"Không cần." Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
"Cô muốn tôi dùng sức mạnh phải không?" Anh nhíu mày, nhìn cô chằm chằm uy hiếp nói.
Tòng Thiện bị anh nhìn như thế trong lòng có chút rụt rè, đành phải nghe lời mà ngồi xuống.
Trước tiên anh xem vết thương ở sau ót của cô, sau đó lần lượt xem từ bả vai, cánh tay đến bắp chân của cô, kiểm tra hết sức cẩn thận.
Tòng Thiện cảm thấy hình ảnh này tương đối quái dị, bởi vì cô cảm thấy đây không giống như chuyện mà Hàn Dập Hạo biết làm.
Đầu bị đụng vẫn còn hơi đau, trong nháy mắt suy nghĩ của Tòng Thiện lại lâm vào hỗn loạn.
Hai người đều bị chuyện này mà phân tâm, không có chú ý tới cành cây khô trên đỉnh đầu có một con rắn độc màu sắc sặc sỡ đã đến tự lúc nào.
Con rắn xảo quyệt từ từ nhích tới gần đỉnh đầu của hai người, thu đúng thời cơ, đột nhiên như một dây cung kéo căng, bỗng táp tới cái cổ không chút phòng bị của Tòng Thiện.
Chờ phát hiện khác thường, Tòng Thiện đột nhiên ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy một bóng dáng màu xanh biếc phóng tới phía của mình, cô đã không còn kịp né tránh.
Tuy nhiên, nghìn cân treo sợi tóc, người đàn ông ngồi cạnh đột nhiên đứng dậy, vật nhọn lạnh lẽo trong tay thoáng qua một cái, con rắn đã đứt thành hai khúc, bị ném ở xa xa trên mặt đất.
Hữu kinh vô hiểm, Tòng Thiện quay đầu nói với Hàn Dập Hạo: "Cảm ơn, tôi lại nợ anh thêm một lần."
Đối phương lại chỉ lạnh lùng mà thốt ra một câu: "Dù sao cô nợ tôi cũng đủ nhiều rồi." Sau đó, tìm được cái gì đó ở lân cận.
Tòng Thiện nghi ngờ nhìn anh nhổ vài cây thực vật từ trên mặt đất, sau đó giã nát rồi bôi lên gần vết thương của cô.
"Đây là cái gì?" Một mùi hương phả vào mặt xộc vào mũi, Tòng Thiện nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ hỏi.
"Cỏ đuổi muỗi Châu Phi." Anh không có ngẩng đầu, chuyên tâm quét lên trên quần áo của cô.
"Đủ rồi, tôi ăn mặc kín thế này, đừng có bôi nhiều như vậy." Tòng Thiện không chịu nổi nói, bôi nhiều như vậy, đừng nói đuổi muỗi, con muỗi cũng bị hun chết. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Cỏ này không chỉ có thể đuổi muỗi, mùi của nó cũng có thể át đi mùi máu tanh trên người của cô." Hàn Dập Hạo không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục động tác trong tay.
Anh mới vừa nhìn thấy trên người cô có một vài vết thương đã bắt đầu hơi mưng mủ vì chưa có xử lý, ở Samos quanh năm nóng bức, muỗi đặt biệt hoành hành, vì vậy, vết thương sẽ nhanh chóng thu hút những con vật như ruồi nhặng, hơn nữa vết máu lốm đốm trên người cô, ở trong khu rừng rậm này, mùi máu tanh cũng dễ dàng thu hút những con vật nguy hiểm "Khách không mời mà đến".
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tòng Thiện không thể làm gì khác hơn là duy trì sự im lặng.
Gần như là trên người cô nơi nào có vết máu đều bôi hết cả, cái mùi nồng nặc này khiến Tòng Thiện thiếu chút nữa buồn nôn.
Cô nhịn không được ngẩng đầu lên, nín thở, nhìn lên bầu trời, ánh trăng cũng đã ẩn đi hơn phân nửa.
"Có khó ngửi như vậy không?" Anh nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nhíu mày hỏi.
"Rất thúi." Tòng Thiện ăn ngay nói thật.
"Mùi cỏ đuổi muỗi rất đặc biệt, có người thích có người không thích, nhưng hiệu quả ngừa muỗi của nó rất tốt, trước kia khi ở trên đảo Lobbe, bộ đội gìn giữ hòa bình dựa vào nó mới giảm thiểu sự lây truyền bệnh sốt rét." Hàn Dập Hạo vừa giải thích, cũng vừa bôi một ít cỏ được giã nát lên mu bàn tay của mình. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Đảo Lobbe ở đâu?" Cô mở miệng hỏi.
"Ở phía Tây của quốc gia này." Anh trả lời.
"Trước đây anh cũng đã tới quốc gia này rồi sao?" Cô có chút kinh ngạc.
"Ừ."
"Khó trách anh lại biết nói thổ ngữ[1], còn biết nhiều như vậy." Tòng Thiện hiểu rõ gật gật đầu.
[1] Thổ ngữ: tiếng nói riêng của một nơi.
"Nếu như trước khi đến cô tìm hiểu nhiều một chút, bây giờ cũng sẽ không kinh ngạc như vậy." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Lúc ấy ai mà ngờ tới thật sự phải đi đến cái nơi quỷ quái này chứ." Cô nhỏ giọng thầm thì.
Mặc dù lời của cô rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe được rất rõ ràng, thật ra thì chuyện phát sinh hai ngày qua cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, cô được tuyển vào cảnh sát gìn giữ hòa bình phần lớn đều là anh trợ giúp, mục đích chỉ là muốn lấy việc công làm việc tư để cho cô đến Samos chịu chút khổ cực.
Nhưng bây giờ thấy cô thương tích đầy mình, trong lòng anh lại có một cảm giác áy náy không xua đi được.
Đột nhiên, anh kéo khóa kéo của bộ quân phục ngụy trang xuống, lấy ra một cây năng lượng từ bên trong cùng của túi áo hai lớp, đưa cho cô, lên tiếng nói: "Ăn đi."
"Đây là cái gì?" Lúc thốt ra câu hỏi, Tòng Thiện bỗng cảm giác được tối nay mình giống như một đứa ngốc, hỏi vô số cái gì.
"Cây năng lượng, bộ đội đặc chủng dùng để bổ sung thể lực." Anh giải thích sự nghi ngờ của cô.
"Anh luôn mang theo thứ này bên mình sao?" Cô lại càng không hiểu, cũng không phải là đang tham gia tập trận, tại sao anh còn phải mang nó trong quân phục. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Đây là thói quen của tôi, mang theo bên mình một cây năng lượng, lúc cùng đường, nó có thể cứu một mạng người." Hàn Dập Hạo kiên nhẫn giải thích, đây cũng là trước đây thật lâu, lão đội trưởng của anh nói cho anh biết.
Nghe nói như thế, Tòng Thiện lại trả lại cây năng lượng cho Hàn Dập Hạo, "Nếu đã quý giá như vậy, tôi không ăn."
"Cô lại muốn làm mình làm mẩy gì thế hả." Hàn Dập Hạo nhíu mày, không vui mà nhìn cô chằm chằm.
"Không phải tôi làm mình làm mẩy, chẳng qua là tôi cảm thấy, không biết chúng ta còn phải nán lại ở chỗ này bao lâu, đợi đến lúc thật sự cùng đường, ăn cũng không muộn. Hơn nữa, chỉ có một cây, tôi ăn rồi, anh làm thế nào?" Từng câu từng chữ cô nói đều có lý.
"Cô xem, bộ dạng sống dở chết dở của cô hiện giờ, chỉ sợ là cô không đi ra ngoài được." Giọng anh không quá thân thiện, cô gái cô chấp này sao lại có nhiều băn khoăn như vậy, cô không thể ngoan ngoãn nghe lời một lần sao.
"Nhưng." Cô còn muốn nói điều gì đó.
Thế nhưng anh lại phát cáu, nhịn không được gầm nhẹ nói: "Cô gái! Tôi bảo cô ăn, thì cô ăn đi!"
Tuy nhiên, trong bụi cây bên cạnh lại có một loạt tiếng "Sột soạt" chuyển sự chú ý của bọn họ.
Ở cái nhìn chăm chú của bọn họ, một con rắn Châu Phi trưởng thành từ trong bụi cây bò ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT