"Tại sao cô không nói những lời này ra?" Tòng Thiện vỗ vỗ lưng của cô ấy, đau lòng hỏi.
"Tôi không biết nên biểu đạt thế nào, tôi mâu thuẫn như vậy, có đôi khi cảm thấy mình cũng sắp điên rồi!" Vương Đình thút thít nói, "Có lẽ là trước kia tôi bỏ ra quá nhiều, chung quy muốn lần này anh ta nhất định phải bỏ ra nhiều giống vậy, tôi mới bằng lòng tha thứ cho anh ta."
"Nhưng có một số lời không nói ra, đối phương sẽ không biết." Tòng Thiện đặt mình trong hoàn cảnh người khác nói, "Hoàn cảnh trưởng thành của Câu Tử Minh và của cô không giống nhau, có lẽ anh ta không nghĩ tới cô kiên cường như vậy, cũng không cách nào đoán được suy nghĩ của cô. Anh ta trải qua thất bại rất ít, cho nên anh ta là bị đả kích rất lớn, không nhất định bị tổn thương nhẹ hơn so với cô."
"Anh ta mới không có. Nếu như anh ta là thật sự bị đả kích, làm sao có thể nhanh như vậy thì đã có người phụ nữ khác." Vương Đình lau khô nước mắt, cố gắng thuyết phục mình đừng đau lòng vì hạng người này, "Anh ta sớm bộc lộ bản tính cũng tốt, để tôi có thể sớm chết tâm với anh ta."
"Có lẽ bây giờ vẫn không tính là muộn." Tòng Thiện đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, nếu như Vương Đình không chịu nói ra miệng, vậy hãy để cho cô làm sứ giả hòa bình này đi.
Thấy Tòng Thiện muốn đi, Vương Đình lập tức kéo cô lại, nhạy cảm hỏi: "Chị muốn làm gì?"
Tòng Thiện vỗ cỗ tay của cô, không muốn để cô quá lo lắng: "Cô lựa chọn nói lời thật lòng cho tôi biết, thật ra thì trong tiềm thức là hy vọng tôi giúp cô đi nói cho Câu Tử Minh biết, coi như một cơ hội cuối cùng đi, nếu như anh ta không chịu quay về nhận sai mà nói, vậy thì thật sự kết thúc." Truyện chỉ được đăng tại dîễηđàη lê qµý đôη.
Vương Đình lắc đầu, từ chối nói: "Tôi không hy vọng chị đi tìm anh ta."
"Lúc này, không thể chỉ lo mặt mũi." Đôi mắt xinh đẹp của Tòng Thiện lấp lánh ánh dịu dàng lại kiên quyết, khuyên nhủ, "Nghĩ tới điểm tốt của anh ta một chút, nghĩ tới thời điểm anh ta dũng cảm quên mình đỡ đạn cho cô."
Nghe được câu này, Vương Đình có chút ngập ngừng.
Tòng Thiện thấy cô dao động, kéo tay cô ra, cuối cùng nói: "Để tôi thử một lần, nếu như anh ta quay về, các cô hãy thẳng thắn mà nói chuyện thật tốt một chút, nếu như anh ta không về, vậy sau này bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ kiên định không lay động mà đứng về phía của cô."
Nói xong, cô chạy vội rời khỏi phòng.
Vương Đình đứng dậy, tay vẫn còn ở giữa không trung, cô cũng không có đuổi theo ra ngoài, có lẽ, đúng như Tòng Thiện nói, trong tiềm thức, cô là hy vọng như vậy.
"Chị Thư Huyên, xin chị lập tức liên lạc với Câu Tử Minh, em có lời rất quan trọng muốn nói với anh ta." Tòng Thiện chạy tới trước mặt Câu Thư Huyên đang chờ cô dưới lầu, lo lắng nói.
"Được, chị lập tức gọi điện." Câu Thư Huyên cũng không dài dòng, lập tức gọi số của Câu Tử Minh.
Song, gọi hết lần này đến lần khác đều là giọng nhắc nhở tắt máy.
"Nó tắt máy." Câu Thư Huyên gập điện thoại lại, sải bước đi ra ngoài cửa, "Bây giờ chị lái xe đi tìm nó, Tòng Thiện, em đi với chị."
"Được." Tòng Thiện không nói hai lời đi theo.
Câu Thư Huyên hỏi người làm, còn nhờ Đường Tuấn giúp cô điều tra camera giám sát đường quốc lộ, mới tra được Câu Tử Minh đã đi về phía sân bay.
"Nó không có dùng máy bay trực thăng trong nhà, nhất định là không muốn để cho chúng ta điều tra được hành tung của nó." Lao nhanh trên đường, Câu Thư Huyên phân tích nói.
"Lần này anh ta là hạ quyết tâm phải không?" Tòng Thiện hơi lo lắng, nếu như họ không đuổi kịp Câu Tử Minh, vậy anh ta và Vương Đình thật sự kết thúc.
Câu Thư Huyên không có trả lời, nhưng vẻ mặt ấy đã nói cho Tòng Thiện biết đáp án.
"Tòng Thiện, em thẳng thắn nói cho chị biết, em và Vương Đình đã nói những gì?" Câu Thư Huyên muốn biết sự thật.
"Chị Thư Huyên, không phải em không chịu nói, mà là nếu như chúng ta không đuổi kịp Câu Tử Minh, như vậy mọi thứ em đã nói với chị đều là nói nhảm." Tòng Thiện quyết định không tiết lộ bí mật của Vương Đình, đáp nói.
"Chị hiểu." Câu Thư Huyên khéo hiểu lòng người khẽ cười, nói, "Thật ra thì lúc em kêu chị lập tức gọi điện cho Tử Minh, chị đã đoán được đại khái, nếu như Vương Đình chẳng quan tâm đến Câu Tử Minh như lời cô ấy đã nói, chắc chắn là em sẽ không làm sứ giả hòa bình này."
"Nếu như chị thật sự thông minh, chị gái này cũng sẽ không làm đến mức thất bại như vậy." Câu Thư Huyên tự giễu nói.
"Chị đừng nói như vậy, chị đã làm hết thảy vì Câu Tử Minh và Vương Đình rồi, chúng em đều nhìn thấy được, chị đúng là một chị gái rất tốt." Tòng Thiện xuất phát từ đáy lòng nói.
Câu Thư Huyên lộ ra một nụ cười khổ, còn chưa có nói tiếp, Đường Tuấn lại gọi điện tới, nói cho cô biết chuyến bay bay đi Thụy Sĩ còn mười phút nữa thì cất cánh, hỏi có cần nghĩ cách trì hoãn thời gian hay không?
"Nhất định không thể để cho bọn họ đi." Câu Thư Huyên dặn dò nói.
"Không thành vấn đề." Giọng nói từ tính tao nhã của Đường Tuấn mang theo một nụ cười xấu xa, nói, "Tôi đành phải gọi một cú điện thoại nặc danh cho hãng hàng không báo cáo về 'vấn đề an toàn'."
"Cảm ơn." Câu Thư Huyên cúp máy, nghiêng đầu nói với Tòng Thiện, "Đường Tuấn sẽ giúp không cho máy bay cất cánh, chúng ta chỉ cần mau chóng chạy tới là được."
"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, bình tĩnh lại.
Đợi đến sân bay, chuyến bay đi Thụy Sĩ vốn là đã cất cánh bởi vì bị người cảnh cáo đặt bom mà bị buộc hủy bỏ kế hoạch cất cánh, tất cả hành khách dưới sự hướng dẫn của các thành viên phi hành đoàn, quay trở về phòng chờ, chờ đợi thông báo điều tra.
Đường Tuấn còn tới sớm hơn so với các cô, nhìn thấy các cô, sắc mặt của anh ta cũng là một vẻ nặng nề.
"Tìm được Tử Minh không?" Câu Thư Huyên hỏi Đường Tuấn.
Đường Tuấn lắc đầu, bảy tỏ nói: "Vượt khỏi tình hình một chút, bọn họ không có đi Thụy Sĩ, mà là đi Hà Lan. Mà chuyến bay đi Hà Lan này đã bay rồi."
"Cái gì? Không phải anh nói trên danh sách hành khách có bọn họ sao?" Câu Thư Huyên ngây ngẩn cả người.
"Bọn họ đã mua vé máy bay, nhưng không có lên máy bay." Đường Tuấn giải thích nói, "Sau đó mới biết được bọn họ lên một chiếc máy bay khác."
Tim của Tòng Thiện bỗng chốc rơi vào hầm băng, nói như vậy, họ vẫn không kịp ngăn Câu Tử Minh lại.
"Anh có bạn bè ở Hà Lan không? Có thể bảo người đến sân bay đón nó?" Câu Thư Huyên chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
"Tôi sẽ cố hết sức." Đôi mắt hoa đào hấp dẫn mê người kia của Đường Tuấn dừng lại mấy giây trên gương mặt mất mác của hai người họ, tò mò dò hỏi nói, "Rốt cuộc có chuyện gì mà vội vã tìm cậu ấy như vậy?"
"Bây giờ không có chuyện gì." Tòng Thiện chán nản xoay người, đi ra ngoài.
"A Tuấn, đã làm phiền anh rồi." Câu Thư Huyên cười nhẹ, lịch sự nói một câu, cũng đi theo Tòng Thiện.
Bỏ lại một mình Đường Tuấn ù ù cạc cạc mà đứng ở đó, có chút buồn bực, "Dầu gì tôi cũng ra sức, chung quy nên tiết lộ một chút tin tức cho tôi chứ."
Ở trên đường trở về, Tòng Thiện trông có vẻ rầu rĩ không vui, Câu Thư Huyên an ủi nói: "Dù không có ngăn nó lại được, cũng không có nghĩa là chuyện không thể vãn hồi, chị tin rằng, Tử Minh cũng chỉ là đang giận lẩy, sẽ không không có chừng mực."
"Chị Thư Huyên, chị không cần an ủi em, chị vẫn là về khuyên Vương Đình thật tốt đi thôi." Tòng Thiện mỉm cười với cô, dặn dò nói, "Tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, chị đừng để cô ấy suy nghĩ lung tung."
"Chị hiểu." Câu Thư Huyên bảo đảm nói.
Tòng Thiện không có đến nhà họ Câu nữa, Câu Thư Huyên đưa cô về nhà, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, bôn ba một buổi chiều, cô cũng đã mệt mỏi.
Sau khi Tòng Thiện về đến nhà, thím Triệu đang xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong bếp.
"Không phải tôi mua." Thím Triệu vừa nói, vừa đưa súp đến cho Tòng Thiện, "Vừa rồi có hai nhóm người tới, đồ là bọn họ đưa tới."
"Là ai?" Tòng Thiện nghi ngờ hỏi.
"Người nhà của Hàn tiên sinh." Thím Triệu lại bổ sung một câu, "Tôi đã gọi điện hỏi cậu ấy, cậu ấy nói có thể nhận, tôi mới nhận."
Người nhà của Hàn Dập Hạo? Chẳng lẽ là cụ Hàn?
"Nhóm người tới trước nói là ông chủ của bọn họ bảo đưa tới, nhóm người tới sau nói là phu nhân từ Mỹ gửi về." Thím Triệu đặt súp ở trên bàn, để Tòng Thiện tới uống.
Tòng Thiện sửng sốt, Nhạc Thanh Lăng còn biết tặng đồ bổ? Có hạ độc hay không?
"Tòng Thiện, tới uống canh đi, vừa mới nấu xong đấy." Thấy Tòng Thiện đứng ngẩn ra ở đó, thím Triệu gọi.
Tòng Thiện lấy lại tinh thần, cười nói: "Mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, tôi thật sự sợ biến thành người béo."
"Cô còn nói, cô nhìn cô xem, cũng chỉ bụng lớn mà không thấy thịt đâu, tiên sinh còn tưởng rằng tôi không cho cô ăn no." Thím Triệu giận trách nói, kéo cô ngồi xuống.
"Là chị quá biết làm, giàu dinh dưỡng lại không cho người ta béo lên." Tòng Thiện khen ngợi nói.
"Tôi là dựa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng đưa tôi làm." Thím Triệu có chút ngượng ngùng nói, Hàn Dập Hạo đặt biệt mời chuyên gia dinh dưỡng mỗi ngày phối bữa ăn cho Tòng Thiện, bà chỉ là dựa theo thực đơn làm mà thôi.
"Bất kể nói thế nào, vẫn là cám ơn chị chăm sóc tôi." Tòng Thiện cảm kích nói.
"Cô ngàn vạn lần đừng nói như vậy." Thím Triệu vội xua tay, sợ hãi nói, "Cô và tiên sinh chiếu cố tôi như vậy, trả tiền lương lại cao, phải là tôi nên cám ơn các cô mới phải."
Tòng Thiện cười cười, không cần phải nhiều lời nữa, vào giờ phút này cô đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, hy vọng cuộc sống sau này đều có thể giống như vậy.
Buổi tối, Hàn Dập Hạo về đến nhà, Tòng Thiện vừa giúp anh cởi áo vừa nói cho anh biết chuyện đã xảy ra vào xế chiếu hôm nay.
"Sao em không gọi điện cho anh? Anh có thể tra được thời gian và địa điểm chuyến bay hạ cánh." Hàn Dập Hạo vừa rửa tay vừa nói.
"Em sợ làm lỡ công việc của anh." Tòng Thiện trả lời, bởi vì tính chất công việc của anh, vì vậy, gần như cô chưa bao giờ quấy rầy anh khi anh đang trong giờ làm việc, "Đường Tuấn nói anh ta sẽ giúp một tay."
Hàn Dập Hạo rửa xong lại rửa tay của cô, sau đó dắt cô cùng đi đến bên bàn ăn, ôm lấy cô để cô ngồi ở trên đùi của mình, dò hỏi: "Hôm nay cục cưng có ngoan không?"
"Mấy ngày nay nó ngoan vô cùng, về cơ bản không có ầm ĩ với em." Tòng Thiện trìu mến mà vuốt lên cái bụng nhô ra, tràn đầy tình thương của mẹ.
"Vậy là tốt rồi." Hàn Dập Hạo bao bọc lấy tay của cô, hôn lên mặt cô một cái, nói, "Hôm nay ông nội của anh và mẹ anh đưa đồ tới."
"Sao bọn họ lại đưa tới?" Tòng Thiện tò mò hỏi, nhất là Nhạc Thanh Lăng, cách làm này khiến cô nghĩ hoài không ra.
"Sợ em và con không đủ dinh dưỡng." Hàn Dập Hạo ngửi mùi thơm trên tóc của cô, dịu dàng nói, "Nếu đã quyết định muốn chấp nhận em, đương nhiên không thể bạc đãi em."
"Vậy em có cần đặc biệt đi gặp ông nội của anh hay không?" Tòng Thiện đề nghị.
"Thứ bảy này, anh hẹn với ông nội." Hàn Dập Hạo đã sớm sắp xếp xong xuôi, anh dặn dò, "Em biểu hiện ngoan một chút, ông nội nhất định sẽ ghi lại ấn tượng tốt với em."
"Em không ngoàn lúc nào?" Tòng Thiện chu mỏ, lộ ra "nhỏ nhen" như trẻ con.
"Phải, em vẫn luôn rất biết điều, cô bé ngoan của anh." Hàn Dập Hạo nói xong hôn cô, dùng nụ hôn phủ kín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT