Nơi ở của nhà họ Hàn rất lớn, lại là kiểu kết cấu trùng lập, quanh co giống như nhà cửa cổ đại, cô vất vả lắm mới tìm được nhà bếp, muốn hỏi người giúp việc, nhưng tất cả đều xa cách cô.
Cô đành phải tự mình bắt tay vào làm, phỏng theo những bước Hàn Trường Hạo pha trà trong ấn tượng, trán nóng tách, xả nước, bỏ lá trà vào, thấy lá trà từ từ chìm xuống, xòe ra trong nước, cô mới đậy nắp lại, bưng khay trà đi ra ngoài.
Vừa đi, vừa nhìn công trình kiến trúc phỏng theo kiểu cổ ở xung quanh, Tòng Thiện nảy sinh một ảo giác, cảm thấy mình như biến thành nha hoàn cổ đại, đang bưng trà đưa nước cho lão gia.
Người làm ở nhà họ Hàn không ít người, chắc chắn sẽ không để một mình "khách" như cô đây đi pha trà, xem ra ông cụ là cố ý, muốn ra oai phủ đầu đây mà.
Nhưng bất kể ông tính làm khó dễ thế nào, Tòng Thiện cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, hôm nay cô tới là để tạo một ấn tượng tốt, sẽ không để cho người nhà họ Hàn mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Hành lang trùng điệp này làm Tòng Thiện đi đến mức đầu choáng váng, may mà cảm nhận phương hướng của cô tương đối khá, cho nên vẫn chưa đi lạc.
Chỉ có điều dọc trên đường đi, người trong ngôi nhà này dường như cũng không nhiều, ngoại trừ người giúp việc, chủ nhân của nhà họ Hàn cô cũng chỉ thấy cụ Hàn và bác cả kia, cháu trai, chắt trai gì đó đều không thấy. Hôm nay là chủ nhật, trong nhà này dường như có vẻ hơi vắng lạnh. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Để anh." Xa xa thấy Tòng Thiện đi tới, Hàn Dập Hạo liền sải bước đi tới, muốn đón lấy đồ trong tay của Tòng Thiện.
"Không cần đâu." Tòng Thiện nhìn về phía ông cụ nói, "Nếu không ông của anh lại nói anh bảo vệ em."
"Anh không bảo vệ em thì ai bảo vệ em?" Hàn Dập Hạo không cho là đúng, khăng khăng nhận lấy khay trà, nói, "Em là phụ nữ có thai, ngộ nhỡ ngã bị bỏng thì làm sao?"
Không lay chuyển được anh, Tòng Thiện đành phải đi theo anh đi tới trước mặt cụ Hàn đang phơi nắng nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ gọi: "Cụ Hàn ơi, trà bưng tới rồi."
"Lâu như vậy? Cố ý muốn ta chết khát sao?" Ông cụ chậm rãi mở đôi mắt quắc thước ra, đôi mắt này trái lại còn sáng trong thấu đáo hơn so với người trẻ tuổi bình thường.
"Trong nhà lớn như vậy, Tòng Thiện lại không biết đường, dĩ nhiên là đi chậm rồi ạ." Hàn Dập Hạo nói giúp vào, ám chỉ ông cụ tìm xương trong trứng gà.
Thấy sắc mặt ông cụ lại sa sầm xuống, Tòng Thiện vội vàng làm dịu không khí, cười bưng trà đến trước mặt ông cụ, cung kính nói: "Cụ Hàn ơi, cháu xin lỗi, đã để cụ đợi lâu, uống ly trà giải khát trước đi ạ."
Trái lại ông cụ cũng không có nói thêm gì, nhận lấy ly trà, uống một ngụm, không nóng không lạnh đánh giá một câu: "Tạm được."
Đối với đánh giá này, Tòng Thiện đã cảm thấy rất tốt rồi, cô ngỏ lời nói: "Cháu sẽ học tập trà nghệ của chú Sáu thêm, không ngừng tiến bộ."
"Chỉ sợ là nhất thời niềm nở, sau này sẽ chê lão già ta đây phiền toái." Cụ Hàn rũ mắt, giằm gai nói.
"Sẽ không đâu ạ." Tòng Thiện bảo đảm nói, "Chỉ cần cụ thích, sau này cháu và Dập Hạo sẽ thường xuyên đưa đứa nhỏ về thăm cụ."
"Cô thật sự có lòng kiên nhẫn phục vụ lão già này sao?" Ánh mắt sắc bén của cụ Hàn nhìn chằm chằm Tòng Thiện, ánh mắt này vô cùng xuyên thấu rất có khí thế khiến quân địch khiếp sợ năm đó, ông ép hỏi.
"Lúc còn rất nhỏ ông ngoại cháu đã đi rồi, cho tới bây giờ chưa từng tận hiếu đạo, cho nên cháu là thật lòng thật dạ coi cụ là ông của cháu, muốn hiếu kính cụ." Tòng Thiện cười dịu dàng, dáng vẻ lanh lợi.
"Ta và ông ngoại cô cũng từng gặp mặt một lần, đúng là người tốt." Cụ Hàn khen ngợi nói, ông còn nhớ rõ một lần gặp mặt ông Thẩm, đối phương nói năng nhã nhặn để lại ấn tượng rất sâu sắc với ông, cho nên cho đến nay, ông cũng vẫn còn không có quên.
"Tuy ông ngoại là thương nhân, nhưng tim gắn liền với tổ quốc, một lòng muốn vì tổ quốc làm chút chuyện, ban đầu mở xưởng gạo chính là vì tiếp tế cho hương thân phụ lão, khoảng năm tháng khó khăn đó, cũng coi như cứu được không ít mạng người." Nhắc tới ông ngoại, Tòng Thiện nhịn không được cong miệng lên, khi còn sống, tuy ông ngoại lận đận, nhưng tràn đầy sắc thái truyền kỳ, là anh hùng trong lòng của cô, "Cũng giống như cụ Hàn người, kháng Nhật, trừ phiến loạn, đánh du kích, bình định lập lại trật tự, cả đời chinh chiến, vì tổ quốc nhân dân lập được vô số công lao hiển hách, cũng là nhân vật anh hùng chân chính."
Đánh đồng cụ Hàn và ông ngoại, thứ nhất là Tòng Thiện muốn bày tỏ, trong lòng cô, địa vị của cụ Hàn ngang với ông ngoại, đều là trưởng bối tôn kính nhất. Vừa không a dua nịnh hót, vừa không thổi phồng cụ Hàn, sẽ không có khiến người ta để lại ý nghĩ a dua nịnh hót. Thứ hai thì thật sự là muốn bày tỏ sự kính nể với hai ông cụ, nói ra lời chân thật.
"Ông nội, trước đây Tòng Thiện cũng biết công lao to lớn của ông, đối với ông là thật sự kinh nể!" Hàn Dập Hạo đúng lúc chen thêm vào nói, giúp Tòng Thiện giành ấn tượng tốt.
Cụ Hàn lại rõ ràng không thoải mái, bật ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, không biết là đối với Tòng Thiện hay là Hàn Dập Hạo.
"Trên gậy của cụ Hàn là khắc dấu "Đoàn Diệp đỉnh độc lập" phải không ạ?" Tòng Thiện làm ra bộ dáng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào vị trí đầu gậy nói.
"Là tiểu tử thối nói cho cô biết sao." Cụ Hàn một câu trúng đích, đánh dấu này người bình thường nghe cũng chưa từng nghe, Thẩm Tòng Thiện làm sao có thể có nhãn lực liếc mắt một cái là nhìn ra được chứ.
Tòng Thiện cười xấu hổ, giải thích nói: "Cháu chỉ là muốn hiểu rõ cụ hơn thôi ạ."
"Hiểu rõ là tùy tiện nói vài lời là có thể hiểu rõ sao?" Cụ Hàn bất mãn khiển trách.
"Cháu biết là không thể, cho nên cháu muốn sau này dành nhiều thời gian chút để đến thăm cụ, chờ sau khi sinh đứa bé, cũng thường xuyên đưa nó tới đây." Tòng Thiện cười nói.
Ánh mắt của ông cụ quả nhiên sáng lên, nhưng thoáng qua rồi biến mất, lại giả bộ làm ra bộ dáng không quan tâm, nói: "Chỉ sợ có một số người là có vợ quên ông nội, đến lúc đó lại tìm một đống lý do lấy lệ."
"Làm sao có thể ạ?" Hàn Dập Hạo không cần Tòng Thiện nháy mắt ra hiệu, liền biết nên làm như thế nào, anh ôm lấy bả vai của ông cụ, dụ dỗ giống như dỗ đứa trẻ, "Công việc của cháu bận rộn như vậy, sau này Tòng Thiện cũng là phải đi làm, thật ra thì chúng cháu đã thương lượng qua, nếu không thì mỗi tuần đưa đứa nhỏ đến nhà lớn ở vài ngày, chỉ sợ ông nội người không vui, không muốn chắt trai tới."
"Làm sao có thể!" Ông cụ lên tiếng phủ nhận, nhưng không muốn ra vẻ mình rất nóng lòng, mất đi uy nghiêm, khẽ ho hai tiếng, nói, "Trong nhà nhiều phòng trống như vậy, thêm mấy đứa cũng không ngại chen chúc."
Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo nhìn nhau cười, thật ra thì ở dọc đường, Tòng Thiện đã suy nghĩ cái vấn đề này, gia đình nhà họ Hàn không có nhân khí, cụ Hàn ở trong căn nhà lớn trống rỗng như vậy, bình thường nhất định rất cô quạnh, cũng nhất định rất mong ngóng có người thân làm bạn, tuy không biết nguyên nhân những người khác trong nhà họ Hàn không về, nhưng cô rất sẵn lòng thường xuyên đưa đứa nhỏ tới đây phụng bồi với ông cụ, tận hiếu đạo.
"Cụ Hàn ơi, trời nóng nực, cụ uống nhiều nước một chút đi ạ." Tòng Thiện nói xong đổ bỏ nước trà hơi lạnh trong chén, lại thêm vào, đưa cho cụ Hàn.
"Không uống." Ông cụ đứng lên, vừa đi về phía trong nhà vừa nói, "Nóng như vậy, đi uống chút nước trái cây."
"Đồ cứ để lại, một lát có người tới thu dọn." Hàn Dập Hạo bảo Tòng Thiện không cần lo cho trà cụ trên bàn đá, dắt cô đi vào.
"Đến đỡ ông nội của anh đi." Thấy ông cụ đi đứng không quá nhanh nhẹn, Tòng Thiện lấy cùi chỏ huých Hàn Dập Hạo, nhắc nhở nói.
Ông cụ thính tai nghe được Tòng Thiện nói, đột nhiên dừng lại, xoay người sai bảo Tòng Thiện nói: "Nha đầu, cháu tới đỡ ta."
"Dạ." Tòng Thiện lập tức đi tới, không chút ngần ngại.
Hàn Dập Hạo cũng vội vàng đuổi theo, đi ở bên trái ông cụ, nghe ông câu được câu chăng mà "khiển trách".
Hàn Dập Hạo cũng không có lên tiếng, anh biết ông nội miệng không rảnh không được, anh lại thời gian dài như vậy không có về, không thể thiếu bị oán trách bị dạy dỗ, chỉ cần không tìm Tòng Thiện rầy rà là tốt rồi.
Quay lại phòng khách, bác cả đã rời đi, xung quanh vẫn còn phát ra lời hát trầm bổng du dương, cũng không biết hát đến bài mấy rồi.
Ông cụ tâm huyết dâng trào, muốn đánh cờ với Hàn Dập Hạo, lớn giọng gọi một tiếng, lập tức có người đi tới bày bàn cờ.
Lần này, hạ rồi lại hạ được mấy tiếng, Tòng Thiện tuy biết chút ít, nhưng hai người này vừa nhìn là biết là cao thủ, cô vốn không cách nào đoán trước được bước tiếp theo sẽ đi như thế nào.
"Tốt năm tiến một!"
"Xe hai san năm, ăn tốt!"
Hai người "chém giết" không ngừng, Tòng Thiện lại không chen miệng vào được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ ở một bên, đưa nước trái cây tới, thỉnh thoảng thêm đầy trà vào tách rỗng.
Thời gian thoáng cái đã đến chạng vạng, Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo đương nhiên là ở lại dùng cơm, ông cụ ngồi ở vị trí chủ vị, bác cả ngồi ở phía bên phải, Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo ngồi ở đối diện.
Trong lúc không có người làm phục vụ, tất cả đều là Tòng Thiện chủ động giúp thêm cơm múc canh, mà toàn bộ quá trình ông cụ và bác cả không có nói qua mấy câu, cả bầu không khí đều có chút bí bách.
Tòng Thiện vốn muốn nói chút chuyện cười làm dịu, Hàn Dập Hạo lại đưa cho cô một ánh mắt, bảo cô đừng mở miệng, yên lặng ăn cơm.
Một bữa cơm cứ như vậy im hơi lặng tiếng ăn xong, bác cả sai bảo người làm dọn dẹp bàn, có bác sĩ gia đình vội tới châm cứu chân cho ông cụ, còn đưa thuốc đông y để ngâm chân.
Người làm nhanh chóng bưng thùng thuốc ngâm thuốc đông y tới, chuẩn bị cho ông cụ ngâm chân kiêm mát xa.
"Hai đứa về đi." Ông cụ ngâm chân xong sẽ nghỉ ngơi, cho nên bảo Hàn Dập Hạo rời đi.
"Ông nội, vậy hôm khác chúng cháu tới thăm ông." Hàn Dập Hạo nói xong liến dắt Tòng Thiện định đi.
Tòng Thiện cũng không muốn rời đi, cô đi tới trước mặt ông cụ, chủ động yêu cầu nói: "Cụ Hàn ơi, cháu giúp cụ rửa chân nhé. Trước đây chân cháu cũng từng bị thương, học được một chút xoa bóp mát xa, so với nhân viên chuyên nghiệp cũng không kém bao nhiêu."
Cô nói với người làm: "Để tôi là được, làm phiền rồi."
Ông cụ hơi miễn cường đồng ý, dường như ông không quá tin Tòng Thiện có thể làm tốt.
Hàn Dập Hạo cũng không muốn, nhưng Tòng Thiện kiên trì, anh cũng không thể cản được, đành phải ngồi ở một bên, yên lặng chờ đợi.
"Đây là giải huyệt đầu gối, có thể làm cho máu lưu thông, cải thiện sức khỏe—" Tòng Thiện nghiêm túc ấn xuống, mỗi lần đến một chỗ huyệt vị cô nhớ, đều không quên vừa ấn vừa giải thích.
Thấy nha đầu này làm có dáng có vẻ, khóe miệng cụ Hàn ẩn sau cuốn sách nhịn không được cong lên, xem ra nha đầu này thật đúng là không giống với tưởng tượng ban đầu, dù sao dạo này, người chịu giúp người già rửa chân cũng không nhiều, hơn nữa ông nhìn ra được, vừa rồi mỗi một câu cô nói đều là chân thành, không phải cố ý giả bộ làm ra bộ dáng nhu thuận để làm ông vui lòng. Hôm nay ông cố tình không hòa nhã dễ gần với cô, còn tìm cơ hội làm khó dễ cô, nếu như người có thói kiêu kỳ, đoán chừng cho dù không giở giọng, cũng sẽ cười rất miễn cưỡng. Nhưng nha đầu này không có, từ đầu tới cuối đều không có nảy sinh tức giận, nhất là câu thường xuyên đưa đứa nhỏ về thăm, lại càng chạm đến đáy lòng của ông, xem ra nha đầu Thẩm Tòng Thiện này, cũng đáng được ông cho thêm cơ hội để tìm hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT