Không biết khóc bao lâu, mãi cho đến có người gõ cửa, truyền đến tiếng của ông Nhạc: "Dập Hạo, Tòng Thiện, hai đứa mở cửa mau."

Hai người mới trở về thực tế, Tòng Thiện tuy đau buồn, nhưng không muốn để ông cụ lo lắng, vì vậy rất nhanh lau đi nước mắt trên mặt, để Hàn Dập Hạo ra xem.

Hàn Dập Hạo lo lắng nhìn cô, sau đó đi tới mở cửa phòng.

"Hai đứa làm sao vậy? Tòng Thiện đang khóc?" Ông Nhạc lo lắng hỏi, vừa rồi có người làm đi qua, nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh bất thường, mới đi thông báo cho ông biết, ông ở cửa nghe một hồi, xác nhận là tiếng khóc, cho rằng Dập Hạo ức hiếp Tòng Thiện, mới nóng lòng gõ cửa.

"Không có chuyện gì đâu ạ, vừa rồi cô ấy mới xem một bộ tiểu thuyết, nói rất cảm động, mới khóc." Hàn Dập Hạo nói dối.

"Cháu cho rằng ông ngoại già hồ đồ hả?" Ông Nhạc bất mãn khiển trách, "Ông rõ ràng nghe thấy Tòng Thiện đang khóc, hơn nữa khóc rất là đau lòng, có phải cháu bắt nạt người ta rồi hay không?"

"Ông ngoại, ông nói bừa gì vậy, sao cháu có thể bắt nạt cô ấy được ạ." Hàn Dập Hạo nói xong, ôm lấy bả vai của ông Nhạc, đưa ông về phòng, "Thời gian không còn sớm, ông về nghỉ ngơi sớm một chút, chúng cháu không có chuyện gì đâu ạ."

"Ông ngoại, anh ấy không có bắt nạt cháu, cháu thật sự bị tiểu thuyết làm cảm động đến khóc ạ." Tòng Thiện cũng đi ra, cười phụ họa theo cách nói của Hàn Dập Hạo.

"Hai mắt khóc đến sưng như vậy, còn nói không có sao." Ông Nhạc hiển nhiên không tin cách nói của cháu trai, nghiêm mặt dạy dỗ, "Nếu để cho ông biết cháu bắt nạt Tòng Thiện, xem ông trừng trị cháu thế nào." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Ông ngoại, ông yên tâm, nếu như anh ấy thật sự bắt nạt cháu, cháu nhất định tố cáo với ông ạ." Tòng Thiện cười nói, lại lần nữa nhấn mạnh mình không có sao.

Hàn Dập Hạo cũng lặp lại rất nhiều lần, ông Nhạc mới yên tâm quay về, ông cũng không quên dặn dò Tòng Thiện nói: "Cháu mang thai, không nên động một tí là khóc, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy."

"Cháu sẽ chú ý." Tòng Thiện gật đầu, "thụ giáo" nói.

Cửa phòng vừa đóng lại, Tòng Thiện liền nhào vào trong ngực của Hàn Dập Hạo, cô không dám khóc lớn như vừa rồi nữa, chỉ có thể mặc cho nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xuống ở trên lồng ngực của anh.

"Anh biết em rất khổ sở, nhưng thù của Tiểu Kha còn chờ em đến báo, em nhất định phải chống đỡ." Hàn Dập Hạo đau lòng nói.

Tòng Thiện dùng sức nắm chặt quả đấm, chậm chạm lại rất dùng sức gật đầu, cô biết, cô nhất định phải chống đỡ, nhất định phải tự tay bắt tên súc sinh Tần Kha ấy! Nhưng, sau cơn đau, cô ý thức được chỗ không bình thường, ngẩng đầu lên, ánh mắt ửng đỏ, còn vươn ánh lệ, cô hỏi: "Sao nhà họ Câu lại có cảnh sát nghe lén? Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì?"

Hàn Dập Hạo đành nói ra tin tức Vương Đình không rõ tung tích.

Một đêm liên tục gặp hai lần đả kích, sắc mặt Tòng Thiện tái nhợt đến dọa người, Hàn Dập Hạo càng thêm lo lắng, chỉ sợ cô ngất đi.

May mà ở liên tục trấn an của anh, Tòng Thiện dần dần tỉnh táo lại, anh ôm cô đến bên giường ngồi xuống, cô đột nhiên nói: "Ngày mai em muốn về nước."

"Anh cũng là định hai ngày này thì trở về." Hàn Dập Hạo tán thành nói, "Nhưng phải chào tạm biệt với ông ngoại trước đã."

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Hàn Dập Hạo thở dài, ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau, dùng qua bữa sáng, Hàn Dập Hạo liền đến chào tạm biệt ông ngoại, anh không có giấu diếm ông cụ, nói ra sự thật tối hôm qua.

Ông cụ nghe xong, cũng thổn thức một lúc, nói: "Tòng Thiện là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng làm cho ông cảm thấy vui mừng. Ông biết ông không giữ được hai đứa, nhưng sau khi trở về, cháu phải nhớ kỹ, chuyện này tuyệt không để cho con bé tự mình xử lý, mặc kệ chuyện gì, cũng không quan trọng bằng an toàn sinh đứa bé ra."

"Ông ngoại, thật ra thì cháu vẫn muốn hỏi, ông là không phải vì nguyên nhân đứa bé, mới đối tốt với Tòng Thiện chứ ạ?" Hàn Dập Hạo do dự một chút, vẫn là hỏi ra vấn đề này, vừa giải thích nghi hoặc cho mình, cũng vì Tòng Thiện hỏi cho rõ.

"Ông thừa nhận, nhân tố đứa bé chiếm phần lớn, nhưng trải qua mấy ngày ở chung này, ông ngoại tuy già cả mắt mờ, nhưng vẫn là thấy rõ bản chất của đứa bé Tòng Thiện này. Con bé là cô gái tốt, không giống với cái dạng mẹ cháu miêu tả. Cho nên ông ngoại cũng là thật lòng thích đứa bé này." Ông Nhạc moi tim nói, "Ông ngoại già rồi, coi trọng nhất không phải là làm ăn, mà là gia đình. Ông cũng muốn giống như những người già khác, có cháu trai, chắt trai hầu hạ dưới gối."

Hàn Dập Hạo nghe xong lộ vẻ xúc động, nói: "Ông ngoại, ông dứt khoát quay về sống cùng với chúng cháu đi, trong nhà rất lớn, cũng không thua kém với nước Mỹ đâu."

"Ông ngoại đã rất nhiều năm không có trở về, sợ không thích ứng được với cuộc sống bên kia." Ông Nhạc từ chối khéo nói, "Các cháu có lòng, thì thường tới Mỹ thăm ông ngoại, hoặc là chờ Tòng Thiện sinh con, ông đi thăm các cháu cũng vậy thôi."

"Chúng cháu là thật lòng muốn hiếu thuận với ông." Hàn Dập Hạo vẫn đang cố gắng khuyên, "Tòng Thiện cũng là lo lắng ông sống một mình."

"Ông nào có một mình?" Ông Nhạc không đồng ý, "Không nhìn thấy trong nhà rất nhiều người sao? Ông sinh sống ở Mỹ mấy chục năm, bạn bè đều ở đây, các cháu muốn ông về nước, ông vẫn là không nỡ."

"Vậy được rồi." Hàn Dập Hạo cũng không miễn cưỡng nữa, "Ông ngoại, chúng cháu có thời gian sẽ thường đến thăm ông."

"Các cháu có lòng như vậy ông ngoại đã thỏa mãn rồi." Ông cụ đứng lên, cùng anh bước ra khỏi phòng, đột nhiên khe khẽ thở dài, nói, "Ông ở bên này cũng là vì cháu quản lý tốt gia nghiệp, đợi ông sau trăm tuổi, gia nghiệp nhà họ Nhạc lớn như vậy, đúng là vẫn còn phải phó thác đến trong tay cháu."

Hàn Dập Hạo biết, ông ngoại lại là đang phát ra ám hiệu, thật ra thì tâm tính này của ông cụ anh có thể hiểu được, nhớ năm đó, anh trai còn sống, thì ông ngoại vô cùng yêu quý cháu ngoại nhỏ này, chính là cho rằng sẽ có một ngày anh ấy sẽ giải ngũ đến Mỹ tiếp quản gia nghiệp của nhà họ Nhạc, nhưng đừng nói ông nội không chịu, ngay cả anh cũng là chưa từng nghĩ tới, anh yêu nghề nghiệp, trung thành với quốc gia và nhân dân, chắc là sẽ không thay đổi.

Nhưng không muốn lại để cho ông ngoại đau lòng, vì vậy Hàn Dập Hạo cười nói: "Ông ngoại khỏe mạnh thế này, sợ rằng còn phải đợi thời gian rất dài."

"Cháu đấy." Ông Nhạc biết anh lại đang nói lảng sang chuyện khác, chỉ có thể lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Ở trên đường trở về, tâm trạng của Tòng Thiện rõ ràng không tốt, bay mười mấy tiếng đồng hồ, cô cũng chưa hề chợp mắt, Hàn Dập Hạo khuyên cô rất nhiều lần, bảo cô ngủ một giấc trước, nhưng cô lại lắc đầu, nói thẳng một khi ngủ liền nằm mơ thấy Tiểu Kha, cô lại kiềm không được hỏng mất.

Hàn Dập hết cách, chỉ có thể liên tục ôm lấy cô, ở bên cô, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm thân thể lạnh buốt như tuyết của cô.

Khi mấy bay tư nhân đáp xuống thành phố A, Tòng Thiện không có nghỉ ngơi, liền muốn chạy tới cục cảnh sát, cô cấp bách muốn biết có phát hiện dấu vết của Tần Kha hay không.

Hàn Dập Hạo lại sợ cô đến cục cảnh sát, nhìn thấy đồng nghiệp quen, sẽ càng buồn hơn, vì vậy anh đề nghị tới nhà họ Câu trước, tin tức của người nhà họ Câu có lẽ sẽ đầy đủ hơn so với cảnh sát.

Nhưng Câu Tử Minh và Câu Thư Huyên đều không có ở thành phố A, ngay cả Đường Tuấn cũng đi theo Câu Thư Huyên cùng ra nước ngoài, Hàn Dập Hạo gọi điện đến chỗ của Tiễn Thiểu Kiệt, đối phương bảo bọn họ ở nhà chờ, mình lập tức tới ngay.

Khi Tiễn Thiểu Kiệt cuối cùng cũng chạy tới, thì Tòng Thiện đã sắp đứng ngồi không yên rồi, cô lập tức đứng dậy, hỏi thăm tình hình cụ thể.

"Như chúng ta đoán, Tần Kha sớm đã trốn đến Mexico." Tiễn Thiểu Kiệt nói ra ngọn nguồn tình báo lấy được, "Nhưng lần này hắn huyên náo quá lớn, hải - lục - không[1] đều bị cảnh sát nhìn chòng chọc, theo cách thông thường vốn không thể thành công. Nhà họ Câu lại vừa phát ra lệnh truy sát toàn cầu, tuyên bố người phát hiện tung tích của Tần Kha thưởng năm trăm ngàn đến một tỷ đô la, cái này còn đáng tiền hơn so với đầu của Saddam, cho nên bây giờ Tần Kha không chỉ phải ứng phó với lùng bắt của cảnh sát, còn phải lo lắng các bang phái nhỏ tham tiền đánh lén, cuộc sống hẳn là cũng không quá dễ chịu."

[1] Hải - Lục - Không là hải quân, lục quân, không quân. Hải quân là thuộc lực lượng vũ trang tác chiến trên biển. Lục quân hoạt động chủ yếu trên mặt đất. Không quân là giữ vai trò tác chiến trên không.

Tòng Thiện lại không muốn nghe những thứ này, cô hỏi: "Chẳng lẽ một chút manh mối cũng không có phát hiện sao?"

Hàn Dập Hạo biết cô nóng lòng, giải thích nói: "Nhà họ Tần làm rất nhiều buôn bán đều là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên bọn họ rất biết thuật tránh né, trong thời gian ngắn như vậy, Tần Kha cũng sẽ không ngu đến mức muốn để lộ ra dấu vết, bây giờ nhất định là hắn trốn ở nơi nào đó chờ thời cơ, chỉ cần hắn vừa có hành động, thì nhất định sẽ bị người phát hiện."

Trong lòng Tòng Thiện tuy có tức giận, nhưng là hiểu Hàn Dập Hạo nói rất đúng, nhưng cô không hiểu chính là, "Tại sao Vương Đình bị bắt đi? Không phải cô ấy nên ở nhà họ Câu sao? Còn có, tại sao Tiểu Kha lại cùng lúc bị giết hại? Đúng lúc Tần Kha trùng hợp bắt hai người bọn họ như vậy?"

Bởi vì Hàn Dập Hạo biết nội tình cũng không nhiều, cho nên trong lòng anh cũng là có những nghi hoặc này.

Tiễn Thiểu Kiệt liếc nhìn Hàn Dập Hạo một cái, có chút do dự, không biết có nên nói hay không.

"Cậu nói đi, chuyện dù sao cũng phải biết rõ ràng." Hàn Dập Hạo nói.

"Thật ra thì, cũng là vì Tử Minh." Tiễn Thiểu Kiệt nói ra, "Sau khi Vương Đình xảy ra chuyện, Thư Huyên và Tử Minh tranh cãi ầm ĩ một trận, chúng tôi mới nghe rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Không phải Tử Minh đi cùng với một người phụ nữ sao? Thật ra thì cậu ấy là cố ý làm như thế, mục đích chính là muốn ép Vương Đình rời đi. Cậu ấy còn lừa gạt người trong nhà, nói người phụ nữ kia có con của cậu ấy, bọn họ định kết hôn, bảo bố mẹ cậu ấy cấp cho Vương Đình một khoản tiền, để cô ấy chuyển ra khỏi nhà họ Câu. Vương Đình không có lấy tiền, nhưng vẫn là rời đi. Cô ấy gặp vị đồng nghiệp kia của cô. Không nghĩ tới, đêm hôm đó liền xảy ra chuyện. Sau đó, các cậu cũng đều biết được kết quả rồi đấy."

"Câu Tử Minh rõ là một tên khốn kiếp!" Tòng Thiện giận đến mức hốc mắt cũng đã đỏ lên, mắng chửi, "Vương Đình là không nên đi đụng chạm với anh ta, kẻ điên Tần Kha này cũng là anh ta trêu chọc tới, tại sao lỗi lầm của anh ta lại để người bên cạnh gánh? Vương Đình mang thai con của anh ta, mặc kệ anh ta muốn thế nào, cũng không nên để cô ấy một mình rời đi. Tiểu Kha lại càng vô tội, cô ấy chỉ là vì chứa chấp Vương Đình thì gặp phải bất hạnh, tại sao người tốt lại không được hồi báo tốt! Ông trời thật đúng là mắt mù!"

"Đừng nóng giận." Hàn Dập Hạo vội vàng ôm chặt lấy cô, khuyên nhủ, "Có nhớ ông ngoại đã nói gì với em hay không? Bảo em bất kể xảy ra chuyện gì cũng được, cố gắng nhẫn nhịn không nên tức giận. Em đã đồng ý với ông, quên rồi sao?"

"Em nhịn không được." Tòng Thiện nói xong lại muốn khóc, "Tiểu Kha đã chết, Vương Đình lại sống chết chưa biết, anh bảo em làm sao không tức giận đây? Sớm biết có thể như thế, lúc đầu em nên kiên quyết ngăn cản Vương Đình ở bên cạnh anh ta."

"Thật ra thì Tử Minh cũng là muốn cho Vương Đình tự do." Tiễn Thiểu Kiệt nhịn không được giúp bạn tốt nói một câu.

Lập tức rước lấy lửa giận lớn hơn của Tòng Thiện, "Anh ta ngay cả tâm ý chân chính của Vương Đình cũng không biết, cô ấy tự do thế nào được? Anh ta cho rằng mình rất ấm ức, rất đau lòng sao? Anh ta làm những chuyện xấu xa đó, lúc làm tổn thương người khác, sao không nghĩ tới mình cũng là sẽ có báo ứng!"

"Thiểu Kiệt, đừng nói nữa, chuyện này đúng là Tử Minh xử lý không được tốt. Cậu ấy không nên tính sai quả bom hẹn giờ Tần Kha kia." Hàn Dập Hạo tuy không muốn phê bình bạn bè, nhưng bây giờ anh sợ Tòng Thiện kích động hơn, chỉ có thể thuận theo lời của cô nói tiếp. Huống chi, từ góc độ của đàn ông mà nói, Tử Minh không có bảo vệ tốt cho Vương Đình, quả thật là thất trách.

Tiễn Thiểu Kiệt tự tìm mất mặt sờ sờ mũi, anh cũng không muốn tranh chấp với Tòng Thiện rõ ràng tâm trạng đang kích động, đành nói: "Tôi đã hứa phải giúp Tử Minh trông nhà họ Câu, tôi đi bên kia xem tình hình trước. Cậu nghỉ ngơi tốt rồi qua."

"Được." Hàn Dập Hạo gật đầu, chờ anh trấn an Tòng Thiện xong, liền qua xem tình hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play