Bầu trời xanh giống như phủ một tấm màn che màu lam nhạt, ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây vẩy xuống, ấm áp mà chiếu vào trên người, trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của cỏ xanh, làm người thư thái.

Đây là sân cỏ tư nhân, có chuyên gia quản lý, cho nên cỏ tốt hơn rất nhiều so với sân cỏ bình thường, những đứa trẻ chạy chơi đùa ở trước mặt, những người đàn ông thì mặc quần soóc đá bóng.

Giữa sân cỏ, bày một bàn ăn dài thuần trắng kiểu Âu, cách đó không xa, mấy xiên thịt nướng trên giá đang lượn lờ bốc lên, thịt và rau dưa nướng đến cháy vàng đang tỏa mùi thơm mê người, mấy vị phu nhân đang vây quanh cạnh giá nướng, vừa nướng thức ăn, vừa nói chuyện phiếm.

"Tòng Thiện, mẹ chồng chị thế nào rồi?" Vương Đình mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạc áo hở cổ, bên trong là những đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt, tóc dài giống như thác nước chiếu nghiêng xuống, một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai lấp lánh như ẩn như hiện, làm tôn lên làn da vốn trắng nõn của cô đến xinh đẹp động lòng người.

Cô bây giờ so với hai năm trước càng thêm vài phần ý vị của phụ nữ thành thục, bởi vì hôn mê gần một năm, thân thể vẫn luôn không tốt lắm, gầy gò rất nhiều, nhưng được cái làn da trắng, khí sắc cũng không quá kém, cho nên trông cũng không có bệnh hoạn, trái lại có một loại cảm giác kỳ ảo không thực của khói lửa nhân gian.

"Vẫn còn đang ở Venice với bố chồng của tôi, nghe nói cục phù trong mạch máu căn bản đã tan mất." Tòng Thiện vừa trả lời, vừa thuần thục mà quệt nước sốt lên mặt trên của cánh gà.

Tóc cô buộc một cái đuôi ngựa đơn giản, cả người mặc quần áo thoải mái màu hạnh, trông rất là sức sống.

Ngày đó Nhạc Thanh Lăng đột nhiên bất tỉnh, bác sĩ kiểm tra được trong não của bà có một cục máu, tuy nói kích thước không lớn, có thể dùng thuốc trị liệu làm giảm, nhưng được nhắc nhở sau này không thể tùy tiện tức giận nữa, bởi vì cảm xúc sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của bà.

Về sau Tòng Thiện mới từ chỗ của Hàn Dập Hạo biết được chuyện xảy ra đêm đó, nghe nói là Hàn Trường Hiên đề xuất ly hôn với Nhạc Thanh Lăng, mới dẫn tới bà bị kích động quá độ đột nhiên bất tỉnh, cũng mới phát hiện được cục máu đông trong động mạch não.

Sau khi Tòng Thiện biết bố chồng là vì cô mới nói những lời ấy, cô vừa cảm động lại vừa cảm thấy lòng có bất an, dù sao bố mẹ chồng cũng kết hôn mấy chục năm, nếu là vì cô mà ly hôn, dù thế nào cô cũng sẽ lương tâm bất an.

Cho nên sau khi Nhạc Thanh Lăng nằm trên giường, Tòng Thiện chủ động gánh vác việc chăm sóc bà, việc không chia lớn nhỏ đều là tự tay làm lấy, mặc dù Nhạc Thanh Lăng vẫn không bày sắc mặt hòa nhã với cô, nhưng Tòng Thiện lại không thèm để ý, còn nghĩ cách nói chuyện phiếm với Nhạc Thanh Lăng, khuyên răn bà.

Có lẽ là được Tòng Thiện cẩn thận chăm sóc mấy tháng đả động, cũng có lẽ là công lao lớn lao của bạn nhỏ Hàn Diệu Thần ở trong đó, Nhạc Thanh Lăng dần dần nghĩ thông suốt, thật ra thì Hàn Trường Hiên nói đúng, một nguyên nhân rất lớn mà Nhạc Thanh Lăng không chấp nhận Tòng Thiện là bởi vì lúc còn trẻ bà trải qua không vui, không có được cuộc sống mình muốn, cho nên trong những năm tháng về sau suy nghĩ từ từ vặn vẹo, rất thích thao túng người khác, nhất là hai đứa con trai.

Ở dưới sự đề nghị của Tòng Thiện, Hàn Trường Hiên phóng túng cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, dẫn Nhạc Thanh Lăng đi ra nước ngoài du lịch, mỗi ngày Tòng Thiện đều gọi điện hỏi thăm tình hình, từ bắt đầu Nhạc Thanh Lăng nói không tới hai câu thì đã cúp máy, càng về sau càng hưng phấn mà nói chuyện trên trời dưới đất với Tòng Thiện, còn nói cho Tòng Thiện biết, khúc mắc của bà đã hoàn toàn giải, không nghĩ tới bà sống hơn nửa đời người, đến bây giờ mới hiểu được người yêu nhất hóa ra vẫn luôn là Hàn Trường Hiên, người đàn ông dáng vẻ cực kỳ cường hãn này đã xâm nhập vào trong sinh mệnh của bà.

Tòng Thiện nhịn không được tò mò hỏi dò là cái gì đột nhiên khiến Nhạc Thanh tỉnh ngộ, Nhạc Thanh Lăng nói cho cô biết, lúc bọn họ ở Tehran (thủ đô của Iran), thì từng gặp phải một sự kiện đánh bom, bà tận mắt nhìn thấy người đầy trên đường sợ tới mức chạy loạn khắp nơi, có không ít người đàn ông vì chạy thoát thân, cho nên vứt bỏ vợ con một mình bỏ chạy.

Lúc ấy, bà bị người đẩy một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Hàn Trường Hiên một đấm đánh ngã người đàn ông đụng vào bà, sau đó ôm lấy bà liền chạy tới chỗ an toàn.

Lúc đó, bà nghe thấy bốn phía hỗn loạn, nói không sợ là giả, đợi đến Hàn Trường Hiên bỏ bà xuống thì bà mới nhìn thấy phía sau lưng của ông chẳng biết lúc nào đã có một lỗ máu.

Bà nhìn thấy sắc mặt của Hàn Trường Hiên tái nhợt mà té xỉu trên đất, lần đầu tiên bà cảm giác được sợ hãi, bà hốt hoảng mà kéo lấy người đi đường, cầu xin bọn họ giúp đưa ông đi bệnh viện, vậy mà không có một ai liếc nhìn bà lấy một cái. Sau đó xe cứu thương chạy tới, Nhạc Thanh Lăng cùng đi theo, cho đến Hàn Trường Hiên được đưa vào phòng cấp cứu, mới nghẹn ngào bật khóc.

Bà nhớ tới rất nhiều năm về trước, Hàn Trường Hiên cũng là như thế này, dùng tánh mạng của mình để đổi lấy bình an cho bà.

Bà nói, một tiếng ấy, bà cái gì cũng không làm được, chỉ có thể quỳ trên đất cầu xin trời cao phù hộ, bà vốn không tin đạo, nhưng khi đó, ngoại trừ không ngừng cầu nguyện ra bà thật sự không biết còn có thể làm những gì.

Bà nói, một tiếng ấy là một tiếng dài nhất trải qua trong cuộc đời của bà, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, cả người bà không ngừng run rẩy giống như lá khô trong gió rét.

Từng li từng tí chung sống với ông giống như thước phim quay chậm đang tái diễn ở trước mắt của bà, lúc đó bà mới biết được, tốt của ông, xấu của ông, bá đạo của ông, chung tình của ông, tất cả ưu khuyết điểm của ông đã sớm dung nhập vào trong sinh mệnh của bà giống như máu vậy, nếu ông không còn, vậy bà cũng sẽ chỉ là một tấm thân tàn khô héo.

May mà cuối cùng kỳ tích vẫn xuất hiện, Hàn Trường Hiên được cứu, nhưng dù sao ông cũng không còn trẻ tuổi, vì vậy thoáng cái ở trong bệnh viện nằm hơn nửa tháng, lúc này, hai người quyết định không nói cho người nhà biết. Để tránh bọn nhỏ ở trong bệnh viện, Nhạc Thanh Lăng không có mời hộ lý cao cấp, mà là tự mình phục vụ Hàn Trường Hiên, bà nói với ông, ông chăm sóc bà hơn nửa đời người, sau này thì để bà tới chăm sóc ông.

Hàn Trường Hiên dưỡng tốt vết thương, hai người quyết định tiếp tục du lịch, bọn họ đến Venice, rồi lại gặp phải phát sinh lũ lụt.

Ở đó, bọn họ nhìn thấy được nước lũ "lãng mạn" nhất trên thế giới, mọi người ca hát trong nước, vui mừng, hôn môi, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy nụ cười, bọn họ nghĩ, nếu đối mặt với tai họa cũng cười được, cuộc sống nhấp nhô ấy thì tính là cái gì?

Cuối cùng, Nhạc Thanh Lăng gửi cho Tòng Thiện một tấm hình, đó là tấm hình chụp bóng lưng của bà và Hàn Trường Hiên đứng ở trên quãng trường St Mark, bọn họ mặc áo mưa, nước đọng đến đầu gối của bọn họ, nhưng mười ngón tay của họ đan xen nhau, chặt như vậy, bền như vậy, dường như không có chuyện gì có thể tách bọn họ ra được.

Từ đó, cuối cùng Tòng Thiện cũng hoàn toàn yên tâm, Hàn Dập Hạo thấy cô nhìn chằm chằm bức ảnh cười ngây ngô, nhịn không được véo cái mũi của cô, hỏi cô có muốn cũng đi cảm nhận một chút nước lũ lãng mạn hay không?

Tòng Thiện lắc đầu, ôm lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo nói, chỉ cần ở cùng với anh, không khí, mưa móc, cỏ dại ven đường đều là lãng mạn nhất, cô cần gì phải bỏ gần tìm xa?

"Tòng Thiện, chị cười ngọt ngào như vậy, là nghĩ đến cái gì sao?" Tạ Nhất Nhất thấy khóe miệng của Tòng Thiện không tự chủ được cong lên một nụ cười, nhịn không được trêu ghẹo nói.

Tạ Nhất Nhất và Tề Danh Dương kết hôn có nửa năm, nói đến quá trình yêu đương của hai người này, quả thật có thể viết thành cuốn sách nữ theo đuổi nam, lúc ấy Tề Danh Dương cảm thấy Tạ Nhất Nhất tuổi còn nhỏ, sợ cô suy nghĩ không thành thục chẳng qua là ham muốn mới mẻ nhất thời, cho nên chết sống không đồng ý, nhưng kể từ khi nhìn thấy chuyện xảy ra ở trên người của Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh, suy nghĩ của anh đã phát sinh thay đổi, nếu như cuộc sống tràn đầy biến cố không thể biết trước được, sau đó người yêu cũng có thể đột nhiên rời khỏi mình, vậy tại sao không thừa dịp có thể yêu thì yêu thật tốt, cần gì phải tăng nhiều gánh nặng cho mình, tương lai không nhất định sẽ xảy ra chuyện, coi như bây giờ sợ bóng sợ gió đi?

Nghĩ thông suốt điểm này, Tề Danh Dương tiếp nhận Tạ Nhất Nhất vốn không có khó khăn như vậy, lại trải qua dưới sự nỗ lực không ngừng của nữ đồng chí Tạ Nhất Nhất, hai người rốt cuộc kết thành vợ chồng, hơn nữa từ tình hình trước mắt xem ra, cuộc sống hôn nhân của bọn họ hết sức mỹ mãn, được gọi là một cặp đẹp đôi gương mẫu của quân khu S.

"Cô cũng cười thật ngọt ngào đấy, có phải cũng nghĩ đến người kia của nhà cô hay không?" Một cô gái trẻ tuổi ngoại hình xinh đẹp đường nét có chút thiên về con lai cười xen vào nói, cô là vợ của Tiễn Thiểu Kiệt— Đỗ Vi Vi.

Nói đến đôi oan gia Tiễn Thiểu Kiệt và Đỗ Vi Vi này, người ở đây không khỏi cảm thán thần số phận này người phàm không thể đoán được suy nghĩ, sau khi Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện kết hôn không bao lâu, Tiễn Thiểu Kiệt liền bị người trong nhà ép cưới thiên kim ngân hàng Đỗ thị làm vợ, đây triệt để là một cuộc buôn bán quan hệ hữu nghị, cho nên đều rất không vừa mắt. Bối cảnh trưởng thành của Đỗ Vi Vi "không giống bình thường", nghe nói là từ nhỏ đã bị ông nội mình ném vào Tung Sơn Thiếu Lâm, là nữ đệ tử tục gia của Thiếu Lâm.

Có thể nghĩ là biết, Đỗ Vi Vi tuyệt không phải là thiên kim hào môn bình thường, cá tính của cô đơn thuần thẳng thắn, có lúc trực tiếp đến mức gần như thô lỗ, một người chủ nghĩa hoàn mỹ có chút thích sạch sẽ có chút mắc chứng OCD như Tiễn Thiểu Kiệt, làm sao có thể dung nhẫn một cô vợ "vô cùng thô kệch" ?

Vì vậy hai người nhìn nhau chán ghét nhau, ai cũng không can thiệp ai.

Cuộc sống như thế qua một năm, mọi người bình an vô sự, không nghĩ tới một lần say rượu lại thay đổi mối quan hệ của hai người, đó vẫn là ở trong hôn lễ của Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện, Tiễn Thiểu Kiệt bị chuốc hơi nhiều, trong rượu lại bị người phụ nữ nào đó rắp tăm động tay động chân, mà Đỗ Vi Vi không thạo về rượu cũng uống đến đầu choáng váng, Câu Thư Huyên thấy hai người này bơ phờ, dứt khoát đã để cho bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, không nghĩ tới, hai người cứ như vậy xảy ra quan hệ, Đỗ Vi Vi còn một lần thì "trúng thưởng", ông bà nhà họ Tiễn mừng rỡ không thôi.

Con cũng đã có, Tiễn Thiểu Kiệt tuy không tình nguyện nhưng cũng không thể không chịu trách nhiệm, mà Đỗ Vi Vi cũng là một người thành thực, cô cho rằng một khi quyết định muốn xây dựng gia đình thì nhất định phải toàn tâm toàn ý mà kinh doanh mối tình này, cũng không chấp nhận chút xíu cặn bã nào. Vì Vậy cô tìm Tiễn Thiểu Kiệt ngả bài, ép anh không cho anh tiếp tục có bất kỳ liên lạc gì với oanh oanh yến yến ở bên ngoài, Tiểu Thiểu Kiệt ngại vì cô là phụ nữ có thai làm lớn, đành phải ngoài miệng giả vở đáp ứng, nghĩ thầm chỉ cần cô không bắt được nhược điểm cũng là thiên hạ thái bình.

Không nghĩ tới, thế nhưng anh lại đánh giá thấp thủ đoạn và quyết tâm của Đỗ Vi Vi, mỗi một lần anh vừa muốn gọi điện đến một người đẹp, Đỗ Vi Vi sẽ xuất hiện ở trước mặt của anh, trực tiếp ném vỡ đi động của anh.

Tiễn Thiểu Kiệt bị hành động giống như người phụ nữ đanh đá của cô tức giận đến mức phát run, Đỗ Vi Vi lại nói nếu anh đã đáp ứng cô, thì phải nói được làm được, nếu không cô thà không cần đứa bé này, hơn nữa còn dùng hết mọi cách khiến anh thân bại danh liệt.

Vì vậy hôn nhân biến thành chiến tranh, bất kỳ bên nào cũng không chịu nhận thua, Tòng Thiện nghe được một chút "tình bào tuyệt mật" ấy từ Hàn Dập Hạo, nghe nói Tiễn Thiểu Kiệt thỉnh thoảng chọc giận Đỗ Vi Vi, Đỗ Vi Vi sẽ không chút lưu tình mà trình diễn "tất cả võ thuật", Tiễn Thiểu Kiệt đáng thương nào chịu các đối đãi này, nhưng bố mẹ giúp Đỗ Vi Vi, anh lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập "xấu hổ" đi ra ngoài gặp người, đành phải ở lại trong nhà hầu hạ "lão phật gia" tôn kính không chọc nổi này.

Nhưng khiến tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, sớm chiều chung sống mấy tháng, Tiễn Thiểu Kiệt lại yêu Đỗ Vi Vi, Hàn Dập Hạo rất là hoài nghi thằng ranh này có khuynh hướng bị ngược, dùng lời của anh mà nói, chính là "đầu óc của Tiễn Thiểu Kiệt là bị đánh hỏng, cho nên sẽ yêu cọp mẹ này?" (Tòng Thiện trừng mắt nhìn anh, vạch trần vết thương lòng của anh "Vậy anh không nói lúc đầu anh cũng là từng bị em đánh?")

Tuy tất cả mọi người nghĩ mãi mà không rõ, nhưng việc này không ảnh hưởng chút nào tới tình cảm càng ngày càng tốt, như keo như sơn của Tiễn Thiểu Kiệt và Đỗ Vi Vi, con trai bảo bối mới ra đời chưa tới nửa năm, trong bụng của Đỗ Vi Vi lại có thai.

Bởi vì Đỗ Vi Vi là phụ nữ có thai, ở dưới sự yêu cầu liên tục của Tiễn Thiểu Kiệt, cô chỉ phải ngồi ở trên ghế, nhìn bọn Tòng Thiện xử lý nguyên liệu nấu ăn, mình thì tán gẫu với bọn họ.

Tạ Nhất Nhất bị trêu chọc, lập tức cười đáp lễ nói: "Chị Vi Vi, nếu nói người cười ngọt ngào nhất ở đây, vậy nhất định là chị rồi, chị nhìn xem anh Thiểu Kiệt đá bóng vẫn không quên nhìn chị ở nơi này, không khí xung quanh chị đều ngọt đến phát ngán."

"Nói bậy." Đỗ Vi Vi đỏ mặt, giả vờ giận trừng mắt lườm Tạ Nhất Nhất một cái.

Tòng Thiện và Vương Đình cũng cười, Tạ Nhất Nhất nói cũng không hoàn toàn chính xác, mấy người đàn ông đá bóng đều thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn vợ yêu đang làm những gì, một trận đá bóng đãng trí, càng giống như là luyện tập chạy bộ trên sân cỏ hơn.

Lúc này bạn nhỏ Hàn Diệu Thần và mấy đứa nhóc tuổi xấp xỉ chơi đến điên cuồng, Tòng Thiện cũng không quản cậu, để cho cậu chạy trốn đầu đầy mồ hôi.

Mà bạn nhỏ Câu Tĩnh Dao vẫn còn ngủ rất thuần thục ở trong xe đẩy nhỏ của nó, cho nên mẹ của bọn nhỏ mới có thời gian rãnh nói chuyện phiếm.

Vương Đình đang nói cho Tòng Thiện biết, cô gặp được Thẩm Tòng Như ở trong trường học, tuy ngay cả con cũng đã có, nhưng ý nghĩ cô muốn đi Vân Nam dạy vẫn chưa từng thay đổi.

Câu Tử Minh đương nhiên là không đồng ý, nhưng Vương Đình nói ban đầu lúc cô rời đi, đã đáp ứng bọn nhỏ nhất định sẽ trở về, cho nên cho dù để cho cô trở về một tháng cũng được.

Câu Tử Minh bị cô quấn lấy không còn cách nào khác, đành phải đáp ứng chờ con gái lớn chút, sẽ đi với cô, nhưng không phải đi làm giáo viên, mà là đi chủ trì khai mạc trường học mới.

Vương Đình đương nhiên vui vẻ, cô là một người không chịu ngồi yên, con gái cũng không cần cô lúc nào cũng mang theo, cho nên cô quyết định tiếp tục siêng năng học lấy bằng Thạc sĩ, cũng vì vậy mà cô mới gặp được Thẩm Tòng Như khi trở về sân trường.

"Bây giờ nó thay đổi rất nhiều, có lẽ là cái chết của mẹ nó là kích động rất lớn đối với nó." Tòng Thiện thở dài, nói.

Lòng người là thứ bắt không thấu nhất, ai có thể nghĩ tới, ở giây phút sinh tử, Thẩm Tòng Như đã từng vì tư lợi không có chỉ lo lắng cho chính mình mà chạy trốn, và Trương Thục Hiền luôn nhìn cô không vừa mắt lại dùng tánh mạng để đổi lấy bình an cho cô và Thẩm Tòng Như.

Hàn Dập Hạo từng nói, muốn lấy lại công đạo đối với những người có lỗi với cô, An Đạo Ninh té từ trên cầu thang xuống, gãy chân, lại bởi vì cố ý giết người bị kêu án tù chung thân, vốn là ông có thể bị phán tử hình, nhưng Hàn Dập Hạo lại nói một phát súng giết chết ông quả thực lợi cho ông quá, sẽ khiến cho súc sinh tội ác tày trời này sống quãng đời còn lại ở trong ngục, ngày ngày bị đám tù nhân đánh đập ức hiếp.

Mà đám Tô Nhị Hà trốn đến nước ngoài cũng không thể may mắn tránh khỏi, ít tiền bà mang đi từ nhà họ An bị người mà Hàn Dập phái đi lừa hết sạch, còn bị ép ký giấy vay nợ kếch xù, bà và An Nhuế người không có đồng nào, hôm nay đã luân lạc tới mức bán da thịt mà kiếm sống.

Về phần kẻ tiểu nhân vô sỉ Lương Tư Hàn, kết quả đương nhiên cũng không tốt đi đâu, trong lúc hắn đương chức đã làm không ít chuyện thất đức, Hàn Dập Hạo sao chép ngọn nguồn của hắn, cũng đưa hắn vào trong ngục.

Cho nên, người không thể chất chứa lòng hại người, bởi vì không phải là không báo, chẳng qua là thời điểm chưa tới.

"Ừm." Vương Đình gật đầu, đồng ý nói, "Tôi nhìn bộ dáng của cô ấy đích thật là thay đổi không ít. Tòng Thiện, bây giờ cô ấy làm gì để sống?"

"Mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền vào thẻ của nó." Tòng Thiện nói, "Nhưng nó hiểu chuyện, cũng không có xài tiền bậy bạ, còn nói muốn vừa học vừa làm, tự mình nuôi sống mình."

"Vậy là tốt rồi." Vương Đình gật đầu, chuyện xảy ra trong nhà họ Thẩm cô cũng biết, nói thật, lúc cô nghe được Thẩm Tòng Như và Trương Thục Hiền cứu Tòng Thiện, thì ngay từ đầu cô là không tin, nhưng nghĩ lại, cũng không phải tất cả mọi người đều hỏng đến hết thuốc chữa, chỉ cần có thể sửa đổi, thì vĩnh viễn sẽ không có muộn.

Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ con lanh lảnh vang lên, hóa ra là con trai của Tiễn Thiểu Kiệt và Đỗ Vi Vi thức dậy, không có cảm giác được lồng ngực ấm áp của mẹ, vì vậy khóc lên.

Đỗ Vi Vi lập tức đứng dậy ôm con trai, Tiễn Thiểu Kiệt cũng chạy tới.

Trong lòng Vương Đình và Câu Tử Minh lộp bộp, thầm kêu không tốt, quả nhiên bọn họ còn chưa có chạy tới bên cạnh con gái, bạn nhỏ Câu Tĩnh Dao bị tiếng khóc đánh thức miệng mếu máo, cũng khóc theo.

"Cục cưng, đừng khóc, mẹ ở đây." Vương Đình ôm lấy con gái, vỗ nhẹ lên lưng của nó, mềm giọng an ủi nói.

"Ba cũng ở đây, cục cưng, đừng khóc." Thấy tiếng khóc của con gái nhỏ dần, Câu Tử Minh đón lấy Câu Tĩnh Dao vẫn còn đang khóc thút thít từ trong tay của Vương Đình, ôm lấy cô bé chầm chậm đi đi lại lại.

Hai năm trước Vương Đình trúng đạn, được Câu Tử Minh khẩn cấp đưa đến bệnh viện, ước chừng bác sĩ cứu chữa một ngày một đêm mới miễn cưỡng cứu được đứa bé trong bụng của cô, nhưng cô lại bởi vì mất máu quá nhiều trở thành người thực vật.

Vốn là Câu Tử Minh định nhịn đau không muốn đứa bé này, để tránh tạo thành gánh nặng quá lớn cho sức khỏe của Vương Đình, song, lúc anh nói ra những lời này ở bên tai của Vương Đình, Vương Đình liên tục không có phản ứng lại chảy nước mắt, bác sĩ nhìn thấy tình cảnh này rất là cảm khái, nói, ông làm nghề y mấy chục năm còn chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, vốn là dựa theo vết thương đạn bắn của Vương Đình và tố chất sức khỏe của cô nghiêm trọng như vậy, hẳn là chịu không nổi phẫu thuật, không nghĩ tới, vẫn là khó khăn chịu đựng qua, hơn nữa, đứa bé trong bụng vẫn còn sống như kỳ tích.

Ông bác sĩ này nói, có lẽ đây là ý nguyện của người mẹ, nếu như bỏ cái thai, nói không chừng trái lại sẽ làm cơ thể của người mẹ mất đi ý chí muốn sống, ông đề nghị, nếu đã là tình trạng này, không bằng lưu lại đứa nhỏ, nói không chừng kỳ tích vẫn sẽ xuất hiện.

Nhà họ Câu đưa Vương Đình đến bệnh viện tốt nhất tiếp nhận trị liệu tốt nhất, cô không có ý thức, dinh dưỡng chỉ có thể thông qua ống dẫn, bào thai trưởng thành cũng hết sức chậm.

Hơn nữa phản ứng mang thai trong lúc có thai tạo thành gánh nặng càng lúc càng nặng cho sức khỏe của Vương Đình, vạn bất đắc dĩ, ở lúc cô mang thai tám tháng, mổ lấy Câu Tĩnh Dao ra.

Đứa nhỏ ra đời hết sức nhỏ gầy, tình hình rất không ổn định, ở phòng giám sát chừng ba tháng mới có thể ôm về nhà.

Mà trong lúc này, mỗi ngày Câu Tử Minh đều nhìn con gái qua tấm kính, vừa nhìn là có thể nhìn mấy tiếng, sau đó anh trở về phòng bệnh, nói rõ ràng rành mạch tình hình của con gái cho Vương Đình đang trong hôn mê nghe, nói cho cô biết "hôm nay con gái nhắm mắt", "hôm nay con gái ăn năm lần, bụng chỉ bài tiết một lần"

Cứ như vậy, tái diễn ngày qua ngày, Vương Đình đột nhiên bắt đầu có phản ứng, khi Câu Tử Minh nói cho cô biết, lúc con gái cười, khóe miệng của cô bé dường như cũng hơi phát ra tiếng.

Câu Tử Minh rất là kích động, xin bác sĩ ghi âm tiếng của con gái, mỗi ngày phát ở bên tai của Vương Đình.

Sau đó anh lại càng thường xuyên ôm con gái đến bên cạnh của Vương Đình, muốn có thể đánh thức Vương Đình.

Cứ như vậy qua một năm, mãi đến ngày đó, lần đầu tiên Câu Tĩnh Dao gọi hai chữ "mẹ, mẹ", thì lông mi của Vương Đình bắt đầu giật giật.

Câu Tử Minh phấn khởi không thôi, vội vàng dụ dỗ con gái gọi thêm mấy lần, con gái cũng rất nhu thuận, liên tục gọi "mẹ, mẹ" không ngừng, mà rốt cuộc Vương Đình cũng từ từ mở mắt trong nhiều tiếng non nớt của trẻ nhỏ.

Trong khoảnh khắc đó, Câu Tử Minh chảy nước mắt, anh ôm Vương Đình và con gái, khóc không thành tiếng.

Sau đó, ông trời không có tiếp tục hành hạ một nhà ba người đáng thương này nữa, sức khỏe của Vương Đình hồi phục rất tốt, không có qua mấy tháng là có thể về nhà, trên dưới nhà họ Câu hân hoan, vô cùng náo nhiệt mà đón Vương Đình và tiểu bảo bối về nhà.

Vương Đình và Câu Tử Minh rất nhanh đã nhận giấy chứng nhận, cử hành hôn lễ, trải qua nhiều như vậy, Câu Tử Minh học được quý trọng, hết thảy lấy vợ con làm trọng, playboy ngày trước hoàn toàn một đi không trở lại.

Nhưng cuộc sống của bọn họ tuy hạnh phúc mỹ mãn, lại có một chuyện lại khước từ bọn họ, đó chính là sức khỏe của tiểu bảo bối Câu Tĩnh Dao quá yếu.

Câu Tĩnh Dao vốn sinh ra đã non yếu, rất dễ ngã bệnh, nhưng bộ dáng còn xinh hơn so với búp bê, đứa nhỏ nhỏ như vậy sao không cưng cho được? Trên dưới nhà họ Câu đối với cô bé quả thật cưng tới cực điểm, nhất là Câu Tử Minh, đối với bảo bối trải qua nhiều trăm cay nghìn đắng mới có được này, anh tuyệt đối là người cha hiền tiêu chuẩn, Vương Đình tuy cũng thương đứa nhỏ, nhưng có lúc vẫn cảm thấy Câu Tử Minh thái quá, ví dụ như Câu Tĩnh Dao ăn vạ không chịu ăn cơm, anh lập tức lái xe đi mua cho cô bé một đống lớn đồ ăn vặt cô bé thích ăn, Câu Tĩnh Dao không thích đi bộ, Câu Tử Minh liền cả ngày ôm lấy cô bé, đến công ty cũng muốn dẫn theo, dường như rất sợ chỉ một thoáng anh không chú ý, con gái liền không thấy tăm hơi vậy.

Mà cô bé cũng là người tinh ranh, biết ba thương nó nhất, đối với nó cầu gì được nấy, vì vậy liền thích dựa vào Câu Tử Minh, đi đâu cũng phải đi theo, không thấy anh thì bắt đầu càng không ngừng hỏi "Ba đâu? Ba ở đâu?", nếu thời gian dài vẫn không thấy, nhất định muốn mẹ ôm nó đi tìm ba.

Cũng chính bởi vì như thế, tất cả xã giao bên ngoài Câu Tử Minh đều không tham gia, nếu như không thể không đi, anh cũng sẽ rời cuộc trước thời gian, chạy về nhà đi ôm vợ con.

Vương Đình từng bất mãn nói anh quả thực là "nô của con", tiếp tục cưng chiều như thế nữa, sớm muộn gì Câu Tĩnh Dao cũng sẽ bị làm hư.

Câu Tử Minh lại không cho là đúng, một tay ôm vợ, một tay ôm con gái, vừa lòng thỏa ý nói: "Bởi vì bảo bối là em cực khổ sinh ra, cho nên anh cưng chiều nó thế nào cũng không đủ."

"Hàn Diệu Thần, con không được chạy, mau tới đây cho mẹ!" Cùng là trẻ sinh non, đầu này Câu Tử Minh vì sức khỏe yếu ớt của con gái mà đau lòng, đầu kia Tòng Thiện lại vì con trai bảo bối quá tràn đầy tinh lực cũng cảm thấy nhức đầu.

"Hi hi!" Cậu nhóc chơi rất vui vẻ, vốn không có nghe thấy lời của mẹ, hai chân mũm mĩm còn chạy không ngừng, hoàn toàn coi truy đuổi của mẹ trở thành vui đùa.

Song, cậu còn chưa có chạy ra được mấy bước, đã bị chân dài của ba mình bắt kịp, cơ thể nhẹ bẫng, liền bị bế lên.

"Hàn Diệu Thần, con nhìn xem con xuất bao nhiêu mồ hôi rồi!" Tòng Thiện đuổi theo tới, cầm khăn tay lau mồ hôi đầy đầu của con trai, nghiêm mặt dạy dỗ, "Lúc mẹ bảo con dừng lại con phải dừng lại, lại không nghe lời sẽ đánh mông!"

"Dạ biết, mẹ." Cậu nhóc thừa nhận sai lầm cũng rất nhanh, chỉ có điều chưa tới một phút, cậu lập tức quên ngay.

Tòng Thiện cũng biết con trai là một người không có trí nhớ, đành liếc nhìn Hàn Dập Hạo một cái, bảo anh ôm con trai qua ăn chút gì đó.

"Em gái khóc." Cậu nhóc lờ mờ nghe được tiếng khóc nức nở đứt quãng của tiểu bảo bối nhà họ Câu, trợn to hai mắt, muốn tránh thoát ôm ấp của ba, nhảy xuống.

Hàn Dập Hạo buông cậu ra, cậu nhóc lập tức chạy đến bên chân của Câu Tử Minh, ngước đầu nhỏ lên, giọng mềm mại an ủi nói: "Em gái, em gái, em đừng khóc, anh trở lại rồi."

"Anh." Tiểu bảo bối nhà họ Câu nhìn thấy anh trai nhỏ, nín khóc mỉm cười, dang hai tay ra, muốn anh trai nhỏ ôm.

Những người lớn đều nở nụ cười, tình cảm của hai tiểu bảo bối này vô cùng tốt, lúc Câu Tĩnh Dao khóc, ngoại trừ Câu Tử Minh và Vương Đình ra, cũng chỉ có Hàn Diệu Thần có thể dụ dỗ cô bé không khóc. Mà Câu Tĩnh Dao nũng nịu trước mặt này, Hàn Diệu Thần chỉ lớn hơn một hai tháng biểu hiện giống như một tiểu người lớn vậy, rất thích săn sóc cô bé, mình có đồ ăn ngon nhất định sẽ chia cho em gái một nửa, không keo kiệt chút nào.

Nhìn hai tiểu bảo bối ôm cùng một chỗ, hốc mắt của Tạ Nhất Nhất hơi ửng đỏ, cô kéo tay của Tề Danh Dương nói: "Ông xã, chúng ta cũng sinh một bé cưng đi."

Ánh mặt trời rực rỡ như thủy tinh, một nơi xa xôi khác của địa cầu, lúc này chính là đêm tối.

Trong phòng ngủ rộng rãi nhưng cũng không xa hoa, trong không khí tràn ngập mùi dục vọng nồng nặc đến không tan nổi, tiếng thở gấp của cô gái mềm mại đáng yêu và tiếng gầm trầm thấp của người đàn ông vang lên trong đêm kích tình, thân thể khỏe đẹp phập phồng qua cực kỳ lâu mới lặng lại.

"Thư Huyên." Tóc đen của Đường Tuấn bị mồ hôi làm ướt, làn da màu đồng sáng bóng như ngọc đẫm mồ hôi, mắt phượng xinh đẹp rủ xuống, đáy mắt sâu sắc, ngũ quan ấy còn xinh đẹp hơn so với cô gái, bởi vì nhiễm sắc dục mà trông càng hấp dẫn mê người hơn.

Anh say mê mà nhìn cô gái mệt chết trong lòng, phát hiện nhìn cô thế nào cũng nhìn không đủ. Bàn tay yêu say đắm không thôi mà vuốt ve trên da thịt mềm mại của cô gái, dục vọng vừa mới khôi phục lại có khuynh hướng ngẩng đầu.

Cô gái này là người anh đã thầm mếm từ nhỏ, cô rất ưu tú, tính tình độc lập lại rất có suy nghĩ, cô cởi mở như gió, ở ba nước cô đi, bên cạnh cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, cô là sự tồn tại chói mắt như thế, là nỗi nhớ xa không thể chạm trong lòng anh.

Anh vẫn luôn kìm nén tình cảm của mình, vừa là cảm thấy mình không xứng với cô, lại vừa là bởi vì một khi nói ra, ngay cả tư cách lặng lẽ nhớ cô cũng không có.

Cho nên qua nhiều năm như vậy, anh chỉ đứng ở đằng xa ngắm nhìn cô, thỉnh thoảng lấy được chút tin tức liên quan tới cô từ chỗ của Câu Tử Minh, cô tìm được người đàn ông cô yêu, đính hôn, tính định cư ở Nam Phi.

Lúc đầu khi nghe được tin này, trong lòng của anh là đau đớn, nhưng anh cũng là chúc phúc cô có thể tìm được tình yêu đích thực, cho dù đời này anh đều phải mang theo tình cảm thương tiếc cả đời đối với cô, anh cũng hi vọng cô có thể sống vui vẻ hạnh phúc.

Cô gái yêu mến tìm được "chân mệnh thiên tử" của mình, anh sẽ không còn lý do kiên trì tới cùng, vì vậy anh bắt đầu đi theo Câu Tử Minh và Tiễn Thiểu Kiệt chơi đùa phụ nữ, trầm luân ở trong “Hoàn phì, Yến sấu” (ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy), cho rằng có thể từ đó không nhớ tới cô nữa.

Song, những năm gần đây, anh chọn bạn gái bên mình đều ít nhiều mang theo bóng dáng của cô, anh chưa từng có ngừng tưởng nhớ tới cô.

Cho đến khi nghe được tin tức cô chia tay, anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống lại cần, vì vậy anh quyết định, chờ cô về, anh muốn tranh thủ một lần cuối cùng, dùng hết cố gắng để thử một lần, bởi vì sáu năm qua anh trải qua đủ rồi.

Cho nên anh không có việc gì thì chạy đến nhà họ Câu, quấn lấy cô nói chuyện phiếm, tiêu tan xa cách sau sáu năm, cô sẽ không cảm thấy xa lạ với anh.

Song, thái độ của cô đối với anh vẫn giống như đối đãi với em trai vậy, vừa thân thiết lại vừa xa lánh. Anh nghĩ, cô thông minh như vậy, không thể nào không nhìn ra được tâm ý của anh, cô là cố ý giả bộ không biết.

Anh hơi có chút thất vọng, nhưng không có nhụt chí, anh đã sớm biết muốn cô đón nhận anh nhất định không dễ dàng, giờ đây anh chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh tấm lòng của anh.

Sau đó, anh tích cực tham gia chuyện nhà họ Câu, chỉ cần có liên quan tới cô, anh đều toàn lực ứng phó.

Cho nên, anh cùng cô đi nước Đức tìm tình nhân của Tần Kha, tuy anh cũng là hận Tần Kha thấu xương, vỗ tay khen hay đối với kết quả bị nổ gãy tứ chi, vùi thân bụng cá, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, anh vẫn là phải cảm ơn chuyến đi nước Đức ấy.

Bởi vì nếu không phải bọn họ bị người ám toán, Câu Thư Huyên uống đồ uống pha lẫn thuốc, anh cũng sẽ không triền miên cả đêm với cô ở trong khách sạn, chiếm được người phụ nữ anh hằng mơ ước.

Một đêm đó, Câu Thư Huyên không để cho anh nói ra, nhưng anh nhìn ra được, Câu Thư Huyên đối với anh không phải là không có chút tình cảm nào, nếu không cũng không cần đợi đến anh đảm đương súng lửa "giải dược" cho cô.

Sau khi xử lý xong chuyện trong nước, cô lại bước lên con đường từ thiện của cô, lần này, anh quyết định không buông tay nữa, cùng cô qua mấy nước, mỗi khi ở giây phút nguy nan, anh đều sẽ lao tới che chắn ở trước mặt của cô.

Có lẽ thật sự ứng với câu "liệt nữ sợ lang dây dưa" ấy, cho dù trong lòng Câu Thư Huyên có nhiều cố kỵ đi nữa, cuối cùng cũng đón nhận anh.

Giờ đây quan hệ giữa bọn họ dù chưa công khai, nhưng đã ở với nhau, mà mỗi đêm, anh cũng không cần tiếp tục gối đầu một mình khó ngủ nữa, mà là có thể ôm lấy người con gái yêu mến cùng nhau đi ngủ.

"Hửm?" Câu Thư Huyên mệt đến mí mắt cũng không muốn nâng lên, cô thật sự là mệt không chịu nổi, trên thực tế, mỗi đêm cô đều sẽ bị anh giày vò đến rất khuya, cô thật sự nghĩ không ra, Đường Tuấn cũng là đàn ông ba mươi tuổi rồi, sao ở chuyện này lại giống như cậu nhóc trẻ tuổi vừa khai trai vậy, nhu cầu tràn đầy như vậy. Xem ra, thật không nên tìm đàn ông tuổi nhỏ hơn mình.

Đường Tuấn nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, trong lòng trỗi lên cảm giác thỏa mãn nồng đậm và tự hào, anh đột nhiên nói: "Thư Huyên, chúng ta sinh một đứa bé đi."

Anh biết cô có một tâm nguyện, đó là có thể ôm một đứa con thuộc về chính mình ở trước tuổi ba mươi lăm, mà năm nay Câu Thư Huyên cũng đã ba mươi bốn rồi, cho nên anh muốn cùng cô cùng đạt được nguyện vọng này.

"Ừm." Câu Thư Huyên đáp một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay là không đồng ý, liền ngủ mất.

Thật ra thì cô muốn nói, cô đã không có uống thuốc tránh thai, nói không chừng bây giờ trong bụng đã có cục cưng rồi, anh đừng tiếp tục "dũng mãnh" như vậy nữa.

Nhưng cô quá mệt, những lời này vẫn là ngày mai rồi nói sau.

Đường Tuấn biết cô rất mệt, ban ngày có rất nhiều chuyện phải bận rộn, ban đêm còn phải ứng phó với đòi hỏi của anh, khó trách trong khoảng thời gian này cô lại gầy như vậy.

Anh cũng biết mình hơi yêu cầu vô độ, nhưng anh cũng không khống chế được, khát vọng lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc chiếm được cô, bảo anh làm sao không hưng phấn cho được, hận không thể lúc nào cũng quấn quýt si mê lấy cô.

Vuốt ve bụng vẫn bằng phẳng của cô, khóe miệng của Đường Tuấn cong lên một nụ cười dịu dàng, khuynh quốc khuynh thành như vậy.

Hằng đêm anh cố gắng "cày cấy", chỉ sợ nơi này đã có tiểu bảo bối rồi, đợi cô thật sự có, hẳn là cô cũng sẽ không từ chối chiếc nhẫn cầu hôn của anh nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play