Nhạc Thanh Lăng hơi nghiêng đầu, đường nét khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ này lộ vẻ vô cùng cứng rắn và lạnh nhạt, môi hồng được tô vẽ tỉ mỉ sáng bóng, nhìn tổng thể, dường như không chê vào đâu được, chẳng qua là lời nói ra còn lạnh hơn nhiều so với đáy hồ đóng băng ngàn năm, "Bất cứ việc gì cũng cần phải nói chứng cứ, theo như lời anh nói, chỉ là anh suy đoán vô căn cứ, có mấy người sẽ tin?"
"Cho dù mẹ mua chuộc hết tất cả những người đã làm việc cho mẹ, khiến con không điều tra ra được chứng cứ thực sự, con cũng có thể kết luận là mẹ làm." Hàn Dập Hạo lạnh giọng nói, "Chuyện cho tới bây giờ, chúng con cũng không cần đoán, rốt cuộc làm thế nào mẹ mới bằng lòng buông tha cho Tòng Thiện?"
"Vậy rốt cuộc làm thế nào anh mới bằng lòng rời khỏi cô ta?" Nhạc Thanh Lăng hỏi ngược lại.
"Vĩnh viễn cũng không thể!" Hàn Dập Hạo cắt vàng vỡ ngọc trả lời, tỏ rõ quyết tâm của mình với bà, "Cho dù con chết, cũng sẽ không rời khỏi Tòng Thiện!"
"Tốt lắm." Nhạc Thanh Lăng đứng lên, xoay người, đôi mắt đẹp sáng ngời không mang theo một chút ấm áp nào, bà cũng nói rõ ràng nói, "Tôi cũng nói cho anh biết, trừ phi tôi chết, cô ta đừng mơ bước vào cửa lớn của nhà họ Hàn một bước!"
"Mẹ không chịu chấp nhận cô ấy cũng không sao, con vốn không có ý định muốn nhận được sự cho phép của mọi người." Ánh mắt của Hàn Dập Hạo di truyền từ Nhạc Thanh Lăng, đều là trong vắt thông suốt, giống như kim cương đẹp nhất thế gian, còn đẹp mắt hơn vài phần so với ánh sao treo trên bầu trời, song, hai đôi mắt tương tự như vậy, một đôi rét lạnh thấu xương như hồ nước đóng băng, một đôi nhiệt liệt sôi sục như ngọn lửa bùng cháy, anh đối với mẹ mình hoàn toàn là tuyệt vọng, anh không muốn nán lại cùng bà thêm một giây nào nữa, anh nói nhanh gọn, "Con sẽ kết hôn với Tòng Thiện, cùng cô ấy có gia đình riêng của mình, cho dù mẹ không thừa nhận, tất cả mọi người ở nhà họ Hàn không thừa nhận cũng không sao, bởi vì con muốn chỉ có cô ấy, bất kỳ 'người ngoài' nào con cũng có thể không quan tâm." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Nghe con trai xưng là "người ngoài" với mình, Nhạc Thanh Lăng hơi híp mắt lại, bà cảnh cáo nói: "Sinh ra ở trong nhà này, anh không có quyền lựa chọn hôn nhân của mình. Tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu như lời 'khuyên răn' của tôi không có ích gì, tôi rất hoài nghi Thẩm Tòng Thiện và đứa bé trong bụng của cô ta, có thể được bình an hay không."
Đây là bà uy hiếp trắng trợn, con trai không nghe lời, người làm mẹ như bà có nghĩa vụ giúp anh diệt trừ tất cả "cỏ dại".
"Mẹ không thích Tòng Thiện cũng không sao, đứa bé trong bụng của cô ấy là cháu trai ruột của mẹ, mẹ lại có thể nói đến mức máu lạnh như vậy sao?" Hàn Dập Hạo tức giận nhìn chằm chằm vào mẹ của mình, vóc người cao lớn thẳng tắp căng chặt, tim của bà thật sự là làm bằng đá sao?
"Tôi không thừa nhận, đứa bé ấy cũng chẳng là gì!" Nhạc Thanh Lăng ngẩng đầu, chuyên chế lạnh lùng nói. Chỉ cần đuổi Thẩm Tòng Thiện đi, con trai tự nhiên sẽ kết hôn với một cô gái khác, đến lúc đó bà muốn bao nhiêu cháu trai đều được, "Không chỉ tôi, ngay cả ông cụ cũng sẽ không thừa nhận đứa bé đó!"
"Nếu như ông cụ biết đây là đứa cháu trai duy nhất của bố thì sao?" Hàn Dập Hạo nhìn bà thật sâu, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười lạnh, hỏi.
"Có ý gì?" Nhạc Thanh Lăng chất vấn, bà rất ghét nụ cười lúc này của Hàn Dập Hạo.
Hàn Dập Hạo chậm rãi rút tờ giấy từ trong túi áo ra, mở ra, giơ lên, tờ giấy đó bị gió thổi lên trên không, lại từ từ rơi xuống dưới chân của Nhạc Thanh Lăng.
Khi nhìn thấy rõ mấy chữ ở phía trên đó, sắc mặt của bà thay đổi, mở to mắt, khó có thể tin mà nhìn vào con trai mình, không đợi bà lên tiếng chất vấn.
Hàn Dập Hạo lên tiếng: "Đây là báo cáo phẫu thuật buộc ga-rô (thắt ống dẫn tinh), ở trước khi con tới tìm mẹ, cũng đã làm phẫu thuật này, nếu như mẹ không tin cũng không sao, mẹ có thể hỏi bác sĩ Chung mẹ 'tin cậy' nhất, đúng là ông ấy tự mình cầm dao mổ."
"Ông ấy dám!" Nhạc Thanh Lăng vô cùng tức giận, bà không tin!
"Ông ấy cũng không dám, chẳng qua là khi con dùng súng chĩa vào ông ấy, ông ấy không thể không dám." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, "Về phần vì sao ông ấy bị con uy hiếp, con nghĩ có lẽ là chuyện ông ấy giúp mẹ 'đổi thuốc' là không thoát khỏi được."
"Tôi muốn anh lập tức đi làm phẫu thuật khôi phục lại!" Thân hình Nhạc Thanh Lăng khẽ run, bất kể thế nào cũng không ngờ tới con trai lại dám "đại nghịch bất đạo" như vậy.
"Nếu con đã làm phẫu thuật này, sẽ không nghĩ tới muốn khôi phục lại." Hàn Dập Hạo tiến lên một bước, thân hình cao lớn mang theo quyết tâm không buông tha mà chất vấn, "Thẩm Tòng Thiện là người vợ duy nhất con đã nhận định, đứa bé trong bụng của cô ấy cũng sẽ trở thành đứa con duy nhất của con. Nếu như mẹ muốn bố vô hậu, trở thành 'tội nhân' của cả nhà, mẹ có thể không kiêng kị mà đối phó với cô ấy. Con là niệm tình mẹ là mẹ của con, đến bây giờ vẫn nhân nhượng đủ điều với mẹ, phàm là chuyện gì cũng đều có một ranh giới cuối cùng, mẹ đừng làm cho một chút tình thân còn lại của con đối với mẹ cũng tiêu tan. Con đã nói đến thế, mẹ tự giải quyết cho tốt đi."
"Đứng lại!" Thấy Hàn Dập Hạo xoay người rời đi, Nhạc Thanh Lăng thái độ đúng mực trong nháy mắt không hề giữ lại chút gì, bà bước nhanh tới trước mặt của anh, ngăn anh lại, giơ tay lên, dùng sức vung xuống!
Hàn Dập Hạo thậm chí còn không có nghiêng mặt qua, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhạc Thanh Lăng, hỏi: "Đánh xong? Con đi đây."
Nhạc Thanh Lăng còn muốn cho anh thêm một cái tát, song, điện thoại di động của bà lại reo lên.
"Không nhìn thử sao? Nói không chừng là ông ngoại gọi tới đấy." Hàn Dập Hạo châm chọc nhắc nhở nói.
Nhạc Thanh Lăng vừa nhìn, quả nhiên là bố mình gọi tới, bà lạnh lùng nhìn Hàn Dập Hạo, chất vấn: "Anh đã làm gì?"
"Con cũng chỉ lấy phần cáo báo này sao thành hai bản, một bản gửi cho ông cụ, một bản fax cho ông ngoại." Hàn Dập Hạo nhìn khuôn mặt Nhạc Thanh Lăng dần dần bị lửa giận nhuộm màu, trong lòng lại cảm thấy hả hê vô cùng, anh biết, duy chỉ có một người nói là có thể khiến bà nghe theo, chỉ có ông ngoại. Cho nên, anh đã xuất diễn vỡ kịch này, tiền trảm hậu tấu để hai ông cụ biết chuyện này, bọn họ tuy là đều chưa chắc có hảo cảm với Tòng Thiện, nhưng đối với con cháu nối dõi đều rất coi trọng, nếu như bọn họ biết sẽ không bao giờ có cháu nữa, tin rằng sẽ biết lựa chọn thế nào.
"Anh!" Nhạc Thanh Lăng không ngờ tới anh lại dám báo cho bố của bà biết trước, tuy nhiên, không đợi bà nổi giận, trong phòng khách vang lên tiếng quản gia gọi: "Phu nhân, ông chủ gọi điện tìm bà!"
"Mẹ, cục diện rối rắm này mẹ từ từ dọn dẹp đi nhé." Hàn Dập Hạo nhìn bà lần cuối cùng, không hề dừng lại sải bước rời đi.
Tuy cái giá phải trả này hơn lớn, nhưng chỉ cần Tòng Thiện và đứa bé bình an, anh cảm thấy rất xứng đáng!
Khi anh trở lại bệnh viện, Tòng Thiện đã ngủ, chị Triệu nói cô ăn cháo xong mới ngủ, còn liên tục bảo đảm cháo là bà tự tay làm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Hàn Dập Dạo xua tay bảo bà ra ngoài, mình kéo ghế qua, ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện, nhìn khuôn mặt say ngủ điềm tĩnh của cô, khóe miệng anh cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Anh tắt điện thoại, bất cứ ai cũng không thể gọi tới quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ.
Ở tại không gian yên tĩnh này, thời gian cũng đã dừng lại, anh rất muốn cứ nhìn như vậy muôn đời, vĩnh viễn ngắm nhìn cô như thế, cho đến từ từ già đi.
Trong lúc ngủ mơ cảm giác được hai ánh mắt nồng đậm, Tòng Thiện tỉnh giấc.
Nhìn thấy Hàn Dập Hạo đã trở về, cô tò mò hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Làm một chuyện." Anh cười dịu dàng, bàn tay luồn vào trong chăn, nắm lấy tay mềm mại của cô, hỏi: "Ngủ có ngon không?"
"Ngon, cảm thấy đã ngủ rất lâu." Tòng Thiện muốn ngồi dậy, Hàn Dập Hạo lập tức dùng gối đệm ở sau lưng cô, "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Sắp ba giờ." Hàn Dập Hạo nhìn đồng hồ, nói, "Cách cục dân chính làm việc còn có ba tiếng."
"Hả?" Tòng Thiện há to cái miệng nhỏ nhắn, anh thật sự muốn hôm nay kết hôn sao? Nhưng cô thật sự còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt mà, cô hơi cà lăm hỏi, "Em đang nằm viện, còn phải đến cục dân chính sao?"
Anh mỉm cười hôn cô, nói: "Anh hỏi bác sĩ, cô ấy nói nếu em muốn ngày mai có thể xuất viện, mặc dù anh thật sự rất muốn nhanh chóng đi lĩnh giấy chứng nhận với em, nhưng nghĩ đến sức khỏe của em, anh vẫn là sẽ đợi đến cuối tuần."
"Ồ." Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn bị anh đẩy đi lĩnh giấy chứng nhận.
"Trái lại em rất vui sao?" Nhìn thấy phản ứng của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo không vui, cô gái nhỏ này là đang vui mừng không cần kết hôn?
"Nào có." Tòng Thiện lập tức nở nụ cười xán lạn, vỗ về tâm hồn "bị thương" của anh, "Em rất mong đợi."
"Phải không?" Hàn Dập Hạo rõ ràng hoài nghi cô nghĩ một đằng nói một nẻo, thấy cô lời thề son sắt mà liên tục gật đầu, mới lại nở nụ cười, nói, "Tuy không được kết hôn, nhưng chúng ta có thể diễn thử một lần trước."
"Diễn thử?" Tòng Thiện ngẩn người, cái này còn có thể diễn thử ư.
Song, hành động kế tiếp của Hàn Dập Hạo lập tức đánh tan suy đoán của cô.
Anh đứng dậy, lùi về phía sau nửa bước, đầu gối phải từ từ quỳ xuống đất, lòng bàn tay nâng lên một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Ánh mắt của anh dịu dàng như gió xuân ấm ấp nhất, làm cho cả phòng lạnh lẽo này cũng ấm áp, mặt mày khôi ngô tuấn tú này, sống mũi cao thẳng này, môi mỏng góc cạnh rõ ràng này, đều không đủ để chiếu rọi vào mắt của cô, song, lời của anh, lại làm cho cô hoàn toàn choáng váng.
"Thẩm Tòng Thiện, gả cho anh nhé, được không?" Anh từng câu từng chữ, rõ ràng mà thốt ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, giọng như nước ấm.
Tòng Thiện kinh ngạc, đầu óc của cô ầm một cái nổ tung, trong lúc nhất thời quên mất nên phản ứng thế nào.
Cô cho rằng anh là người đàn ông bá đạo như vậy sẽ không quỳ xuống cầu hôn, cô cho rằng anh giống như tướng quân "chỉ thị" cô nên lúc nào thì nhận giấy chứng nhận, lúc nào thì mở rượu, chắc sẽ không nhớ được còn có những bước cầu hôn như thế này.
Ngay cả chính cô cũng đã quên, anh còn chưa có chính thức cầu hôn, cô cũng không có chính thức đồng ý với anh.
Mãi cho đến khi anh đeo chiếc nhẫn kim cương cực lớn lấp lánh chói mắt ấy vào ngón áp út của cô, người đàn ông này bá đạo đã thành thói quen không đợi cô gật đầu hoặc là lắc đầu, đã trực tiếp tuyên bố: "Anh coi như em đã đồng ý rồi. Đeo chiếc nhẫn của anh, sau này sẽ là người của anh."
Tòng Thiện nhất thời dở khóc dở cười, người đàn ông này, cũng đã chịu quỳ xuống, nhưng ngay cả vài giây gật đầu cũng không cho cô, quả nhiên giang sơn dễ đỗi, bản tính khó dời.
"Thật ra thì anh là tính ở cục dân chính, ở trước mặt của mọi người quỳ xuống cầu hôn em. Arsfat, Đường Tuấn, Tử Minh, Thiểu Kiệt, Danh Dương, bọn họ đều sẽ có mặt." Hàn Dập Hạo đứng dậy, ôm lấy cô, nói, "Nhưng anh không thể chờ đợi được, nếu như không đeo chiếc nhẫn này vào trong tay của em, anh lại có mấy đêm ngủ không yên."
Tòng Thiện vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, trong mắt đều là hạnh phúc và thõa mãn, mặt cắt hoàn mỹ này, ánh sáng lóng lánh quả thực suýt làm mù mắt cô, nhưng ở trong mắt của Hàn Dập Hạo, ánh mắt của cô sáng chói rực rỡ hơn nhiều so với châu báo quý giá nhất.
Nhưng, còn chưa có vui mừng quá lâu, Tòng Thiện chú ý tới chỗ không bình thường.
"Làm sao vậy?" Thấy cô nhíu mày, Hàn Dập Hạo dò hỏi.
"Sao anh lại có tiền mua chiếc nhẫn kim cương đắt như vậy?" Tòng Thiện giơ tay trái nặng nề lên, chiếc nhẫn kim cương này ít nhất có 8 carat, cho dù anh là sĩ quan cao cấp, cũng không có nhiều tiền để mua chiếc nhẫn mắc thế này, cô nghi ngờ hỏi, "Lẽ nào người trong nhà của anh không có đóng thẻ tín dụng của anh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT