- Tên là ... Tên là Diệp Thiên, chị à, có chuyện gì sao?

Lưu Duy An còn đắm chìm trong vui sướng có tiền cứu vợ, cũng không để ý lắm sắc mặt Diệp Đông Lan.

Nhưng Diệp Đông Mai lại phát hiện biểu hiện của chị có điểm khác thường, không khỏi kỳ quái hỏi:

- Chị ơi, chị ... chị quen đứa nhỏ kia sao?

- Diệp Thiên? !

Diệp Đông Lan cười khổ một tiếng, nói:

- Đông Mai, con ... con trai của anh trai em, cũng tên là Diệp Thiên!

Vừa rồi nhìn chứng từ, Diệp Đông Lan còn không chú ý, nhưng nghe từ miệng Lưu Duy An tên Diệp Thiên, bà nhất thời nhớ lại chuyện hơn mười năm trước.

Vì rất phẫn nộ đối với hành vi của em trai, năm đó Diệp Đông Lan tìm được em rồi, giở trò trước mặt mẹ của Diệp Thiên, không lưu tình chút nào đánh hắn mấy cái bạt tai, nhưng là nhìn thấy đứa trẻ mà cha nó bị đánh lại cười rất vui vẻ, Diệp Đông Lan cũng thấy đáng yêu, bởi vậy bà cũng nhớ kỹ cái tên đứa trẻ còn trong tã lót, Diệp Thiên!

Chính là chuyện đã qua gần hai mươi năm, nếu em gái vừa rồi không nói đến Diệp Đông Bình, chỉ sợ Diệp Đông Lan cũng kớnh ra.

Kỳ thật năm đó Diệp Đông Mai cũng nghe chị gái nhắc tới tên Diệp Thiên, nhưng đã nhiều năm như vậy, đã sớm quên bẵng đi.

- Chị … chuỵên này... sao có thể?

Trên khuốn mặt bệnh tật của Diệp Đông Mai, hiện ra một tia đỏ ửng, hiển nhiên tâm tình có chút khuấy động.

- Đúng thế, chị à, tuy rằng em chưa thấy chưa thấy qua anh rể, nhưng đã từng thấy hình của ông, vừa rồi cái cậu kêu Diệp Thiên đó, không giống anh chút nào ...

Nghe được vợ nói vậy, Lưu Duy An cũng gật gật đầu, còn đặc biệt chạy đến xem ảnh chụp có Diệp Đông Bình hồi lâu.

Nghĩ đến khuôn mặt thanh tú và hơi có vẻ quật cường của mẹ Diệp Thiên, Diệp Đông Lan cười khổ lắc lắc đầu, nói:

- Đứng vậy, không giống đồ hỗn trướng kia, nhưng, cũng rất giống mẹ nó ...

- Vậy ... Vậy nó thật sự là con của anh ấy?

Liên tưởng đến hành động kỳ quái của Diệp Thiên khi đến nhà, Diệp Đông Mai cũng không nhịn được nữa, đứng lên định đi ra ngoài.

- Đông Mai, am định làm cái gì hả?

Lưu Duy An kéo vợ lại.

- Em ... em muốn đi tìm đứa bé kia, nó là con trai của anh ấy, là cháu của chúng ta!

Biểu hiện hoàn toàn không giống Tống Anh Lan sau khi biết thân phận Diệp Thiên, đối với Diệp Đông Mai mà nói, trong lòng của cô chỉ có thân tình, những cái khác đều không quan trọng.

- Đông Mai, em đừng kích động, ngồi xuống trước đã, nghe chị ...

Nhìn thấy em gái đang thở có chút dồn dập, Diệp Đông Lan liền tranh thủ kéo em vào buồng trong, nói:

- Đông Mai, chị gặp đứa bé kia và mẹ nó cũng đã 20 năm, ấn tượng cũng có chút mơ hồ, không nhất định có thể nhận ra được, em cũng đừng vội, lo dưỡng bệnh đã, sáng mai chị sẽ đi hỏi thăm, được không?

- Nhất định là con trai của anh ấy, nhất định là cháu của chúng ta, chị ơi, nếu không phải, nó sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy mua cái vòng ngọc kia đúng không?

Diệp Đông Mai cũng không ngốc, trên đời này sẽ không ai muốn đốt tiền, rõ ràng có thể dùng 2 vạn đồng mua được thứ đó, Diệp Thiên lại tìm mọi cách nâng giá, nhưng đúng lúc cô đang bệnh cần tiền.

Trong suy nghĩ của Diệp Đông Mai, cái người tên là Vệ Hồng Quân nhất định là bạn bè của anh trai, mà số tiền kia cũng nhất định là anh trai gián tiếp đưa cho cô chữa bệnh, nhưng Diệp Đông Bình vì sao lại có nhiều tiền như vậy, Diệp Đông Mai lại không biết.

- Chị à, tuy rằng anh làm không đúng, nhưng đứa nhỏ này không có làm gì sai, nó là người của Diệp gia chúng ta, chị ... chị không thể không nhận!

Diệp Đông Mai nói xong, nước mắt nhịn không được từ gương mặt chảy xuống, cô thực sợ hãi chị gái mình vì giận anh trai, ngay cả đứa cháu cũng không nhận.

- Ôi, chị biết, Đông Mai, em ... em thân thể không tốt, đừng khóc chứ ...

Thấy em gái xúc động như vậy, Diệp Đông Lan cũng sốt ruột, ôm em gái, nói:

- Chị cũng chưa nói không nhận đứa nhỏ này mà, anh trai của em là cái loại cứng đầu, nó chịu trở về thắp cho cha nén hương, nhận sai, chị cũng sẽ không từ người em này!

Diệp Đông Lan cũng xúc động theo em, ôm em gái mà khóc lên, nghe thấy vậy, Lưu Duy An ở gian ngoài cũng không nói ra lời, cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay, còn rất nhiều uẩn khúc.

Ngồi ở gian ngoài, buồn bực rút một điếu thuốc ra hút, Lưu Duy An đứng lên, đi vào phòng trong nói:

- Chị à, chị trông chừng Đông Mai một chút, em đi tìm Diệp Thiên ...

Lưu Duy An là người rất đôn hậu, trong mắt hắn, cháu của vợ, vậy cũng là cháu của mình, huống chi Diệp Thiên lại thông minh lanh lợi như vậy, nếu hôm nay không tìm được Diệp Thiên, hỏi cho rõ ngọn ngành, chỉ sợ người thành thật này cũng ngủ không yên .

Thấy hai vợ chồng Diệp Đông Mai thế này, Diệp Đông Lan cũng biết nếu tìm không ra Diệp Thiên, chuyện sáng mai đi viện cũng khỏi phải nghĩ đến, lập tức nói:

- Được rồi, Duy An, năm đó chị cũng hơi nóng tính, em đi nói với đứa bé kia, bảo nó đừng nghĩ nhiều như vậy...

Nếu Diệp Thiên thật là con trai của Diệp Đông Bình, vậy nguyên nhân hắn không nhận cô rất rõ ràng, nhất định là sợ bọn họ không nhận cháu, cho nên Diệp Đông Lan mới đặc biệt nhắc nhở Lưu Duy An một câu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

- Chị à, em biết, tối nay chị ở nhà chăm Đông Mai nhé, em phải đi đây ...

Lưu Duy An gật đầu, cầm lấy tờ giấy, khoác áo, vội vàng ra khỏi Tứ Hợp Viện, bước chân dẫm trên mặt đất đầy tuyết đọng ——

- Ôi, lão Tam, anh làm gì thế? Lạnh thế này, cô nương xinh đẹp đâu ...

Lão Tứ - Ngạo Hải Minh cầm hai bình nước sôi mới mua từ khu quầy bán quà vặt của ký túc xá đi về, phát hiện Diệp Thiên đang đứng ở nơi này, lại quay trở ra, chính mình đi đến trước mắt cũng không phát hiện, đành dùng chân nhẹ nhàng đá hắn.

- A, là lão Tứ à, mua nước hả?

Bị Ngạo Hải Minh đá một cước, Diệp Thiên mới tỉnh.

Sau khi về trường, chia tay Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên luôn đau đầu suy nghĩ có nên nói chuyện này với cha hay không, mặc dù hắn là người rất có chủ kiến, nhưng chuyện này liên quan đến thân tình thế hệ cha, Diệp Thiên cũng không thể nào giúp cha làm chủ.

Nhưng thái độ là người con, Diệp Thiên lại không muốn làm cho cha quá mức lo lắng và tự trách, cho nên ở quầy điện thoại đi đi lại lại, chưa quyết định.

- Thôi vậy, đợi cô làm phẫu thuật hoặc là bệnh tình ổn định lại rồi tiếp tục nói cho cha vậy ...

Nghĩ một lúc sau, Diệp Thiên hạ quyết định, thuận tay cầm một phích nước sôi trong tay Ngạo Hải Minh, nói:

- Không sao, đi, quay về ký túc xá ...

- Như mất hồn vậy, có phải bị Vu Thanh Nhã đá hay không?

Ngạo Hải Minh nghiêng người qua hỏi.

- Tránh qua một bên, cậu còn chưa thu phục được bạn gái hả?

Diệp Thiên đánh trống lảng, hỏi lại Ngạo Hải Minh.

Kỳ thật cô bé mà Ngạo Hải Minh theo đuổi, nhiều lắm cũng chỉ là đầy đặn, nhưng tới miệng Diệp Thiên mầy người đó, liền biến thành mập, mấy lần kháng nghị không có kết quả, Ngạo Hải Minh cũng chẳng thèm để ý vấn đề này .

Cãi nhau ầm ĩ với Ngạo Hải Minh một hồi, tâm tình Diệp Thiên cũng đã khá nhiều, nhưng xảy ra chuyện này cũng để cho hắn ưu sầu, bởi vì không nói cho cha chuyện này, hắn không có tiền trả lại cho Vệ Hồng Quân.

Tuy rằng Diệp Thiên biết mình có thể giúp người ta gặp điều lành, tránh điều dữ, nhưng cái này cũng cần có người tin mới được, chẳng lẽ bản thân mình phải chạy đến trước mặt người khác nói loạn lên: gần đây anh sẽ gặp đại nạn, hoặc là vợ anh có bồ … hay sao, còn không bị người ta đuổi đánh sao?

Cho đến khi về tới trong ký túc xá, Diệp Thiên cũng không nghĩ được biện pháp gì, nhưng cũng may mượn tiền kỳ hạn là một năm, đến lúc đó nếu bệnh tình của cô có thể chuyển biến tốt đẹp, tiếp tục nói cho cha lấy tiền cũng không muộn.

- Mấy anh em, ăn uống gì chưa? Hôm nay lão Đại đang có chuyện vui, đi, đi ra ngoài ăn lẩu...

Mùa đông, ban ngày tương đối ngắn, mới hơn sáu giờ, sắc trời đã tối đen, Từ Chấn Nam cũng đã trở lại, vẻ mặt hưng phấn kéo Diệp Thiên mấy người ra ngoài ăn cơm.

- Lão Đại, em ăn rồi, không đi đâu ..."

Diệp Thiên đang một bụng tâm tư, làm sao có tâm trạng mà đi ăn được.

- Không được ...

Từ Chấn Nam giữ chặt Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:

- Hôm nay anh cầm tay Dung Dung, cô ấy ... cô ấy không tức giận!

Có người nói tình yêu chính là một quá trình tiến triển từ cầm tay, hôn môi, Từ Chấn Nam đã làm được bước đầu tiên, tràn ngập tin tưởng vào tương lai tốt đẹp.

- Vậy cũng không liên quan tới em, lão Đại, mấy anh em đi ăn đi, em phải suy nghĩ một vài chuyện...

Diệp Thiên không kiên nhẫn xua tay, xoay người nằm vật xuống giường.

- Ơ, tiểu tử này làm sao vậy?

Từ Chấn Nam đụng đụng Ngạo Hải Minh.

Ngạo Hải Minh lắc lắc đầu, nói:

- Ai biết được, trở về liền như vậy, anh ấy không đi chúng ta đi, nhị ca, đừng xem sách nữa, ăn hôi đi...

- Diệp Thiên, thật không đi sao?

Lúc ra cửa Từ Chấn Nam lại hỏi một câu, nhưng thấy Diệp Thiên thò tay từ trong chăn ra, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

- Diệp Thiên khoá 51 ngành Kiến trúc, có người tìm!

Từ Chấn Nam rời đi còn chưa đầy mười phút, giọng nhân viên quản lý ký túc xá dưới lầu liền vang lên.

- Chú Lưu? !

Diệp Thiên từ trên giường đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhờ ánh sáng tuyết đọng phản quang trên mặt đất, thấy rõ ràng tướng mạo người kia.

- Chú Lưu, chú làm sao tìm được đến nơi này vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

Diệp Thiên vội vàng đeo giầy, nhanh như chớp chạy xuống dưới lầu.

Lưu Lưu Duy An lấy tay chà xát khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, nói rõ ràng:

- Tiểu Diệp, cháu ... cháu nói cho chú Lưu biết, ba của cháu, có phải tên là Diệp Đông Bình hay không?

- Chú Lưu... chú Lưu, chuyện này... chuyện này...

Diệp Thiên không nghĩ tới "dượng" lại biết việc này nhanh vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải .

- Còn gọi chú Lưu à? !

Thấy thái độ của Diệp Thiên, Lưu Duy An dù là người thành thật, không cần hỏi cũng hiểu rồi, trên khuôn mặt phúc hậu nhất thời lộ ra nét cười,

- Diệp Thiên, cháu là đứa cháu ngoan, chuyện của người lớn cháu không phải nghĩ, đi, về nhà, bác gái cũng ở đó, bác nói, đã không còn trách cha cháu rồi...

- Cô... Dượng...

Diệp Thiên thực khó nhọc gọi mấy tiếng này, cảm giác được thân nhân che chở, đã khiến cho cái mũi Diệp Thiên có chút cay cay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play