"Đom đóm!" Tòng Thiện lẩm bẩm nói, ánh mắt được vô số đom đóm thắp sáng lấp lánh, kinh ngạc với một màn ở trước mắt này.
Bàn tay dày rộng của anh bao lấy bàn tay mềm mại của cô, lập tức tới trước người của cô, từ từ mở lòng bàn tay của cô ra.
Một con đom đóm bỗng rơi vào trong lòng bàn tay của cô, ngay sau đó một con khác cũng bay xuống.
"Tòng Thiện, em biết không? Ánh sáng đóm đóm còn được gọi là ánh sáng
tình yêu, con đực nhìn thấy con cái mà trong lòng ngưỡng mộ sẽ phát ra
ánh sáng chói mắt nhất của nó với con cái, mà nếu như con cái lập lòe
đáp lại, như thế thì bọn chúng chính là lưỡng tình tương duyệt." Giọng
của anh rất nhẹ, giống như áng mây phấp phới phía chân trời, nhưng mỗi
một lời đều lướt nhẹ qua lòng của cô, "Và đây cũng chính là ánh sáng
tình yêu anh muốn đưa cho em."
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị lời của anh đả động, cô
dời mắt khỏi đôi đom đóm trong lòng bàn tay từ từ nâng mắt lên, đom đóm
bay múa khắp cả bầu trời, từng con đom đóm nho nhỏ hòa cùng ánh sao mà
đến, bọn chúng lóe sáng, bay tới, giống như đỉnh ngân hà vẩy xuống những ánh sao, xua tan bóng đêm vô tận, cả thế giới cũng được phủ bởi thứ ánh sáng rực rỡ và mộng ảo này.
Anh đột nhiên nhẹ nhàng xoay người cô qua, cùng đối diện với anh, ánh
mắt anh sâu thẳm, còn muốn sâu hơn cả đại dương sâu nhất, còn sáng hơn
cả ánh sao sáng nhất, anh dịu dàng nâng cằm cô lên, giọng nói thuần phát từ tính và dịu dàng như vậy, nhẹ như vậy, giống như sợ tản mát ra khói
mù trong mắt cô, "Hôm nay làm tất cả những chuyện này, anh cũng chỉ là
vì muốn chứng minh với em, anh không phải là một người máu lạnh vô tình. Ở trước khi chưa có gặp được em, đúng như lời em nói, anh lạnh lùng ích kỷ, không biết quan tâm, không biết cảm thông, nhưng đó là bởi vì anh
không bao giờ biết, hóa ra yêu một người là có thể dùng hết mọi cách để
khiến cô ấy vui vẻ, là sẽ yêu thứ cô ấy yêu, đau nơi cô ấy đau, không
tiếc dùng tính mạng để bảo vệ cô ấy. Tòng Thiện, em là người phụ nữ đầu
tiên khiến anh nảy sinh những ý nghĩ này, cũng sẽ là người cuối cùng."
"Anh là vì tôi mới đi mua đồ bình dân? Mới đi đến trại của dân tị nạn?"
Cô hiểu được gì đó, giọng bỗng trở nên khàn khàn mất tiếng.
"Không phải, từ lúc anh tới Samos thì việc cứu trợ dân tị nạn cũng đã
được thực hiện rồi, nhưng đây là lần đầu tiên để cho người ta biết. Bởi
vì, nếu như anh không sửa chữa hình tượng của mình ở trong lòng của em,
anh vĩnh viễn cũng không có phần thắng, đúng không?" Anh cười rất dịu
dàng, giống như nhìn thấy bảo bối yêu quý nhất, tình cảm nồng nàn này đủ để làm tan chảy trái tim lạnh như băng tuyết của bất kỳ một cô gái nào. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Hàn Dập Hạo, anh không cần vì tôi mà làm như vậy." Hít thở của cô trở
nên có chút khó khăn, lời thốt ra từ cổ họng cũng có vẻ hơi gian nan.
Nói không cảm động là giả, nói không động lòng là giả, nhưng cô không
thể.
"Anh chỉ vì một mình em mà làm như vậy." Đầu ngón tay thô ráp của anh
xoa nhẹ lên gò má trơn bóng như đồ sứ của cô, tình cảm dịu dàng như
nước.
"Nhưng... Chúng ta không thể." Cô đỏ mắt, lần đầu tiên cảm thấy từ chối
anh là khó khăn đến thế, đầu quả tim cũng theo đó mà run rẩy.
"Chỉ cần em gật đầu, những chuyện khác anh sẽ xử lý tốt." Anh muốn cô không còn chút đắn đo nào, hoàn toàn thuộc về anh.
"Tôi không thể có lỗi với Tư Hàn..." Cô đột nhiên rơi nước mắt, không
phải cô không nhìn ra thành tâm của anh, nhưng cô không có tư cách tiếp
nhận.
"Đừng khóc." Anh mút khô giọt nước mắt rơi trên mặt cô, chuyển sang hôn
lên đôi mắt run run của cô, giọng kiềm nén hơi đau lòng, "Đêm đó, em say khướt, ở trong ngực của anh vừa khóc vừa kể chuyện cũ, em có biết anh
đau lòng thế nào không? Giống như bị một con dao nhọn đâm thẳng vào
trong tim, là đau đớn anh chưa bao giờ bị qua. Anh không muốn lại nhìn
thấy nước mắt của em, nếu như em thật sự không thể tiếp nhận anh, anh có thể thối lui. Nhưng xin em nói cho anh biết, vì sao trong lòng em rõ
ràng có anh, lại không thể từ bỏ người nọ?"
"Tư Hàn có ơn với tôi..." Cô nghẹn ngào nói cho anh biết nguyên nhân.
"Vậy anh thì sao?" Anh hỏi tới, "Vì em, ngay cả mạng của mình cũng không cần. Tại sao không thể chọn anh?"
"Còn có Gia Nghi, cô ấy thích anh, tôi không muốn cô ấy đau lòng..." Cô
cũng không biết là đang thuyết phục anh hay là chính mình.
"Em liền không tiếc tổn thương trái tim của anh sao?" Ánh mắt của anh
chứa một tia đau đớn, giọng nói khàn khàn mang theo đè nén, "Tòng Thiện, xin em hãy nghĩ cho anh một chút, cho dù một chút là tốt rồi."
"Hàn Dập Hạo." Nước mắt cô rơi như mưa, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh
hèn mọn cầu xin như vậy, cô vốn không muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng
vì cái gì hết lần này đến lần khác lại giày vò người đàn ông kiêu ngạo
như vậy đến nông nỗi này.
"Anh có thể đợi, chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội." Anh không muốn
ép cô quá mức, nhưng là nhìn ra được nội tâm cô đang giãy giụa. Từ trong ngực, anh lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, sau đó đeo sợi dây chuyền tinh xảo lên cổ của cô.
Cảm thấy trên cổ lành lạnh, cô cả kinh, cúi đầu nhìn thấy ánh sáng lấp
lánh này, lập tức bắt lấy tay anh, lắc đầu nói: "Tôi không thể nhận."
Thế nhưng anh lại mở mặt dây chuyền ra, bên trong là một hạt hổ phách
nho nhỏ, theo cử động của anh, chất lỏng màu đỏ hơi lay động phát sáng
lên, anh thâm tình nói: "Kim cương trên sợi dây chuyền vốn là vật làm
nền, cái anh thật sự muốn đưa cho em chính là quả lòng Corazon này."
"Quả lòng Corazon?" Cô mụ mị.
"Quả Corazon là thánh quả tình yêu, tượng trưng cho tình cảm trung trinh không đổi, cho nên anh muốn lấy chất lỏng của nó rót vào trong hổ phách này, bảo tồn vĩnh cửu. Ở trên chợ, lúc anh rời khỏi em, chính là đi tìm thợ thủ công hoàn thành khâu cuối cùng này." Anh vừa giải thích, vừa
tiếp tục động tác dang dở, giúp cô đeo "quả lòng tình yêu" này.
Hôm nay "bất ngờ" quá nhiều, trong lúc nhất thời làm cô có chút không
tiếp nhận kịp, cô ngây ngốc mà sờ lên hạt châu kia, lại nghe anh nói:
"Tòng Thiện, đây là lòng của anh, xin em giúp anh bảo quản thật tốt."
Cô bỗng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khóc ướt lên, mắt to mông lung nhìn
anh, không xác định hỏi: "Anh luôn làm như vậy để theo đuổi phụ nữ sao?"
Anh cười, hàm răng đều trắng tinh, ánh mắt sáng như sao, "Chỉ có em, tiểu oan gia của anh."
Cô cũng nín khóc mỉm cười, oan gia, bọn họ thật đúng là giống như một
đôi oan gia, vừa mới bắt đầu cô cho rằng anh là nợ cô, nhưng chẳng ngờ
cho tới bây giờ, cô lại mắc nợ anh vô cùng sâu nặng
Khuôn mặt điển trai của anh từ từ phóng đại ở trước mặt của cô, bốn mắt nhìn nhau, tình cảm sâu đậm trong ánh mắt này hiện rõ trong mắt của cô, làm tim cô bỗng tăng nhanh, dồn dập giống như sắp nhảy ra khỏi lồng
ngực vậy.
Hơi thở của anh phả vào mắt của cô, mũi của cô, rơi vào trên môi của cô.
Lần đầu tiên, cô không có kháng cự, không có đắn đo cũng không có lo lắng.
Anh dịu dàng di chuyển ở trên môi của cô, mút lấy.
Cô nghe theo tiếng lòng, từ từ nhắm mắt lại, hơi hé miệng.
Đầu lưỡi của anh tiến vào trong miệng của cô, cùng đầu lưỡi của cô triền miên không dứt, nụ hôn này dần dần sâu hơn.
Tay của cô được anh dẫn dắt, vòng ở vòng eo cường tráng của anh, vong tình đáp lại.
Đom đóm bay khắp bầu trời, lượn vòng xung quanh bọn họ, ở dưới ánh sao
lấp lánh trong đêm này, cùng chứng kiến hai trái tim dần dần tiến đến
gần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT