Editor: smizluy1901

"Vương Đình, đã xảy ra chuyện gì?" Vừa mở cửa ra, Tòng Thiện vọt tới bên cạnh Vương Đình, vội hỏi.

Đôi mắt sưng đỏ của Vương Đình rõ ràng đã khóc rất lâu, cô lắc đầu, nức nở dường như không muốn nói chuyện.

"Là Câu Tử Minh bắt nạt cô sao?" Tòng Thiện dò hỏi, sắc mặt hơi giận.

Vương Đình im lặng không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tòng Thiện không nói hai lời, xoay người rời đi, muốn đi xuống lầu tìm Câu Tử Minh tính sổ.

Vương Đình vội vàng kéo cô lại, hỏi: "Tòng Thiện, chị muốn làm gì?"

"Cô không chịu nói, tôi cũng chỉ có thể đi tìm Câu Tử Minh lên tiếng hỏi rõ." Tòng Thiện đáp, "Anh ta thật sự quá đáng, cô mang thai mà anh ta còn đối với cô như vậy."

"Tòng Thiện, đừng đi." Vương Đình không chịu buông tay, cô ngừng khóc, lau khóe mắt, nói, "Tôi không muốn chị và anh Hàn khó xử."

"Vậy cô nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tòng Thiện kéo cô ngồi xuống, hỏi.

Vương Đình dừng một lát, mới lên tiếng: "Tôi uống thuốc phá thai bị anh ta nhìn thấy."

Tòng Thiện cả kinh, "Cô uống thuốc phá thai? Tại sao?"

"Tôi không muốn đứa bé này." Vương Đình không có nhìn Tòng Thiện, cô cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, giọng rất thấp, lại không chút do dự nói.

"Vương Đình." Tòng Thiện nắm chặt tay của cô, hỏi lần nữa, "Có phải Câu Tử Minh lại làm chuyện gì đó khiến cô tức giận hay không?"

"Không có." Vương Đình lắc đầu.

"Vậy rốt cuộc là tại sao?" Tòng Thiện hỏi tới.

"Chính là không muốn đứa bé này." Vương Đình cắn môi, cố chấp nói.

"Cô chính là không cách nào tha thứ cho Câu Tử Minh phải không?" Tòng Thiện suy đoán nói.

Vương Đình dừng một chút, chậm rãi gật đầu.

Tòng Thiện hiểu, cái gai trong lòng Vương Đình vẫn không có nhổ đi, có thai ngoài ý muốn càng khiến tâm trạng của cô trở nên rất không ổn định, cho nên mới ăn nói ác độc với Câu Tử Minh, con cũng không muốn. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Vương Đình, cô hãy nghe tôi nói." Tòng Thiện vỗ vỗ tay của cô, nhìn khuôn mặt cô rõ ràng đã gầy đi, nói, "Bất kể nói thế nào, đứa bé cũng là vô tội, chúng ta đều đã từng cảm nhận qua cảm giác mất đi đứa bé, tôi không tin cô còn bằng lòng lại trải qua lần nữa. Lần này mang thai có lẽ là ông trời cố ý an bài, là muốn bù đắp cho sự tiếc nuối cô đã mất đi đứa con đầu tiên. Cho nên, coi như là cô cho đứa bé này một cơ hội, được không?"

"Tòng Thiện, tôi làm không được." Vương Đình nhìn Tòng Thiện, trong hốc mắt ửng đỏ lại tràn đầy nước mắt, làm ra quyết định như vậy, lòng của cô đau hơn bất cứ ai khác, cho nên, chỉ cần nghĩ tới không có đứa bé này, cô đều muốn khóc, nhưng sau khi cân nhấc mãi, cô vẫn kiên trì với ý kiến của mình, "Mấy ngày nay tôi suy nghĩ rất nhiều, cũng sắp phát điên mất rồi. Tôi muốn rời đi, nhưng làm thế nào Câu Tử Minh cũng không cho, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh ta, nếu tôi sinh đứa bé này ra, sau này cũng sẽ không thoát được anh ta. Tòng Thiện, chị không phải là tôi, chị không cảm nhận được sự đau đớn trong lòng của tôi. Tôi yêu đứa trẻ, nhưng vừa nghĩ tới nó là cốt nhục của Câu Tử Minh, tôi liền cảm thấy mình vốn không cách nào yêu thương nó. Một người phụ nữ ngay cả con của mình cũng không thương, làm sao xứng làm một người mẹ?"

"Vậy tôi hỏi cô, cô và Câu Tử Minh ở chung cũng có khoảng một hai tháng, anh ta đối với cô thế nào? Bây giờ anh ta còn giống như trước đây không?" Tòng Thiện hỏi.

Vương Đình nhìn đi chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Không biết."

"Không phải cô không biết, cô là đang trốn tránh." Tòng Thiện thở dài nói, "Anh ta làm tổn thương cô quá sâu, cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta cũng là lẽ thường. Nhưng tôi cho rằng, cô đừng ngại cho anh ta một cơ hội. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, anh ta đối với cô ra sao chúng tôi đều nhìn ở trong mắt. Lần này, anh ta là nghiêm túc, đối với cô đối với đứa bé đều như vậy. Cho nên, anh ta phát hiện cô muốn bỏ đứa bé, rất tức giận, mới nhốt cô ở trong phòng. Vương Đình, làm người có lúc đừng quá cố chấp, cô đừng ngại đổi góc độ nghĩ xem. Về ý nào đó, anh ta cũng là ân nhân cứu mạng của bà ngoại cô, cũng coi như là có ân với cô, cô qua loa mà bỏ đứa bé như vậy, đối với anh ta và cô đều là không công bằng."

"Tòng Thiện, cảnh ngộ của chúng ta giống nhau, chị cũng đã từng làm ra quyết định không cần đứa bé, hẳn là chị nên ủng hộ tôi." Vương Đình hơi có chút bi thương, thật ra thì, bây giờ cô rất yếu đuối và do dự, chỉ muốn tìm kiếm một chút an ủi.

"Cũng là bởi vì tôi cũng đã từng làm việc ngốc nghếch, cho nên tôi mới khuyên cô nhất định không thể không cần đứa bé. Hơn nữa, tôi và tình trạng của cô có chút bất đồng, tôi có bệnh di truyền, sinh con đối với tôi mà nói là một sự mạo hiểm. Nhưng trong khoảnh khắc tôi biết được đứa bé vẫn còn, tôi thật sự cảm ơn trời cao đã đem lại cho tôi một bất ngờ lớn như vậy, tôi cảm ơn các cô đã giấu tôi, ngăn cản tôi làm ra quyết định hối hận suốt đời đó." Tòng Thiện thành thật với nhau nói, "Tôi không biết mỗi khi trời tối cô có nằm mơ thấy đứa bé sau này hay không, lúc đó tôi cho rằng tôi đã mất đứa bé, mỗi đêm đều khó mà ngủ được, bởi vì tôi vừa nhắm mắt lại, trong giấc mơ sẽ xuất hiện một đứa bé đang nhảy đang cười, đang gọi tôi là mẹ. Ở trong mơ tôi đều sẽ vì đau lòng mà lệ rơi đầy mặt. Hơn nữa, mỗi lần ở trên đường nhìn thấy người lớn dắt theo trẻ nhỏ, tôi đều không dám nhìn, bởi vì liếc mắt nhìn tim đều sẽ đau, sẽ cảm thấy mình giống như ma quỷ độc ác, ngay cả cốt nhục ruột thịt cũng vứt bỏ."

Nhớ lại tâm trạng khi đó, sự hít thở của Tòng Thiện cũng trở nên có chút hít thở không thông, cảm nhận như vậy cô không muốn trải qua lần nữa, cũng không muốn Vương Đình giẫm lên vết xe đổ.

Cô nói tiếp: "Chẳng may sinh non và làm mẹ không cần con, thật ra thì cảm giác hoàn toàn khác nhau, loại trước là bi thương là khổ sở, loại sau, không chỉ có đau khổ còn có tự trách, áy náy, hối hận. Cô hãy nghe tôi nói, nếu cô thật sự làm như vậy, nhất định và khẳng định sẽ hối hận muôn phần!"

"Vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?" Vương Đình do dự, Tòng Thiện nói không sai, thật ra thì lúc cô cầm lọ thuốc cũng đã bắt đầu hối hận, nhưng, "Tôi thật sự không muốn có bất cứ dính líu gì tới Câu Tử Minh! Một chút cũng không muốn!"

"Có phải cô lo lắng Câu Tử Minh tranh giành đứa bé này với cô hay không?" Tòng Thiện hỏi ngược lại, cô xem như đã hiểu, trong tiềm thức của Vương Đình vẫn là muốn bé cưng này, nhưng lo lắng sau này sẽ có tranh chấp với Câu Tử Minh.

Vương Đình gật đầu.

"Việc này, các cô bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống nói chuyện xem." Tòng Thiện đề nghị, "Chúng tôi là người ngoài, không thể giúp các cô làm quyết định. Đứa bé là của hai người, là bỏ hay là giữ phải do các cô bàn bạc."

"Chị muốn tôi bàn bạc với Câu Tử Minh?" Vương Đình trợn to hai mắt, nếu có thể thương lượng với anh ta, cô cần gì phải lén uống thuốc phá thai.

"Vậy nếu không thì sao?" Tòng Thiện hỏi, "Cô cũng biết thế lực của anh ta rồi đấy, nếu như anh ta muốn tìm cô, cô vốn không trốn được."

Vương Đình túm chặt váy áo, trong lòng rất đấu tranh.

Đột nhiên, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Vương Đình trở nên có chút khẩn trương, Tòng Thiện trấn an mà vỗ vỗ tay của cô, đi tới mở cửa.

Bất ngờ, đứng ngoài cửa không phải là Câu Tử Minh cũng không phải Hàn Dập Hạo, mà là một người đẹp cao gầy xinh đẹp.

Ngũ quan của người đẹp cũng chẳng hết sức xuất sắc, nhưng đôi mắt phượng hơi nhướn rất có hàm súc, lóng lánh như kim cương đen, làm người ta liếc mắt một cái sẽ trầm luân trong gợn sóng chói lọi vô biên đó.

Làn da của cô là màu lúa mạch khỏe mạnh, mặc một chiếc váy ngắn màu đen tinh xảo, đường cong cân xứng hấp dẫn của thân thể biểu lộ rõ không bỏ sót chút nào.

Trên người của cô tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, giống như hoa hồng dại, gợi cảm nóng bỏng như lửa lại mang theo chút dã tính, lại giống như cây anh túc, mang theo hấp dẫn trí mạng.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tòng Thiện cảm thấy, đây là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn.

"Xin chào." Đôi môi củ ấu góc cạnh rõ ràng của người đẹp hé mở, thấy bộ dáng kinh ngạc của Tòng Thiện, ý cười trên đôi mắt phượng xinh đẹp càng sâu hơn, cô tự giới thiệu trước, "Tôi là Câu Thư Huyên, là chị của Câu Tử Minh."

Tòng Thiện kinh ngạc hơn, nhưng lập tức phản ứng kịp, bắt đầu chào hỏi: "Xin chào!"

"Tôi muốn tìm Vương Đình." Câu Thư Huyên mỉm cười nói.

Vương Đình cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cũng rất kinh ngạc, cô biết Câu Tử Minh còn có một người chị, nhưng không biết sao Câu Thư Huyên lại xuất hiện.

"Mời vào." Tòng Thiện mời cô ấy vào.

Câu Thư Huyên cười nhẹ gật đầu với Tòng Thiện, chân đẹp thon dài đi tới trước mặt của Vương Đình.

Vương Đình đứng dậy, nhìn người "chị" chưa từng gặp mặt này, có chút căng thẳng nói: "Xin chào!"

"Em chính là Vương Đình?" Trong mắt Câu Thư Huyên không che dấu chút tò mò nào, đánh giá Vương Đình từ đầu tới chân một lượt, mới khen ngợi nói, "Xinh đẹp hơn nhiều so với Tử Minh miêu tả."

Mặt Vương Đình lập tức đỏ bừng, cô nào được gọi là xinh đẹp, nhất là bộ dạng mặc đồ ngủ bây giờ, còn khóc đến sưng đỏ, so với người đẹp trước mắt này, quả thực là khác nhau một trời một vực.

"Mời ngồi!" Vương Đình chỉ vào cái ghế nói, lại không ý thức được, so với cô, Câu Thư Huyên mới là chủ nhân.

Câu Thư Huyên lại kéo Vương Đình ngồi ở mép giường, gần gũi mà nhìn Vương Đình, dịu dàng cười nói: "Em có em bé mới cần ngồi."

Cô lại quay đầu nhìn Tòng Thiện, giọng rất êm tai, trong trẻo dễ nghe như đồ sứ, "Cô Thẩm, Dập Hạo ở dưới rất sốt ruột, cô xuống trấn an cậu ấy đi, ở đây tôi sẽ xử lý."

Tòng Thiện nghe ra, đại tiểu thư nhà họ Câu này là đang khéo léo đuổi người, muốn một mình nói chuyện với Vương Đình.

Cô suy nghĩ chốc lát, Câu Thư Huyên trông rất nhã nhặn, sẽ không có vấn đề, hơn nữa lai lịch của đại tiểu thư này, cô không ngại xuống hỏi Hàn Dập Hạo một chút.

"Được rồi, có chuyện thì gọi tôi." Tòng Thiện cười cười, những lời này là nói cho Vương Đình nghe.

Vương Đình gật đầu, nhìn Tòng Thiện rời đi.

Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh vẫn ngồi ở trên sofa, thấy Tòng Thiện xuống lầu, Hàn Dập Hạo lập tức đi tới, kéo cô ngồi xuống.

"Người đó--" Tòng Thiện chỉ chỉ trên lầu, muốn hỏi.

"Chị của cậu ấy vừa mới trở về." Hàn Dập Hạo biết cô muốn hỏi gì, đáp nói, "Nhìn thấy 'chiến trường' đầy đất này, liền hỏi xảy ra chuyện gì. Tử Minh nói cho chị ấy biết, chị ấy nói muốn lên lầu gặp Vương Đình."

"Chị của anh ta biết sự tồn tại của Vương Đình sao?" Tòng Thiện có chút không yên lòng, lo lắng Câu Thư Huyên sẽ dùng ánh mắt thế gia vọng tộc kia để đối đãi với Vương Đình.

"Chị ấy biết." Câu Tử Minh xen vào nói, lại bổ sung thêm một câu, "Cô yên tâm, chị của tôi không có quan niệm môn hộ, chị ấy còn rất thích Vương Đình."

"Ồ." Tòng Thiện gật đầu, nhìn Hàn Dập Hạo, anh lắc đầu với cô, ý bảo cô không cần lo lắng.

Qua chừng nửa tiếng, hai người trên lầu đi xuống.

"Đều tới đây." Câu Thư Huyên lên tiếng, đối mặt với Câu Tử Minh, cô trở nên cường thế hơn một chút, ra lệnh giống như nữ vương vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play