng có thể, nếu anh không bận, hiện tại cũng được...

Diệp Thiên đứng lên đi ra ngoài, hắn không sợ mình giúp Đỗ Cường thoát lời nguyền rủa hắn lại trở mặt, nếu Đỗ Cường thực có can đảm làm như vậy, Diệp Thiên có rất nhiều biện pháp xử lý hắn.

- Bây giờ cũng được?

Đỗ Cường nghe vậy lặng đi một chút, hắn không ngờ Diệp Thiên trả lời như vậy, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiên đã đi xa, Đỗ Cường vội vàng đuổi tới phía sau Diệp Thiên, nói:

- Diệp... Diệp tiên sinh, vậy... vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ chứ?

- Có thể, tôi đi chào hỏi bọn họ đã...

Diệp Thiên gật gật đầu, thứ nhất hắn cũng muốn biết hệ thống thuật pháp Âu Châu, thứ hai Diệp Thiên gần đây lại kẹt tiền, sờ toàn thân không ra được bao nhiêu, sớm một chút thu tiền về cũng có thể khiến hắn thoải mái hơn.

- Thanh Nhã, lát nữa lão Đại đưa em về, anh đi bàn bạc chút chuyện ...

Trở lại nơi mọi người nướng thịt, Diệp Thiên nói với Vu Thanh Nhã vài câu.

- Diệp tiên sinh, anh đi cùng lão Đỗ sao?

Thấy trán Đỗ Cường sưng đỏ, Kỷ Nhiên nhịn không được mở miệng hỏi, hắn và Diệp Thiên không có ân oán gì, đương nhiên vẫn có thể nói mấy câu.

- Hả?

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Cường, nói:

- Việc này anh nên hỏi chính anh ta.

- Ôi, Kỷ thiếu gia, ngươi nếu là có trống không nói, theo ta cùng đi đi, huynh đệ ta cũng vậy có khó xử..."

Đỗ Cường thở dài, chuyện hắn có con đã bị Diệp Thiên vạch trần, nếu không để nói rõ với Kỷ Nhiên bọn họ, sau này mình cũng không còn mặt mũi nào kiếm cơm ở Bắc Kinh này.

- Diệp tiên sinh, anh xem?

Đỗ Cường muốn trưng cầu ý kiến Diệp Thiên, dù sao lát nữa Diệp Thiên phải giúp hắn tiêu trừ Hắc ma pháp, khi hành pháp có đồng ý cho người khác ở đó hay không vẫn là hai chuyện khác nhau.

- Tùy anh, nhanh lên, buổi chiều tôi còn có việc ...

Diệp Thiên đứng dậy dẫn đầu mấy người đi ra nông trang, Kỷ Nhiên và Thương Bất Khải cùng liếc nhau một cái, cũng theo sát ngay sau, ngay cả Nhâm Kiện – sợ Diệp Thiên như sợ cọp, nghĩ một lát cũng đuổi theo.

Đỗ Cường làm ở công ty bất động sản không xa đó, nhưng ở vùng ngoại thành hắn còn có một căn biệt thự, căn nhà này cho dù là người quan hệ khá thân với hắn như đám người Kỷ Nhiên, cũng đều không biết.

Ở cuối thập niên 90, thành Bắc Kinh rất thịnh hành biệt thự đơn, hơn nữa vị trí xây dựng cũng không tệ, giá cũng không cao như về sau, Đỗ Cường cũng là người thật tinh mắt, sớm đầu tư một căn.

Nhưng lúc này đỗ Đỗ Cường hiển nhiên không có tâm trạng đi khoe biệt thự sắp không thuộc về mình này, sau khi dừng xe, liền vội vội vàng vàng mang theo mấy người vào biệt thự.

Hẳn là nghe thấy bên ngoài có tiếng dừng xe, Đỗ Cường vừa mở cửa ra, một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi liền đón chào, sắc mặt lo lắng nói:

- Đỗ tiên sinh, ngài đã về rồi? Nhiên Nhiên lại khóc, tôi... tôi thấy, ngài vẫn nên đưa nó đi bệnh viện đi?

Như hưởng ứng lời người phụ nữ trung niên, thanh âm trẻ con khóc nỉ non truyền ra rất rõ ràng từ một căn phòng tầng hai, có lẽ là khóc lâu, trong tiếng khóc mang theo sự yếu ớt.

- Cô Lý, tôi mời thầy thuốc tới xem bệnh cho cháu, cô đi rót chén nước cho khách trước đi.

Đỗ Cường phân phó cô Lý vài câu, mở miệng nói:

- Diệp tiên sinh, Kỷ thiếu gia, mấy vị ngồi trước đi!

- Phong thủy nhà này coi như không tệ, nhưng cũng thiên về may mắn phát tài mà không được khỏe mạnh.

Diệp Thiên khoát tay, không phản ứng với lời của Đỗ Cường, cứ thế đi lại ở trong phòng, khiến cho cô Lý nhìn hắn đề phòng như trộm, sao chẳng thấy giống thầy thuốc chỗ nào? Tối thiểu cũng phải có một cái ống nghe bệnh chứ!

Nghe tiếng khóc trẻ con trên lầu gần như khàn khàn, Diệp Thiên nhíu mày, nói:

- Đỗ Cường, các anh cứ ở dưới đi, tôi đi lên xem một chút, tôi không gọi, cũng không cho phép đi lên!

Đỗ Cường cũng đang muốn tìm cơ hội giải thích chuyện này cho Kỷ Nhiên và mọi người, nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, lập tức gật đầu đáp ứng nói:

- Vâng, Diệp tiên sinh!

- Đỗ tiên sinh, cậu ta ... cậu ta không phải là kẻ lừa đảo chứ?

Cô Lý quan tâm đứa bé, không nhịn được nhắc nhở Đỗ Cường.

- Cô Lý, cô đi ra ngoài trước đi, đây là một ngàn đồng, tối hôm nay không cần trở lại!

Đỗ Cường bị lời nói của cô Lý làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy ra một xấp tiền nhét vào trong tay co Lý, nhìn trộm Diệp Thiên, thấy hắn không có vẻ mất hứng, lúc này mới thoáng an tâm.

- Hắc ma pháp thật thú vị, cũng là sát khí, nhưng lại không giống âm sát nhỉ?

Diệp Thiên cũng không để ý đối thoại giữa Đỗ Cường và cô Lý, chú ý của hắn đều đặt ở trong phòng có trẻ con, bởi vì Diệp Thiên cảm giác được, ở trong phòng kia có một hơi thở không khác gì trên người Đỗ Cường.

Nhưng hơi thở này thật sự kỳ quái, có lạnh lẽo của sát khí, nhưng lại có thêm một loại cảm giác Diệp Thiên cũng nói không nên lời, giống như là có sự sống bám vào trên người đứa bé.

Lắc lắc đầu, Diệp Thiên lên tầng hai, đứng ở cửa là hắn có thể thấy cái nôi sát cửa sổ, sau giờ ngọ ánh sáng mặt trời chiếu vào nôi, bên tai lại vang lên tiếng khóc, bầu không khí bên trong gian phòng hơi có chút quái dị.

- Đây ... thật là tội nghiệp!

Đi đến bên cạnh nôi, thấy đứa bé bên trong cái nôi, dù là Diệp Thiên kiến thức rộng, cũng không nhịn được, cảm thấy tim đập nhanh, bởi vì bộ dáng đứa bé, thật sự quá mức đáng thương.

Thân thể gầy yếu cuộn lại, trên khuôn mặt non nớt và những chỗ thân thể lộ ở bên ngoài, đều đầy mụn nước, có vài cái mụn nước đã vỡ, tản mát ra một mùi tanh tưởi.

Một đôi tay nhỏ bé của đứa bé bị cố định ở hai bên nôi, đây là sợ nó đi không nể nang mụn nước, lại ngứa và đau nên vô ý gãi, khiến tiếng khóc đứa nhỏ này rất thê lương, trong đôi mắt tràn đầy nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play