Hàn Dập Hạo làm việc rất nhanh, ngày thứ ba đã đặc biệt mời một bác sĩ nổi tiếng từ nước ngoài tới để chữa trị cho Thẩm Tòng Như, người nhà họ Thẩm dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, hơn nữa, anh không có chuyện gì cũng sẽ tới bệnh viện thăm bệnh và tán gẫu, thái độ của Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền đối với anh nhiệt tình đến mức tưởng chừng như chờ con trai ruột.
Cho nên, Hàn Dập Hạo rất tự nhiên mà trở thành khách quý của nhà họ Thẩm, lại còn được Thẩm Tòng Nghĩa mời tới nhà ăn tết.
"Ding dong!" Chuông cửa vang lên, Tòng Thiện đi tới mở cửa, khi nhìn thấy gương mặt điển trai tràn đầy nụ cười của anh thì vẻ mặt lập tức sa sầm lại, rất không khách sáo hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Người khiến cô không vui dĩ nhiên là-- Hàn Dập Hạo.
Anh còn chưa có lên tiếng, lại nghe phía sau truyền đến giọng của Thẩm Tòng Nghĩa: "Tòng Thiện, là ai vậy?"
"Chú Thẩm, là con." Hàn Dập Hạo lớn tiếng trả lời.
Lập tức, Thẩm Tòng Nghĩa liền từ trong bếp chạy ra, nở nụ cười, vui vẻ nói: "Là Tiểu Hàn hả, mau vào ngồi đi con!"
Tiểu Hàn? Tòng Thiện trừng lớn mắt, đây là đang gọi Hàn Dập Hạo sao?
Hàn Dập Hạo cười nhìn Tòng Thiện, nói: "Nghe thấy không? Mau để cho anh đi vào."
"Hôm nay là giao thừa, anh không về nhà mà chạy tới nhà tôi làm gì?" Tòng Thiện mới không dễ dàng để anh đi vào, tay cô chống ở trên khung cửa, hạ thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên là cậu em mời anh tới ăn mừng năm mới." Hàn Dập Hạo cũng hạ thấp giọng, nháy mắt ra hiệu trả lời.
"Tòng Thiện, con còn chưa tránh ra, mau mời khách vào nhà đi chứ." Thẩm Tòng Nghĩa thấy hai người đứng ở cửa bất động, thúc giục nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Hàn Dập Hạo cười đẩy tay Tòng Thiện ra, đi vào trong nhà.
Tòng Thiện bất đắc dĩ đi theo phía sau anh, nhìn anh giống như đang ở nhà mình, cởi giày, đổi giày, ngồi ở trên ghế sofa, tán gẫu với Thẩm Tòng Nghĩa.
"Cô Trương của cậu đi ra ngoài mua đồ rồi, sẽ nhanh chóng trở về, tôi đi hầm canh trước." Thẩm Tòng Nghĩa lau hai cái ở trên tạp dề, sau đó nói với Tòng Thiện, "Tòng Thiện, con trò chuyện với Tiểu Hàn nhé."
"Dạ." Dù sao cũng là tết âm lịch, Tòng Thiện cũng không tiện nổi giận, không thể làm gì khác hơn là đi tới, ngồi ở trên ghế sofa phía đối diện, thừa dịp lúc Thẩm Tòng Nghĩa vào bếp, chất vấn Hàn Dập Hạo nói, "Anh lại chạy tới nhà tôi làm gì hả? Nói, rốt cuộc anh có mục đích gì?"
"Không phải anh đã nói với em rồi sao, người nhà của anh đều không có ở trong nước, ở nhà một mình ăn tết rất buồn tẻ, cậu em thấy anh đáng thương, đã chủ động mời anh tới đây." Hàn Dập Hạo cứ thế cầm quả táo lên bắt đầu ăn.
"Anh đáng thương sao?" Tòng Thiện kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này mở miệng nói dối sao mặt không đỏ chút nào, "Người nhà của anh không có ở đây, anh có thể trải qua cùng đám mèo mả... bạn bè kia của anh, đâu có buồn tẻ?"
"Em cũng đã nói bọn họ là đám mèo mả gà đồng, dĩ nhiên không nên trải qua cùng bọn họ." Dùng lời của cô chặn lại cô, Hàn Dập Hạo đỉnh đạc mà nằm trên ghế sofa, trông rất thoải mái.
Dù sao cũng nói không lại anh, Tòng Thiện dứt khoát không thèm nhìn anh, xem tivi.
"Tối nay, nhà em còn có khách tới sao?" Hàn Dập Hạo làm bộ như lơ đãng hỏi.
"Không có." Tòng Thiện tức giận trả lời.
"Bạn trai em không có tới sao?" Người đàn ông bụng dạ xấu xa nào đó biết mà còn hỏi.
"Mấy hôm trước anh ấy đã ra nước ngoài tham dự một hội nghị giao lưu, tết âm lịch không kịp về." Tòng Thiện nhớ tới Lương Tư Hàn, còn cảm thấy có chút may mắn, trong khoảng thời gian này anh cũng không có tới nhà, nếu như không cẩn thận gặp phải Hàn Dập Hạo, cô cũng không biết nên giải thích thế nào. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tuy nhiên, cô lại không biết, lúc này Lương Tư Hàn ra nước ngoài hoàn toàn là do "sói đuôi dài" trước mắt này cố ý sắp đặt, anh mới được bù vào ghế trống, tới nhà họ Thẩm ăn tết.
"Thật đúng là vất vả." Hàn Dập Hạo giả vờ tán dương một câu.
"Đúng vậy, không ai nhàn rỗi như anh." Tòng Thiện lời ít mà ý nhiều nói.
"Ai nói? Nếu không thì anh dẫn em đến quân khu mở mang kiến thức một chút xem anh bận rộn thế nào?" Hàn Dập Hạo chân thành đề nghị.
"Tại sao tôi phải theo anh tới quân khu?" Tòng Thiện nhịn không được nâng cao giọng, hỏi ngược lại.
"Quân khu gì thế? Hai đứa đang thảo luận chuyện trong quân đội sao?" Lúc này, Thẩm Tòng Nghĩa từ trong bếp đi ra, ngồi ở trên sofa, thoải mái trò chuyện cùng hai người họ.
"Đúng vậy, chú Thẩm, con đang nói chuyện trong quân khu cho Tòng Thiện nghe ạ." Đối mặt với Thẩm Tòng Nghĩa, Hàn Dập Hạo lập tức đã đổi lại một bộ dáng "thanh niên tốt", vẻ mặt hoàn toàn khác với bộ dáng lười nhác tùy tiện không đàng hoàng khi đối mặt với Tòng Thiện, không thể không khiến Tòng Thiện khâm phục sự thay đổi sắc mặt cực nhanh của anh, da mặt dày, không ai có thể địch nổi.
"Nghe cậu nói, bố cậu cũng là sĩ quan sao?" Thẩm Tòng Nghĩa quan tâm tới người trong nhà Hàn Dập Hạo.
"Dạ, về cơ bản ông ấy đều ở trong đơn vị, cơ hội để con và ông ấy gặp mặt rất ít." Hàn Dập Hạo đáp.
"Vậy mẹ con đâu?" Thẩm Tòng Nghĩa lại hỏi.
"Cậu, cậu trở nên thích hỏi thăm chuyện của nhà người ta từ khi nào vậy?" Tòng Thiện nhịn không được ngắt lời nói chen vào, hỏi Hàn Dập Hạo nhiều như vậy để làm gì, dù sao cũng sẽ nhanh chóng không có liên hệ nữa rồi.
"Tiện thể tán gẫu việc nhà mà thôi." Thẩm Tòng Nghĩa cười ha hả.
"Mẹ con làm ở công ty hàng không, cũng rất bận, từ nhỏ con đều là ở nhà một mình." Hàn Dập Hạo tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Vậy thật đúng là đáng thương." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài nói.
Lần này, rốt cuộc Tòng Thiện cũng đã hiểu rõ vì sao cậu lại đồng cảm với Hàn Dập Hạo, người này cố tình giả bộ đáng thương, nào là bố không ở nhà, mẹ thì công việc bận rộn, nhà anh có rất nhiều người làm, anh ở nhà có một mình?
Cô vừa định vạch trần lời nói dối của Hàn Dập Hạo, lại nghe Thẩm Tòng Nghĩa nói thêm: "Vậy khả năng tự lo liệu của con nhất định là rất mạnh mẽ?"
Hàn Dập Hạo gật đầu, bộ dáng "thành thật" nói, "Bố con thường dạy con rằng, tự mình làm việc, cơm no áo ấm. Cho nên, chuyện trong nhà con đều biết một chút."
"Vậy con biết nấu ăn sao?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi tiếp.
"Không thường làm, nhưng nếm qua mọi người đều nói tạm được." Hàn Dập Hạo nói với vẻ mặt "khiêm tốn", suy nghĩ một chút, đề nghị, "Không bằng đêm nay con xuống bếp làm vài món sở trường, để cô chú nếm thử một chút."
"Được đó!" Thẩm Tòng Nghĩa vỗ đùi, vui vẻ đứng lên, nói, "Đúng lúc tôi phải ra ngoài mua chai xì dầu, tiện thể xem xem sao mẹ tụi nhỏ còn chưa về."
"Vừa hay con có mang theo chút nguyên liệu nấu ăn tới, vậy con sẽ vào bếp nấu." Hàn Dập Hạo chủ động đứng lên.
"Được, được, thật ra thì tay nghề của Tòng Thiện nhà tôi cũng rất tốt, để con bé làm trợ thủ cho cậu." Thẩm Tòng Nghĩa rất nhiệt tình nói.
"Cậu, anh ta muốn nấu ăn, con đi vào làm gì?" Tòng Thiện kháng nghị nói.
"Tiểu Hàn là khách, con không biết ngượng khi để cho người ta bận rộn làm việc sao?" Thẩm Tòng Nghĩa nghiêm mặt, "dạy dỗ" nói.
Tòng Thiện hết chỗ nói, không phải bản thân anh ta đưa ra chủ đề này sao, Hàn Dập Hạo tự mình chủ động đề xuất cơ mà? Mắc mớ gì đến cô.
"Nhanh đi! Nhanh đi! Động tác hai đứa mà không nhanh lên một chút, đến tối cũng không có cơm ăn đâu." Thẩm Tòng Nghĩa một tay kéo Hàn Dập Hạo, một tay dắt Tòng Thiện, đẩy hai người vào bếp, còn tiện thể đóng cửa lại.
"Cậu, cậu đóng cửa làm gì." Tòng Thiện muốn đi mở cửa, lại bị Hàn Dập Hạo kéo lại, chỉ nghe anh dùng giọng ra lệnh nói: "Cậu em là không muốn quấy nhiễu chúng ta, mau đi rửa rau đi."
Anh chàng này một khi không có ai, thì lại biến trở về thành kẻ ngang ngược.
Tòng Thiện hận đến nghiến răng nghiếng lợi, nhưng vẫn chỉ có thể đàng hoàng đi rửa rau, cách làm của cậu, cô có ngốc hơn nữa cũng nhìn ra được, đây không chỉ là muốn nấu ăn, còn muốn nấu cơm, gạo nấu thành cơm!
Cũng là vừa lòng hợp ý Hàn Dập Hạo, cô cũng sẽ không như bọn họ mong muốn.
Không nghĩ tới, vào bếp, Hàn Dập Hạo còn thật sự cắt đồ ăn ra hình ra dáng, Tòng Thiện thấy anh không có cố ý bới móc, cũng chuyên tâm bắt tay vào làm.
"Giúp anh đeo tạp dề vào đi." Đột nhiên, Hàn Dập Hạo quay đầu nói với Tòng Thiện.
"Anh không tự đeo vào được à?" Tòng Thiện không khách sáo hỏi ngược lại.
"Tay anh không được sạch, mau giúp một tay." Hàn Dập Hạo giơ hai "móng vuốt" ướt nhẹp, "uy hiếp" nói, "Em không hợp tác, đợi lát nữa anh sẽ nói cho cậu em biết."
Tòng Thiện kinh ngạc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nổi giận nói: "Anh không biết xấu hổ, chỉ biết lấy cậu tôi ra ép tôi!"
"Chỉ cần có hiệu quả là được." Người đàn ông nào đó để lộ ra hàm răng trắng, thúc giục nói, "Nhanh lên!"
Tòng Thiện cắn răng nghiếng lợi bước tới, lấy tạp dề từ trên cửa xuống, rõ ràng không tình nguyện mà đeo vào cho anh.
Hàn Dập Hạo cao hơn Tòng Thiện rất nhiều, cô phải nhón chân lên mới có thể đeo tạp dề vào trên cổ của anh, tiếp đó, cô phải đi vòng ra phía sau anh buộc dây đai lại, nhưng thân hình cao lớn của anh chiếm hơn phân nửa không gian phòng bếp, Tòng Thiện chỉ có thể áp sát vào người của anh để chen chúc đi qua. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Anh mập quá!" Thật vất vả mới buộc lại được, Tòng Thiện nhịn không được oán trách một câu.
"Anh đâu có mập, toàn thân chỉ có cơ bắp, không có thịt thừa." Hàn Dập Hạo liếc cô một cái, mở miệng nói, "Em mặc nhiều như vậy, dĩ nhiên phải chen chúc rồi, cởi áo lông ra đi."
"Tại sao tôi phải nghe lời của anh?" Tòng Thiện từ chối ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ anh đột nhiên xoay người, nước bẩn trên "móng vuốt" cứ như vậy mà nhỏ giọt ở trên áo lông màu trắng của cô.
"Anh!" Tòng Thiện tức giận đẩy anh ra.
"Này, phía sau là chảo dầu đấy!" Hàn Dập Hạo híp đôi mắt xinh đẹp lại, nhắc nhở nói.
"Anh đền áo cho tôi!" Tòng Thiện chỉ vào vết bẩn ở ngực, quát lớn tiếng.
"Được, đền mười cái có đủ không?" Hàn Dập Hạo vô cùng "xa xỉ" đáp lại nói.
"Có tiền hay lắm à." Tòng Thiện thấy anh không có một chút áy náy nào, cũng biết là anh cố ý.
"Vậy rốt cuộc anh đền hay là không đền?" Hàn Dập Hạo làm khó hỏi.
Nhiệt độ trong bếp đã trở nên nóng hơn, mặc áo lông quả thực có chút nóng, Tòng Thiện hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, đi ra ngoài cởi áo lông ném ở trên sofa, tự mình đeo tạp tề, mới lại đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT