"Làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi tay bị thương sao?" Hàn Dập Hạo dừng xe, cho là mình đụng phải vết thương của cô, cô mới rụt lại.
Anh muốn xem tay của cô, Tòng Thiện lại không cho, cô từ chối nói: "Tôi không sao."
Cho dù là không nhạy bén đi nữa, Hàn Dập Hạo cũng cảm nhận được giọng
nói lạnh lùng của cô, liên tưởng đến chuyện buổi trưa, anh khẳng định cô có cái gì đó bất thường.
Hàn Dập Hạo hơi cưỡng ép mà vặn vai cô qua, nhìn thẳng vào cô, hỏi: "Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?"
Tòng Thiện hất tay anh ra, giọng dễ nể: "Tôi nói không có gì, sắc trời đã tối, nên trở về doanh trại thôi."
"Trước tiên hãy nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì." Hàn Dập Hạo hỏi
tới, sao anh có thể tin cô nói không có gì thì không có gì.
"Được." Thấy anh cố chấp như vậy, Tòng Thiện thẳng thắn làm rõ nói, "Sau này, tốt nhất chúng ta đừng gặp riêng nữa, để tránh bị người ta nói
huyên thuyên."
"Quả nhiên em là đang tức giận vì những lời đồn đãi kia." Hàn Dập Hạo đã hiểu rõ, nói tiếp, "Em không muốn nghe, anh có thể hạ lệnh không cho
phép bọn họ bàn tán nữa."
"Sếp Hàn!" Tòng Thiện đột nhiên quay đầu đối mặt với anh, giọng có chút
kích động, "Tôi đã từng nói, đừng tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều có
thể dùng quyền giải quyết. Anh quyền cao chức trọng thì sao? Đã làm
chính là đã làm! Thì phải chịu trách nhiệm!"
"Em là chỉ chuyện này hay là chuyện khác?" Hàn Dập Hạo nhạy bén bắt
được ý tứ không bình thường trong lời nói của cô, hơi nhíu mày, lập tức
nảy sinh nghi ngờ.
"Tất cả mọi chuyện." Ý thức được mình vô cùng kích động, Tòng Thiện trấn tĩnh tâm tình nóng nảy, đáp qua loa một câu.
"Nhất định là em có chuyện gì chưa nói cho anh biết." Ánh mắt anh nhìn
thấu sự lảng tránh trên nét mặt của cô, Hàn Dập Hạo khẳng định nói.
"Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy nên giữ một khoảng, như vậy đều tốt cho cả
anh và tôi." Tòng Thiện không muốn nhìn anh, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nói.
"Hôm qua còn tốt, sao hôm nay..." Hàn Dập Hạo híp đôi mắt xinh đẹp lại,
nghĩ không ra rốt cuộc mình đã làm chuyện gì, khiến cô đột nhiên thay
đổi thái độ như vậy.
"Đừng nhắc lại chuyện ngày hôm qua!" Tòng Thiện ngắt lời anh, giọng lạnh như băng, "Câu nói ngày hôm qua giữa tôi và anh đã phân định rõ, từ nay kiều quy kiều, lộ quy lộ, không liên quan lẫn nhau."
Thấy cô cái gì cũng không chịu nói cho anh biết, trái lại còn vội vã
phủi sạch quan hệ, Hàn Dập Hạo cũng bắt đầu tức giận, bất kể cô không
muốn, kéo cánh tay cô qua, trầm giọng hỏi: "Em lại là lạ ở chỗ nào ấy?"
"Đúng vậy, tôi chính là không thích dây dưa không rõ với loại người như
anh." Tòng Thiện mặt lạnh, ác ý nói, "Tôi nhìn thấy anh thì đã cảm thấy
buồn nôn, đừng chạm vào tôi!" Cô dùng sức hất tay anh ra, mở cửa xuống
xe.
Hàn Dập Hạo thấy thế, lập tức đi theo, kéo cô, kìm nén cơn giận dữ, thử
lời ngon tiếng ngọt nói: "Em nói cho anh biết, rốt cuộc anh chọc giận em cái gì, anh sẽ sửa, được không?"
Cô cong lên nụ cười lạnh châm chọc, đáy mắt trần đầy giễu cợt, "Đường
đường là Thượng tá quân khu, Hàn đại thiếu gia, dùng giọng ăn nói khép
nép dỗ dành phụ nữ, không cảm thấy buồn cười sao?"
"Thẩm Tòng Thiện, tốt nhất em nên có chừng có mực. Anh cưng chiều em mới có thể năm lần bảy lượt bao dung em, nhưng đừng coi sự dung túng của
anh không ra gì mà làm càn." Bị cô châm chọc mà tức giận, sắc mặt Hàn
Dập Hạo cũng chuyển thành xanh mét.
"Vậy anh buông tay ra cho tôi!" Bị lời của anh làm đau nhói, Tòng Thiện
dùng sức muốn hất tay anh ra, nhưng bị bàn tay cứng như thép nắm chặt,
làm thế nào cũng không quẫy ra được.
"Trước tiên nói rõ cho anh biết!" Hàn Dập Hạo muốn cô nói ra, không muốn mối quan hệ mà hai người vất vả lắm mới có chuyển biến lại rạn nứt.
"Không có gì để nói!" Tòng Thiện đột nhiên đánh vào ngực anh một cái, hét lớn, "Buông ra!"
"Không buông!" Ngay cả nhăn mày anh cũng không nhăn, cũng hét lớn.
Lúc này, hai cột ánh sáng đột nhiên từ khúc quanh không xa rọi đến, mấy chiếc xe quân dụng lái tới.
Xe dẫn đầu dừng ở trước mặt của hai người, Tề Danh Dương từ trên xe bước xuống, nhìn thấy hai người, hơi có chút kinh ngạc: "Các cậu đang làm gì vậy?"
Hàn Dập Hạo buông Tòng Thiện ra, cô lập tức kéo ra khoảng cách với anh,
nhàn nhạt nói: "Không có gì." "Danh Dương, sao cậu lại tới đây?"
Hàn Dập Hạo nhìn thấy thế trận này, mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện. Quả nhiên, Tề Danh Dương nói: "Một giờ trước, thôn Matty bị tàn sát, tiếp
đó lại có ba chiếc xe gìn giữ hòa bình bị tập kích, tổng bộ lo lắng đây
là một cuộc tập kích hàng loạt có dự tính trước, cho nên bảo các doanh
trại gia tăng cảnh giác. Bộ đàm của các cậu luôn không liên lạc được,
cho nên chúng tôi mới tới đón các cậu, đề phòng dọc đường xảy ra bất
trắc."
Hai người ngồi chính là xe của Tòng Thiện, điện đài bị đập nát, đương
nhiên không nhận được tin tức của bọn họ. "Trở về rồi hãy nói."
Hàn Dập Hạo nói ngắn gọn, đi về phía cửa xe, đồng thời đứng ở bên kia của Tòng Thiện ra lệnh, "Thẩm Tòng Thiện, lên xe."
"Vâng." Tình hình có biến, Tòng Thiện biết bây giờ không phải là lúc
tranh hơn thua, vả lại cô cũng chỉ là không muốn lại cùng Hàn Dập Hạo có dính dấp riêng tư, về va chạm công việc thì không thể tránh được.
Về đến doanh trại, Tòng Thiện tự mình trở về túc xá, mãi cho đến chập
tối ngày hôm sau, Hàn Dập Hạo cũng không có lại đến tìm cô, tay của cô
không tự chủ đưa lên vị trí ngực, sợi dây chuyền kim cương mà anh tặng
cho cô sớm đã bị gỡ xuống, nhưng cảm giác lạnh lẽo chỗ này dường như vẫn còn.
"Tòng Thiện, cậu đang nghĩ gì vậy?" Lộ Gia Nghi bên cạnh nhìn thấy cô tư tưởng không tập trung, dò hỏi. Hồi thần lại, Tòng Thiện lắc đầu: "Không có gì."
Hôm nay Tòng Thiện nghĩ ngơi, luôn túc trực chăm sóc Dunham Linda, muốn
giúp đứa nhỏ đang tự khép mình, nhưng bất kể cô cố gắng thế nào, đứa nhỏ đều không khóc không cười, tình hình này khiến cho Tòng Thiện rất là lo lắng.
Tòng Thiện dụ dỗ rất lâu, đứa nhỏ mới chịu đi ra ngoài, dọc đường đi cô
đều nắm chặt đứa nhỏ, không chịu rời đi nửa bước, chỉ cần có người nhìn
về phía của nó, nó đều lập tức vùi đầu vào trong vòng tay của Tòng
Thiện.
"Chúng ta đừng đi bên này." Lộ Gia Nghi đột nhiên nói.
"Sao vậy?" Tòng Thiện vỗ về đứa nhỏ xong, không hiểu hỏi.
"Bên kia bị người của chỉ huy Khoa Phỉ phong tỏa rồi." Lộ Gia Nghi nói.
Tòng Thiện cũng biết hôm nay chỉ huy Khoa Phỉ sẽ đến, "À" một tiếng, muốn dẫn Dunham Linda quay về đường cũ.
Đột nhiên, đứa nhỏ duỗi ngón tay ra chỉ về phía bên kia, hai mắt to tràn đần thù hận, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Bọn họ là ma quỷ!"
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, nhiều ngày trôi qua như vậy đây là lần
đầu tiên cô nghe thấy đứa nhỏ mở miệng nói chuyện, nhưng không nghĩ tới
câu đầu tiên lại là câu này, cô lập tức ngồi xổm xuống, xác nhận nói:
"Dunham Linda, cháu nói gì?"
"Bọn họ là ma quỷ, là bọn họ giết chú Angus!" Tâm trạng của Dunham Linda đột nhiên suy sụp, nó gào khóc, âm thanh chói tai dẫn tới người đi
đường lườm nguýt.
Tòng Thiện vội che miệng của nó, nhìn về phía một đám người da đen với
vẻ mặt dữ tợn, một tia sét xẹt qua trong đầu, trong nháy mắt khiến cô ý
thức được gì đó.
"Chúng ta dẫn nó về thôi." Tòng Thiện không dám để cho Dunham Linda nói tiếp, ra hiệu cho Lộ Gia Nghi giúp một tay, người phía sau cho rằng đứa nhỏ đang nói xằng nói bậy, lập tức gật đầu, giúp trấn an.
Trên đường đưa đứa nhỏ quay về, Tòng Thiện nhớ lại lời Angus đã từng nói với cô, một ý nghĩ đáng sợ dần dần hình thành.
Cô hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải tìm Hàn Dập Hạo hỏi cho rõ ràng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT