Trong mắt Hàn Dập Hạo nhen nhóm ngọn lửa, cả người toát ra hơi thở đáng sợ không giảm, vốn định sai người trực tiếp đưa Lộ Gia Nghi đi, lại không muốn gây gổ với Tòng Thiện.
Tòng Thiện ôm lấy cánh tay của anh, hạ thấp giọng thiện ý khuyên nhủ: "Anh đừng như vậy, em cũng không có chuyện gì, huống chi em là nhân viên chấp pháp, không thể trơ mắt thấy anh biết pháp phạm pháp, anh coi như cho em chút mặt mũi có được hay không?"
Nhìn vào đôi mắt to chan chứa khẩn cầu của cô, Hàn Dập Hạo tràn đầy lửa giận không biết nên trút thế nào, nghĩ lại, cứ như vậy mà giết Lộ Gia Nghi thì lợi cho cô ta quá, vì vậy anh đen mặt, trầm giọng hạ lệnh, "Đưa cô ta đi!"
"Đợi một chút." Tòng Thiện lên tiếng ngăn cản nói, "Đưa cô ấy đến bệnh viện cầm máu trước."
"Không cần cô làm người tốt!" Thở hổn hển, sắc mặt Lộ Gia Nghi tái nhợt như tờ giấy, hai mắt đỏ quạch, hung ác mắng, "Thẩm Tòng Thiện, cho dù tôi chết, làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô!"
Nhìn chằm chằm vào bộ dáng Hàn Dập Hạo che chở cho Tòng Thiện, Lộ Gia Nghi càng cảm thấy trái tim như bị kiến gặm nuốt, còn đau hơn so với chỗ vết thương bị đạn bắn của cô, Hàn Dập Hạo cố tình không có bắn trúng chỗ hiểm của cô, cho nên bây giờ cô chẳng qua là đau đớn và mất máu, tạm thời vẫn không có nguy hiểm đến tính mạng, dĩ nhiên còn có sức mắng Tòng Thiện.
Hàn Dập Hạo vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên càng khó coi hơn, còn chưa có lên tiếng, Tòng Thiện ra hiệu bảo anh đừng mở miệng, cô đi thẳng tới phía của Lộ Gia Nghi.
"Được rồi, cậu muốn chết, tôi sẽ không ngăn cản cậu." Tòng Thiện nhìn cô, lạnh lùng nói, "Nhưng tôi sẽ để cậu chết được minh bạch. Lúc Thẩm Tòng Như đến tìm tôi, tuy là tôi tức giận, nhưng không có xúc động, tôi còn từng nghĩ tới đây có thể là một cái bẫy. Cho nên trước khi tôi tới tìm cậu, điện thoại đã được cài đặt chức năng đúng giờ gửi tin nhắn, nếu như đến thời gian mà tôi còn chưa có trở về. Lẽ ra tôi là muốn cho cậu một cơ hội, không nghĩ tới đến bây giờ mà cậu vẫn còn chấp mê bất ngộ. Đã như vậy, cậu chờ luật pháp phán quyết đi!"
"Cho dù cô gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy là làm sao biết được vị trí của cô?" Lộ Gia Nghi cắn môi dưới, toàn thân đau đến mức xương cốt cũng sắp rời ra, cánh tay bị người nhấc mạnh lên, cả người xụi lơ không có sức giống như bông vải vậy, cô làm sao cũng không cam lòng, không cam lòng việc sắp thành lại hỏng, không cam lòng đến cuối cùng việc lại bại ở thiếu sót. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Trên sợi dây chuyền đó là có thiết bị theo dõi, nhưng tôi đã lấy nó xuống khâu vào bên trong quần áo, đeo sợi dây chuyền đó chẳng qua là vì để đánh lừa cậu mà thôi." Tòng Thiện nhìn thẳng vào trong mắt của cô ấy, trong ánh mắt mang theo giễu cợt, "Có lẽ tâm cơ của cậu là nặng hơn tôi, bình thường chút thủ đoạn ấy không nhất thiết có thể lừa được cậu, chẳng qua là dự đoán được cậu vội vã 'giải quyết' tôi, càng cho rằng là tôi dưới cơn nóng giận tới tìm cậu, sẽ không có bẫy rập. Cho nên, dĩ nhiên cậu cho rằng thiết bị theo dõi vẫn còn trong sợi dây chuyền đó, sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Mà cậu cũng bị mắc lừa giống như trong dự đoán của tôi, cậu cho rằng nắm chắc phần thắng, thật ra thì tôi chỉ là đang kéo dài thời gian, chờ Hàn Dập Hạo đến mà thôi. Cậu cho rằng cậu vốn là ở vào thế thượng phong, thật ra thì tôi cũng không có ngốc như cậu nghĩ, tôi chẳng qua là không muốn so đo với cậu, nhưng cậu lại năm lần bảy lượt càn rỡ với sự nhẫn nhịn của tôi, lần này, tôi cho cậu thua đến triệt triệt để để. Đúng rồi, con của tôi vẫn còn, tính toán của cậu lại thất bại."
Đáng lẽ, cô cũng không muốn làm đến quá tuyệt, dù sao lúc cô bị thương, Lộ Gia Nghi cũng đã từng chăm sóc cô, chính là niệm ân tình ngày xưa, cho nên cô lần lượt tha thứ, ngay cả chuyện Lộ Gia Nghi đối phó cô, cô cũng không có nói cho Hàn Dập Hạo biết, còn nghĩ mọi cách giấu diếm chân tướng.
Nhưng không nghĩ tới, người không có ý hại hổ, hổ lại có lòng hại người, chuyện khác, cô đều có thể tha thứ cho Lộ Gia Nghi, có thể đỗ lỗi cô "giành" hạnh phúc của cô ấy, cho nên Lộ Gia Nghi mới căm ghét cô như vậy, cô có thể hiểu được, cũng có thể tha thứ.
Nhưng cái chết của cậu, bất kể thế nào cô cũng sẽ không chịu để yên, đối với người "bạn tốt" ngày trước này, bây giờ cô chỉ có oán hận nồng đậm và tràn đầy lửa giận, cô cũng không có làm chuyện gì có lỗi với Lộ Gia Nghi, không nên bị cô ấy tính kế hãm hại như vậy!
"Ha ha!" Lộ Gia Nghi cất tiếng cười, chói tai mà mất tiếng, đột nhiên, cô ngưng cười, đôi mắt mang theo oán hận và thù hằn tới từ địa ngục, nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện, từng chữ từng câu bật ra từ trong kẻ răng, "Cô cũng sống không được bao lâu, tôi sẽ ở dưới chờ cô!"
"Lôi đi!" Hàn Dập Hạo nhịn không được, xanh mặt trầm giọng nói, Lộ Gia Nghi lập tức bị người kéo đi ra ngoài.
Có người đi tới thấp giọng nói gì đó ở bên tai Hàn Dập Hạo, anh híp mắt, mắt ưng trở nên càng tàn ác hơn.
"Làm sao vậy?" Tòng Thiện vội hỏi.
"Phát hiện dụng cụ giải phẩu trong nhà vệ sinh, độc phụ này thật sự là quá độc ác!" Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện, ấn đầu của cô vào trên ngực mình, không để cho cô quay đầu lại nhìn công cụ khiến người ta khó chịu kia.
Tòng Thiện đầu tiên là sửng sốt, sau đó khe khẽ thở dài, nói với Hàn Dập Hạo: "Chúng ta về thôi."
"Ừm." Hàn Dập Hạo đưa cô rời đi.
Lúc xuống lầu, Tòng Thiện nhìn thấy Lộ Gia Nghi bị bắt lên một chiếc xe quân sự, cô không yên tâm dặn dò nói: "Đừng quá làm khó cô ấy, ít nhất để cô ấy còn sống lên tòa án."
"Anh biết nên làm như thế nào." Hàn Dập Hạo không muốn dây dưa cái vấn đề này, dắt cô lên một chiếc xe khác.
Sau khi về đến nhà, Tòng Thiện phát giác tâm trạng Hàn Dập Hạo vẫn không tốt, trên đường đi anh cũng không nói lời nào, rõ ràng vẫn còn đang tức giận.
"Làm sao vậy?" Tòng Thiện dè dặt kéo tay áo của anh, ở cùng anh lâu như vậy, ít nhiều gì cũng hiểu rõ tâm tư của anh, đại khái cũng đoán được nguyên nhân anh không vui, có chút đuối lý chủ động dò hỏi.
"Không có gì." Hàn Dập Hạo vốn muốn dạy dỗ cô gái to gan này, nhưng nghĩ đến hôm nay cô chịu cũng đủ nhiều, cho nên đè nén cơn tức, không có phát tác.
"Có phải anh đang giận em hay không?" Tòng Thiện sờ sợ ngẩng đầu lên nhìn anh, đã chuẩn bị tâm lý bị anh dạy dỗ.
Nhìn ánh mắt thương hại giống như đứa trẻ phạm sai lầm của cô, Hàn Dập Hạo chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, ánh mắt dời về chỗ khác, không có nói tiếp.
Không trả lời chính là thừa nhận, hai cánh tay mềm mại của Tòng Thiện ôm chặt vòng eo cường tráng của anh, mặt dán vào trên quân phục phẳng phiu của anh, đuối lý giải thích: "Em biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng em thật sự là muốn đích thân nghe được chân tướng, hơn nữa, không phải em cũng không quên thông báo cho anh rồi sao, anh đừng tức giận có được hay không?"
Hàn Dập Hạo gương mặt lạnh lùng, giật tay của cô ra, mặt không chút thay đổi nói: "Thẩm Tòng Thiện, em chỉ lo làm việc và cảm nhận của mình, vậy bây giờ cần gì phải hỏi anh."
Nghe thấy anh gọi cả tên lẫn họ của mình, Tòng Thiện biết anh là giận thật.
Cô không từ bỏ ý định tiếp tục ôm chặt anh, anh giật cô ra, cô liền lại ôm lấy, dùng giọng nịnh nọt trước giờ chưa từng có, nói: "Em biết em sai rồi, bảo đảm sẽ không có lần sau, Dập Hạo, anh cũng đừng có so đo mà. Hơn nữa, bị người ta bán đứng và hãm hại là em, em cũng không dễ chịu, tâm hồn và thân thể đồng thời bị đả kích, đã bị dạy dỗ."
"Em bị dạy dỗ nhiều hơn nữa cũng không học được ngoan ngoãn." Hàn Dập Hạo đen mặt, nếu không phải cô mang thai, phản ứng của anh đâu chỉ như vậy.
Tòng Thiện không có phản bác, tuy tâm trạng cô cũng không tốt, nhưng là vì hạng người không đáng như Lộ Gia Nghi, bây giờ cô chỉ muốn làm cho Hàn Dập Hạo đừng có không vui, cô giải thích: "Cậu là người thân nhất của em, không muốn dựa vào người khác, muốn tự mình hỏi ra sự thật, hẳn là anh có thể hiểu."
"Anh là người khác sao?" Hàn Dập Hạo nghe được câu này, giọng nói trở nên lại càng không tốt.
"Em không có ý này--" Tòng Thiện càng muốn giải thích càng không nói rõ được.
"Có phải hay không đều không quan trọng." Hàn Dập Hạo đang trong cơn tức giận, nếu như không cho cô một chút dạy dỗ, cô nhất định còn có lần nữa, vì vậy anh cứng lòng đẩy cô ra.
"Không cho đẩy em ra!" Mềm anh cũng không ăn, Tòng Thiện bắt đầu giở trò vô lại, cô dứt khoát ôm chặt lấy cổ của anh, dùng sức, liền nhảy lên trên người của anh!
"Em!" Hàn Dập Hạo vội vàng giữ cô, chỉ sợ cô ngã xuống, anh thấp giọng mắng, "Đi xuống!"
"Không!" Được anh nâng lên, Tòng Thiện có thể nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, cô ôm chặt như giống koala, mắt to xinh đẹp lóng lánh như sao, lấp lánh ánh sáng làm động lòng người, cô mềm giọng nhỏ nhẹ nói: "Đừng giận mà. Trước đây anh đều không có tức giận với em."
"Đó là trước đây!" Hàn Dập Hạo nhịn không được rít lên với cô, "Em bây giờ có thể so với trước đây sao? Không biết trong bụng còn một người sao? Đã nói với em rất nhiều lần rồi, không được lấy thân dính vào nguy hiểm, có chuyện gì em nói cho anh biết để anh xử lý, em không nghe, nếu như hôm nay anh đến chậm một bước, em xảy ra chuyện, thì phải làm sao!"
Tòng Thiện rụt cổ lại, cô biết mình phạm vào đại kỵ, nhưng cô cũng không muốn tất cả mọi chuyện đều để cho Hàn Dập Hạo xử lý, có một số việc cô muốn tự mình giải quyết hơn, nhưng bây giờ cô không dám nói.
"Đi xuống!" Hàn Dập Hạo nhíu mày, cái tư thế này cô không cảm thấy mệt sao?
"Không!" Tòng Thiện quyết tâm, nếu anh không nguôi giận, cô cứ "dán" anh suốt như vậy.
"Không được quay!" Hàn Dập Hạo quát khẽ một tiếng, cô không chỉ không dán vào trên người anh, còn không ngừng quay tới quay lui, giống như con bạch tuộc vậy, không biết dưới mông vẫn luôn ma sát bộ vị nhảy cảm của anh sao.
"Anh còn lớn tiếng như vậy!" Tòng Thiện sử dụng khổ nhục kế, "Chấn động đến mức đầu em cũng choáng váng rồi."
Nói xong, cô đỡ trán, làm ra bộ dáng hoa mắt.
Biết rõ cô đang giả bộ, nhưng Hàn Dập Hạo cũng không thể không vội vàng ôm cô đặt xuống giường, hạ thấp giọng nói: "Không được náo loạn nữa."
"Rõ ràng là anh--" Tòng Thiện còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy trong vụng bỗng nhúc nhích, sắc mặt lập tức vui vẻ mà không lời nào có thể miêu tả nói được, cô lập tức kéo lấy tay của Hàn Dập Hạo, đặt ở trên bụng, vui mừng hô, "Cục cưng đá em một cái!"
"Thật sao?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, cơn giận cũng lập tức ném qua một bên, áp đầu vào trên bụng vẫn còn chưa có quá rõ ràng của cô, muốn cảm nhận thai đạp.
Đợi một hồi, bụng Tòng Thiện rất yên lặng.
"Có phải em cảm giác sai rồi hay không, con còn nhỏ như vậy." Hàn Dập Hạo có chút thất vọng.
"Không đâu, em biết là thai đạp, nhất định là chúng ta đang cãi nhau, cục cưng không vui." Khóe môi Tòng Thiện cong lên nụ cười, mơ hồ tràn đầy ánh sáng của mẫu tính (bản năng của người mẹ).
"Không phải là em muốn để cho anh nguôi giận mà cố tình lấy cục cưng làm bi đỡ đạn đấy chứ?" Hàn Dập Hạo hoài nghi hỏi.
"Bộp!" Tòng Thiện bất mãn vỗ anh một cái, trừng mắt nhìn anh nói, "Em sẽ lấy chuyện như vậy nói đùa sao? Nếu như anh không nguôi giận đêm nay phải đi ra ngoài ngủ, đừng có hếch mũi lên mặt, em cũng đã nhận sai rồi anh còn muốn thế nào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT